9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 47



Mẹ Lục hơi bất ngờ, xem ra đứa con trai lạnh lùng như tảng băng nghìn năm của bà đã động lòng với nhà thiết kế Lam Hiểu rồi. Suốt bao năm qua, bà vẫn chưa bao giờ nhìn thấy con trai mình nhìn một cô gái nào với ánh mắt đó!

Bởi vì con trai mình yêu thích, thêm vào đó là Mạc Hân Hy nấu nướng rất ngon, hơn nữa cô ấy còn vô cùng chăm sóc Mộc Lam và Tư Nhã, bởi thế, mẹ Lục càng nhìn càng cảm thấy vừa mắt.

“Thiếm Lý, lấy chai rượu vang trong tú ra đây.” Trong lòng vui vẻ, mẹ Lục quyết định uống với Mạc Hân Hy một ly.

Lục Khải Vũ nhíu mày: “Mẹ, mẹ muốn làm gì thế?”

Mẹ Lục dặn thiếm Lý mang đến hai cái ly, sau đó rót rượu ra: “Khó lắm tổng giám sát Lam mới đến nhà một lần, lại còn tự mình xuống bếp, chuyện này thật hiếm thấy nên tôi lấy chai rượu vang đã cất giữ nhiều năm ra mời tổng giám sát Lam một ly, tổng giám sát Lam không từ chối chứ!”

“Chuyện này… Bà Lục, lát nữa tôi còn phải lái xe nữa!” Mạc Hân Hy nhìn ly rượu vang trước mặt mình, cô hơi bất ngờ với sự thay đổi đột ngột của mẹ Lục.

“Gọi bà Lục cái gì, sau này cô gọi tôi là bác gái là được!” Nói xong mẹ Lục bưng ly rượu lên: “Nào, tổng giám sát Lam, chúng ta uống một ly.”

“Bà Lục, à không, bác gái, lát nữa tôi thật sự phải lái xe.” Mạc Hân Hy có hơi khó xử.

“Một ly rượu vang mà thôi, lát nữa tôi bảo tài xế đưa cô về là được.” Mẹ Lục tự tay cầm ly rượu lên, đưa đến cho cô.

Chuyện gì thế này? Tại sao thái độ của mẹ Lục Khải Vũ đối với cô lại thay đổi một trăm tám mươi độ như thế?

Cô nhìn Lục Khải Vũ cầu cứu, hy vọng anh có thể giải vây cho mình.

“Nếu mẹ tôi đã nhiệt tình như thế thì cô uống với bà một ly đi! Lát nữa tôi sẽ bảo tài xế đưa cô về.” Lục Khải Vũ vờ như không hiểu được ý của cô, thế mà lại khuyên cô uống rượu “Dì à, dì uống nhanh đi, ông nội con muốn uống chai rượu này nhưng bà nội con không nỡ cho ông đấy!” Mộc Lam ngồi một bên cũng thúc giục cô.

Không còn cách nào, vì để sau này tiện đến nhà họ Lục thăm con gái, cô cũng không thể làm gì khác ngoài việc uống vài ngụm rượu trong ly mẹ Lục đưa cho mình.

“Hương vị thế nào?” Nhìn cô uống xong, mẹ Lục hỏi.

“Hương vị rất nhẹ, dư vị cũng ngọt ngào, là rượu ngon thượng hạng.’ “Tổng giám sát Lam thật biết nhìn hàng, nào, uống thêm một ly nữa.” Mẹ Lục lại nhiệt tình rót thêm cho cô một ly.

Cứ như thế, dưới sự tiếp đãi nhiệt tình của mẹ Lục, cô lại uống thêm vài ly.

Lúc trở về, cô cứ tưởng nhà họ Lục sẽ bảo tài xế đưa cô về, nhưng khi cô mở cửa xe ngồi vào trong thì cô lại thấy Lục Khải Vũ ngôi vị trí bên cạnh cô.

Cô có chút bất ngờ, cô dụi mắt mình một cái: “Chủ tịch Lục, sao anh lại ở đây?”

“Tài xế không biết đường đến nhà cô, tôi chỉ đường giúp.” Lục Khải Vũ nhìn cô rồi thản nhiên giải thích một câu.

“Không cần làm phiền chủ tịch Lục đâu, nhà tôi ở gần trường tiểu học Số Một, rất dễ tìm.” Cô cảm nhận được hơi thở của Lục Khải Vũ, cô cố gắng ngồi sát vào cửa xe, cẩn thận kéo dài khoảng cách giữa hai người.

“Dường như cô rất sợ tôi thì phải?” Động tác nhỏ của cô không qua được ánh mắt Lục Khải Vũ, khóe môi anh bất giác khẽ giật.

“Không có, tôi chỉ cảm thấy mình làm chút việc nhỏ thôi, không dám làm phiền chủ tịch Lục đưa về.” Bầu không khí ngột ngạt trong xe khiến cô cảm thấy lúng túng, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Lúc này xe đã lăn bánh, cảnh sắc của khu biệt thự nhà họ Lục thật sự rất đẹp.