Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 17: Đầu ba trăm về rồi



Bản dịch của Lạc Yên tại wattpad Lacyen1209

Vừa dứt lời, Mạnh Vân luống cuống tay chân đi ra ngoài, dáng vẻ lúng túng vô cùng đáng thương.

Cô vừa nhát gan, lại không biết cách ăn nói, đây lại là lần đầu tiên cô đối mặt với chuyện như thế này, phản ứng đầu tiên chắc chắn là hoảng hốt, nói không nên lời. Đôi khi cô chỉ mong rằng bản thân giống như Qúy Hiểu Thích, như vậy thì tốt bao nhiêu.

Nhưng Mạnh Vân không thể lùi bước được, cô càng không thể trốn tránh, nếu cô không giải thích và xử lý chuyện này rõ ràng thì chắc chắn sẽ lớn chuyện.

Lục Dã nhìn thấy cô nắm chặt tay thì trong lòng đã thấy xót không chịu nổi, anh liền đuổi theo cô.

"Mạnh Vân!"

Mạnh Vân ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Lục Dã nhìn cô một chút, nhưng sau đó lại đổi ý, anh cũng không ngăn cô lại, "Được rồi, vậy em nói cho anh biết xảy ra chuyện gì đi, như thế anh mới biết cách bảo vệ em."

Mạnh Vân sửng sốt, vừa định nói "Không cần, cũng không phải chuyện gì to tát cả", thế nhưng đứng trước Lục Dã, cô lại mềm lòng.

Cô do dự kể lại cho anh, "...Đúng là do em hơi nóng vội, em không nghĩ Trần Hi sẽ làm vậy..."

Bây giờ chuyện có đúng là thằng bé đẩy Ngô Giai Giai không đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là Mạnh Vân có chịu xin lỗi thằng bé hay không. Thằng bé nói Mạnh Vân vu khống nó, vậy nên mẹ thằng bé liền nghe theo, chuyện bé xé ra to, bà ấy gọi theo những phụ huynh khác đến, nói là giáo viên đánh đập, cưỡng ép học sinh, còn vu oan hãm hại bọn trẻ.

Sắc mặt của Lục Dã trầm xuống.

Mà Mạnh Vân lại không thấy vẻ mặt của anh, cô cúi đầu thở dài, "Em ra nói chuyện với mẹ của Trần Hi."

Nói xong cô xoay người đi ra.

Nhưng Lục Dã đột nhiên cầm tay giữ cô lại.

"Đừng sợ."

"Em không sợ..."

"Mạnh Vân, em đừng sợ." Lục Dã nghiêm túc nói, "Anh sẽ luôn đứng ở phía sau."

Mạnh Vân bỗng dưng phát hiện ra khi Lục Dã nghiêm túc, hình như có gì đó vô cùng thu hút cô.

Anh chỉ liếc mắt một cái đã biết, cô rất mềm yếu, cô không biết xử lý chuyện này.

Bây giờ cô đang rất lo lắng.

Sợ đến nỗi muốn trốn sau lưng anh. Nhưng làm vậy không được, đây là chuyện mà cô phải tự giải quyết.

Mạnh Vân đang nghĩ đủ các loại tình huống, nhưng tay cô lại bị Lục Dã nắm chặt, cô thở dốc, cuối cùng nhẹ nhàng đáp lại anh.

"Ừ"

Qủa nhiên mẹ của Trần Hi vẫn chưa đi.

Nhưng đám người ngoài cổng trường đã bỏ đi vãn rồi, bây giờ chỉ còn mẹ của Trần Hi và vài phụ huynh đứng nói chuyện.

Mạnh Vân còn chưa đi đến chỗ bọn họ thì mẹ Trần Hi đã lớn giọng.

"Con nhà tôi ấy, hôm nay lúc vừa tan học đã thấy nó vừa uất ức vừa cáu gắt, đúng là... Con tôi uất ức lắm, cái cô giáo kia chắc coi lũ trẻ như tù nhân, còn vu oan cho học sinh, như thế này không biết mai sau bọn trẻ thành người thế nào nữa? Con tôi thế nào chả lẽ tôi lại không biết? Cho dù mâu thuẫn gì thì thằng bé cũng không bao giờ đánh bạn nữ!"

Mạnh Vân nhíu mày, cô nhanh chân bước đến chỗ của mẹ Trần Hi.

"... Chuyện này thế nào tôi không thể bỏ qua được! Nhà chúng tôi chi nhiều tiền như vậy để đưa con đến trường tư học, sao có thể để thằng bé chịu thiệt được!"

Mạnh Vân càng nắm chặt tay.

Lục Dã đi phía sau cô, vừa nghe được câu này thì anh đã không chịu nổi nữa, "Ầy bà cô này cũng lợi hại quá."

Khi còn đi học anh đã từng làm qua bài thi biện luận, vậy nên bây giờ cũng đã nắm được đại khái rồi.

Mạnh Vân không để ý đến anh, cô đi đến trước mẹ Trần Hi, "Mẹ Trần Hi."

Bà cô vừa thấy cô đi ra thì liền thò tay chỉ chỏ cô, "Ôi, không phải cô Mạnh đây sao? Tôi nghe nói cô tốt nghiệp đại học danh tiếng, nhưng theo tôi thấy thì cô có học giỏi thế nào cũng không cứu được nhân phẩm của cô đâu!"

Mạnh Vân rất tức giận, nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, "Mẹ Trần Hi, tôi hiểu chị rất muốn giải quyết chuyện này..."

"Giải quyết? Giải quyết thế nào? Nếu cô không xin lỗi con tôi thì không cần phải nói nữa! Mai tôi sẽ nói chuyện với hiệu trưởng, tôi không tin cái xã hội này không còn nhân đạo!"

"..."

Mạnh Vân khuyên can, mặc kệ bà ấy luôn chỉ thẳng mặt cô chửi mắng thế nào, nhưng có lẽ vẫn phải lên văn phòng một chuyến.

Trần Hi ở trên xe, tài xế đang trông thằng bé, Mạnh Vân nghĩ một chút, vẫn phải để mẹ Trần Hi đưa thằng bé ra đây trước.

Mẹ của Trần Hi muốn cô phải xin lỗi, mắng chửi một lúc sau thì bà đưa thằng bé xuống xe.

Sau đó tài xế của nhà bọn họ đưa thằng bé lên văn phòng của cô.

Lúc này trong văn phòng đã không còn ai nữa, nhưng thật ra ở phòng bên cạnh vẫn còn vài giáo viên khác, họ cũng đã biết chuyện ngoài cổng trường nên ra xem tình hình một chút, còn kéo Mạnh Vân lại hỏi.

"Cô Mạnh, không sao chứ?"

Mạnh Vân lắc đầu, nhìn mấy giáo viên khác rồi nhẹ nhàng cảm ơn họ. Bản dịch của Lạc Yên tại wattpad Lacyen1209

Lục Dã đứng ở ngoài cửa sổ văn phòng nhìn chằm chằm Mạnh Vân thì thấy nụ cười của cô.

Anh rất lo lắng, anh sờ soạng túi quần muốn tìm bao thuốc thì nhớ ra mình đã bỏ thuốc năm năm rồi.

Lục Dã thở dài lấy điện thoại ra, bấm một dãy số điện thoại của nhà nhưng lại do dự một chút, cuối cùng anh lại không gọi, yên lặng tắt màn hình đi.

Nếu anh dùng đến quan hệ trong nhà thì đương nhiên có thể xử lý chuyện này cho cô, dù gì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Nhưng nếu Mạnh Vân biết được, cô chắc chắn sẽ rất tức giận.

Lục Dã đắn đo một lúc, rốt cuộc vẫn không làm.

Anh tin tưởng cô.

Mạnh Vân chờ mẹ Trần Hi và thằng bé ngồi xuống, sau đó cô rót cho bọn họ một cốc nước, xong xuôi mới bình tĩnh ngồi đối diện bọn họ.

Mẹ của Trần Hi cười lạnh một tiếng, nhìn cô vô cùng gai mắt.

"Cô Mạnh, tôi nghe nói cô là giáo viên mới đến? Aiya, giáo viên mới thì phải biết chú ý ăn nói chứ, không thể nói năng tùy tiện như thế được, nếu cô còn tiếp tục như vậy thì công việc này chắc cô cũng không cần phải làm nữa đâu! Cô đừng lo lắng, coi như đây là đề nghị của người đã từng trải đi..."

Mạnh Vân mím môi, cô không nghĩ nhiều mà nhìn chằm chằm Trần Hi, nhẹ nhàng nói: "Trần Hi, cô hỏi lại con lần nữa, bây giờ mẹ con cũng đang ở đây, con không được nói dối, có biết không?"

"..."

"Con không thích bạn Ngô Giai Giai sao?"

Nhưng khi cô vừa nói ba chữ "Ngô Giai Giai" ra, Trần Hi còn chưa kịp trả lời thì mẹ thằng bé đã nói trước.

"Ôi dào, tôi tưởng cô quan tâm chuyện gì, hóa ra là Ngô Giai Giai sao! Con trai, không phải mẹ đã nói con đừng chơi với cái loại này sao! Sao con lại chọc vào nó? Ngô Giai Giai..."

"Mẹ Trần Hi!" Mạnh Vân lớn giọng, "Mỗi lời nói của chị đều sẽ ảnh hưởng đến Trần Hi đấy, tôi hi vọng chị sẽ chú ý cách nói chuyện, không cần phải nói những chuyện này với trẻ con..."

"Chú ý à?"

Mẹ Trần Hi đập xuống bàn một cái, bà đứng dậy, "Này cô gái, cô không biết cô đang nói chuyện với ai à? Không cần phải nói nữa, tối nay tôi sẽ nói chuyện với hiệu trưởng, ngày mai cô không cần phải đến đây làm việc nữa! Cô là giáo viên mà không ra dáng giáo viên, con của chúng tôi gửi ở trường học các người như thế này sao có thể yên tâm được!"

Nói xong mẹ Trần Hi không cần nghe lời Mạnh Vân nói, bà trực tiếp kéo Trần Hi ra khỏi văn phòng.

Hai vai của Mạnh Vân sụp xuống.

Lúc cô đi ra khỏi trường thì trời bắt đầu tối rồi, bầu trời đã nhuộm một màu xanh mực.

Đã hơn 6 giờ rồi.

Lục Dã đang dựa vào tường, thấy cô đi ra thì chạy đến cạnh cô, anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng hỏi: "Có đói không?"

Vì chuyện này mà trưa nay cô còn chưa ăn cơm, anh vừa nhắc thì bụng cô réo lên một tiếng, cả người cô cũng đã mệt lử rồi.

"Đói."

Cô nói chuyện rất nhỏ, mà Lục Dã nghe thấy giọng nói lại có chút nũng nịu thì trong lòng lại rối tinh rối mù.

"Đi thôi, Lục Dã ca ca đưa em đi ăn."

Lục Dã đưa Mạnh Vân lên xe, sau đó thắt dây an toàn cho cô.

Nhìn cô ngoan ngoãn như vậy thì anh không nhịn được cười, "Trời nóng thế này... Đi ăn thịt nướng không? Ra mồ hôi chút thì sẽ thấy thoải mái hơn."

"Ừ, được."

Mạnh Vân ngẩng đầu nhìn anh nở một nụ cười.

Hôm nay không phải cuối tuần nên khách trong quán không nhiều.

Lục Dã đưa cô vào một quán thịt nướng, vừa đi vào cửa đã cảm thấy hơi nóng, tuy có điều hòa nhưng vẫn không thể át được khí nóng của quán.

Ngồi được một lúc thì Mạnh Vân muốn gọi mấy lon bia.

Lục Dã thấy vậy liền cười, "Anh nhớ tửu lượng của em không tốt mà, bây giờ tiến bộ rồi à?"

"..."

Mạnh Vân không nói gì nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy.

Nếu uống mà không say thì còn ý nghĩa gì nữa. Còn nếu uống vì muốn say thì uống nhiều hay ít cũng không có gì khác nhau cả.

Phục vụ mang bia với thịt lên cùng một lúc.

Lục Dã ngăn cô lại, anh nướng cho cô một đĩa thịt lót bụng sau đó mới cho cô uống bia.

Mà Mạnh Vân vừa mới uống xong thì cả gương mặt đã đỏ ửng lên, nhìn cô dưới ánh đèn càng thấy mê người.

Lục Dã nắm chặt kẹp nướng, cố đè nén dục vọng của bản thân xuống, nhịn nhịn nhịn, chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần.

Mạnh Vân lại không biết được anh đang nghĩ gì, cô hơi mơ màng, sau đó lại cảm thấy rất khó chịu, không chịu nổi nên bắt đầu mở miệng.

"... Em chỉ là muốn giúp Giai Giai, em nghe các giáo viên khác kể rằng từ khi Giai Giai chuyển đến đây thì luôn bị mọi người xa lánh. Nhưng cô bé rất ngoan, biết mẹ vất vả để cho cô bé có thể học ở trường tốt thế này nên chưa bao giờ nói với mẹ chuyện ở lớp."

"Ngoan... Ngoan ngoãn nên phải chịu nhiều thiệt thòi rồi..."

Lục Dã kiên nhẫn nghe cô nói, tay anh vẫn nướng thịt đặt vào đĩa cho cô, sau đó anh lại gọi một bát canh, múc một bát cho cô để đỡ khát.

"Vì sao xã hội vẫn còn nhiều chuyện bất công như vậy?"

Mạnh Vân đã mơ mơ màng màng, bỗng dưng cô bắt đầu nghĩ đến những chuyện khi mình còn nhỏ, thế nên đã uất ức lại càng khó chịu hơn.

"Em trai của em... Em rất ngưỡng mộ... cuộc sống của em ấy."

Lục Dã ngẩng đầu lên, nhìn cô một chút.

Anh còn rất nhiều chuyện chưa biết về cô.

Tuy Mạnh Vân nói những lời này đều có ý oán trách, nhưng trong giọng nói lại có chút ngoan ngoãn, cô vốn là người nhát gan, vậy nên nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. Mà bộ dạng đầy uất ức kia lại khiến anh thấy đau xót.

Lục Dã chờ cô không còn sức nói, ăn không nổi nữa thì đứng dậy tính tiền, sau đó vừa ôm vừa kéo cô lên xe.

"Không... Em muốn đến nhà Tiểu Thất... Em thất nghiệp rồi, không có chỗ ở... Không có tiền, không còn tiền trả nợ cho mẹ nuôi..."

Lục Dã đang lái xe thì xoay đầu nhìn cô, cười một cái thuyết phục cô, "Vậy đến nhà anh được không? Đến nhà anh thì không cần trả tiền thuê. Nhà anh rất rộng, có nhiều phòng trống..."

Mạnh Vân không trả lời, cô híp mắt một lúc giống như đã tỉnh táo.

"Lục Dã, hôm nay anh đến tìm em, là... có chuyện gì sao?"

Lục Dã sửng sốt.

Lục Dã đang định trêu chọc cô thì thấy dáng vẻ này của cô quá đáng yêu rồi.

Chỉ là nghĩ đến chuyện cô vừa hỏi thì anh lại không cười nổi.

Anh hít sâu một hơi, sắc mặt ngưng lại, hơi do dự một chút.

Mà Mạnh Vân lúc này vẫn còn đang mơ màng, giống như câu vừa rồi chỉ là cô thuận miệng nên mới hỏi.

Nhưng trong lòng Lục Dã lại đang sôi như trong chảo dầu, rối tinh rối mù, cuối cùng vẫn đành phải nói cho cô biết.

"Đầu ba trăm về rồi."