Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 18: Em đúng là đồ Lăng nhăng!



Bản dịch của Lạc Yên tại wattpad Lacyen1209

"..."

Mạnh Vân ngây ngốc nhìn anh.

Lục Dã nhìn cô một lúc lâu, trong lòng rối tinh rối mù, "Em... Muốn đi gặp cậu ta à?"

Anh cố gắng đè nén sự sợ hãi lại, nở một nụ cười hỏi cô, "Em muốn đi gặp cậu ta không? Dù sao cũng từng là bạn học..."

Mà cũng chỉ có anh biết, để nói ra câu này anh đã phải đắn đo đến mức nào.

Mạnh Vân vẫn không nói gì.

Lục Dã thấy vậy thì lúng túng, "Xin lỗi, em không vui à..."

Không vui?

Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy cô trả lời, anh ngẩng đầu lên thì đã thấy Mạnh Vân dựa vào cửa sổ xe ngủ rồi.

Lục Dã ngạc nhiên, nhưng bỗng dưng lại nở một nụ cười.

Đắn đo cả ngày, cuối cùng cô có nghe thấy đâu. Anh cũng không biết bản thân lại đi lo được lo mất chuyện gì nữa.

Mạnh Vân uống say rồi thì cũng không quậy phá gì cả, cô ngoan ngoãn dựa vào ghế ngủ say.

Lục Dã định dừng ở ven đường để cô ngủ một lúc nhưng lại sợ cô không thoải mái sẽ bị cảm lạnh nên đành phải lấy chăn dự phòng trong xe ra đắp cho cô.

Anh lái xe chầm chậm để cô ngủ thoải mái, mãi đến khi anh dừng xe dưới tầng nhà cô nhưng Mạnh Vân vẫn đang ngủ rất sâu.

Lục Dã tắt máy, anh nghiêng người dựa vào tay lái nhìn cô.

Trong xe chỉ có một ánh đèn nhỏ trên trần xe, tuy hơi tối nhưng bên ngoài đèn đường lại vô cùng sáng.

Anh nhìn ánh đèn chiếu đến nửa khuôn mặt cô, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy một chút lông tơ trên mặt cô.

Da của Mạnh Vân rất đẹp, tuy khuôn mặt không tính là cực kỳ xinh đẹp nhưng lại rất đáng yêu, có nét dịu dàng ôn nhu, nhìn qua là biết một cô gái nhỏ mềm.

Nhìn bề ngoài như vậy nhưng không ai biết được ẩn dưới đằng sau đó lại là sự kiên cường dũng cảm.

Lục Dã từng nhìn thấy cô gái nhỏ này bướng bỉnh, cố chấp rồi, nhưng anh chỉ thấy cô lại vô cùng đáng yêu.

Nói cho cùng thì cái gì của cô anh đều thích hết.

Lục Dã nhìn chằm chằm Mạnh Vân một lúc lâu, sau đó anh tháo dây an toàn cho cô.

Anh suy nghĩ một chút, như vậy có bị cho là chiếm tiện nghi của cô không?

Từ nhỏ Lục Dã đã được dạy dỗ đàng hoàng, cư xử phải biết chừng mực. Chỉ là một đêm vào ba năm trước, khi Mạnh Vân thơm mềm dựa vào lồng ngực anh, mơ màng gọi anh "Lục học trưởng"...

Anh thừa nhận rằng vào lúc đó, tất cả lý trí và lời dạy bảo từ nhỏ đều sụp đổ trong nháy mắt.

Có trời mới biết anh thích Mạnh Vân đến nhường nào.

Anh suy nghĩ miên man một chút, khi sắp chạm vào gương mặt của Mạnh Vân thì anh bỗng dừng lại.

Vẫn nên chờ cô tỉnh lại trước đã.

Làm vậy thì không chừng cô sẽ rất tức giận.

Lục Dã cười cười tự giễu bản thân, vừa định quay đi thì đã nhìn thấy Mạnh Vân mở mắt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, sau đó Lục Dã mới cẩn thận hỏi, "Em tỉnh rồi à..."

Mạnh Vân nhìn chằm chằm anh, sau đó đột nhiên thở dài.

"Lục học trưởng, bây giờ em phải làm sao..."

Lục Dã bỗng dưng luống cuống, sau đó anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, "Có anh ở đây, không sao đâu."

Mạnh Vân chưa kịp phản ứng, chỉ hơi choáng váng nhào vào lồng ngực anh.

Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, dường như cái vỗ ấy đã vỗ vào trái tim của Mạnh Vân, khiến cô thoải mái hơn, ấm áp hơn.

Là Lục Dã.

Nhưng ngồi mãi trong xe cũng không hay cho lắm, Lục Dã buông cô ra, anh mở cửa xe ôm cô đi lên tầng.

Thật ra Mạnh Vân cũng không uống nhiều lắm, chỉ là tâm trạng của cô không tốt nên càng uống càng dễ say, mà ban nãy cô cũng ngủ một lúc rồi nên giờ đã tỉnh táo hơn nhiều.

Trong bóng đêm, cô nằm trên lưng Lục Dã thì bỗng dưng nhớ ra một chuyện.

"Lục Dã"

"Sao vậy?" Lục Dã đẩy cô lên một chút để cô nằm thoải mái hơn.

"Tại sao anh lại thích em?"

Chuyện này Mạnh Vân đã thắc mắc rất lâu rồi, ngay từ lúc học đại học cô đã biết.

Tuy rằng cô theo đuổi Ngụy Tống Từ điên cuồng như thế nhưng cũng không phải đến nỗi không biết gì, Lục Dã đối với cô như thế nào cô đều biết. Ban đầu cô còn nghĩ rằng do tính cách của anh ấy như vậy, nhưng lâu dần cô cũng nhận ra.

Lục Dã... chắc là thích cô?

Chuyện này cô chưa từng nói với ai cả, kể cả Qúy Hiểu Thích cũng chưa từng biết.

Lúc ấy Lục Dã chính là người trong mộng của rất nhiều nữ sinh, gia thế tốt, lại đẹp trai như vậy, quan trọng nhất là anh rất dịu dàng, không phải loại người tự cao kiêu ngạo.

Mà khi học đại học, thành tích tốt cũng là một loại nổi tiếng, khi đó Ngụy Tống Từ quá nổi bật, đến nỗi chỗ nào có áp phích quảng bá của trường cũng sẽ có mặt anh, vậy nên mọi người mới gọi anh ấy là đại học bá (1).

(1) Đại loại là đứng đầu toàn trường hoặc là thành tích rất cao.

Lục Dã thì không có thành tích tốt như vậy, nhưng anh ấy lại rất nổi tiếng, trong trường không cần biết đang ở khoa nào, chỉ nhắc đến tên của Lục Dã thì chắc chắn sẽ có vài cô gái thích anh ấy, "A, Lục Dã à..."

Có thể coi như người nổi tiếng nhất trường rồi.

Nhưng Mạnh Vân lại luôn không hiểu, vì sao Lục Dã lại đi thích người theo đuổi bạn cùng phòng của mình?

Lục Dã cười nhẹ, "Vậy tại sao em lại thích đầu ba trăm?"

Ồ...

Mạnh Vân mím môi, mơ màng nói: "Tiếng sét ái tình?"

"Anh cũng là tiếng sét ái tình đó."

Mạnh Vân không vui, "Không nghĩ đã nói."

"Ấy, không phải người ta hay nói trúng tiếng sét ái tình thì sẽ nhất kiến chung tình sao! Nếu thế thì em đúng là đồ lăng nhăng!"

"..."

...

Cũng không còn sớm, ngày mai cả hai người vẫn phải đi làm nữa, nhưng Lục Dã lại không yên tâm để Mạnh Vân một mình, cho nên anh đưa cô về nhà rồi nghĩ ngày mai sẽ đến đón cô đi làm.

Mạnh Vân đang dụi mắt, nghe thấy anh nói vậy thì hoảng hốt, "Không cần đâu, anh đi đi lại lại thế mệt lắm, với cả em cũng tự đi được mà..."

Lục Dã nhìn cô đang mơ màng buồn ngủ thì trong lòng lại thấy ngứa ngứa, muốn qua nhéo má cô một cái.

"Không được, nếu như bà cô kia lại đến kiếm chuyện với em nữa thì sao?"

Mạnh Vân thở dài, "Gì mà kiếm chuyện chứ, mai em đến dọn dẹp đồ mang về nhà."

Cô Trương đã từng nhắc cô rồi, nói cô tốt nhất đừng chọc vào Trần Hi, cố nhẫn nhịn chờ mấy tháng nữa là thằng bé lên tiểu học rồi.

Trong lớp có rất nhiều gia đình có điều kiện, nhưng nhà Trần Hi vẫn là nổi tiếng nhất, nhà bọn họ tốn nhiều tiền đưa thằng bé vào đây học, còn dùng rất nhiều quan hệ trong nhà để làm việc.

Lục Dã nhìn cô một chút, "Như vậy càng không được."

"Sao?"

"Em không muốn bảo vệ Ngô Giai Giai sao? Không muốn đưa Trần Hi vào nề nếp sao? Nếu em đi rồi, cái gì thằng bé cũng dám làm."

Mạnh Vân ngây ngẩn nhìn anh.

Cô chưa bao giờ nghĩ Lục Dã sẽ nói như vậy.

Ăn ngay nói thẳng, cũng... cảm động đấy chứ.

Mạnh Vân nói nhỏ, sắc mặt cũng khó xử, nhìn rất đáng thương, "Nhưng em đâu còn cách nào khác."

"Không, em có thể giải quyết được mà." Lục Dã vỗ vai cô, "Em cứ làm những gì em muốn, đi nói những lời mà em muốn nói đi, nếu không được thì còn có anh. Em muốn làm gì, anh sẽ giúp em làm cái đó."

Vì một câu của Lục Dã mà cô do dự rất lâu, sau đó cô đưa cho anh một cái chăn để anh ngủ một đêm ngoài sô pha. Bản dịch của Lạc Yên tại wattpad Lacyen1209

Bây giờ cũng đã muộn rồi, nếu Lục Dã lái xe về nhà, ngủ được ba bốn tiếng sau đó lại vòng qua đây đưa cô đi làm thì rất vất vả. Hơn nữa anh cũng đã chăm sóc cô cả đêm, chắc chắn đã rất mệt rồi.

Mà anh còn làm nha sĩ nữa, Mạnh Vân tự biện minh một lí do, không phải cô lo cho anh đi lại vất vả đâu, cô chỉ lo ngày mai khi đi làm, anh ngủ gật sau đó không cẩn thận gắp mất một miếng thịt của người ta thì sao... =))

...

Dù sao cũng không phải cô lo lắng cho anh đâu!

Nhìn thấy biểu cảm của Mạnh Vân, Lục Dã nở một nụ cười, sau đó anh đội lại lốt con sói lưu manh, "Không nỡ để anh về sao?"

Mặt Mạnh Vân đỏ bừng như vừa uống rượu, "... Lục Dã! Anh lại nói linh tinh rồi!"

Chỉ là tối hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, mọi chuyện lại thay đổi quá nhanh, vậy nên lúc tắt đèn rồi nhưng hai người vẫn chưa buồn ngủ.

Lục Dã nằm trên sô pha, hai mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng lại rối tung rối mù, cũng không biết nên làm gì.

Đợi một lúc lâu sau thì phòng ngủ của Mạnh Vân không còn động tĩnh nữa, giống như cô đã ngủ rồi.

Lúc này anh mới lôi điện thoại ra, mở WeChat nhắn cho cô.

"Ngụy Tống Từ về rồi."

Nào ngờ ngay sau đấy Mạnh Vân đã trả lời lại, vừa nhìn là biết cô đang chơi điện thoại.

"Em biết rồi."

"Em mới nghe kể."

Lục Dã sửng sốt một chút, bỗng dưng anh lại vô cùng vui vẻ, "Sao mà em không có phản ứng gì thế."

"Phản ứng gì?

"À..."

"Em nói là không còn thích nữa rồi mà, cũng chỉ là bạn học bình thường thôi, anh làm gì mà phải khẩn trương thế?"

Anh không nghĩ là Mạnh Vân lại biết anh đang nghĩ gì.

Một lúc sau Lục Dã vẫn chưa trả lời lại, nhưng thật ra Mạnh Vân ở trong phòng lại khẽ nở nụ cười.

Xem ra đúng là Lục Dã đang khẩn trương rồi.

Sáng hôm sau Lục Dã đã dậy từ sớm đi mua đồ ăn sáng, sau đó anh đến trước phòng ngủ của cô gõ cửa, "Mạnh Vân! Mạnh Vân! Mau dậy đi, sắp muộn rồi!"

Mạnh Vân mơ mơ màng màng ậm ừ vài câu sau đó dậy thay quần áo, ăn sáng xong xuôi Lục Dã mới đưa cô đến trường.

Giờ làm của Lục Dã bắt đầu từ 7 giờ 50, nhưng hôm nay anh đã xin đi muộn nửa tiếng nên có thể đưa cô đi làm.

Anh nhìn Mạnh Vân đi vào cổng trường, sau đó đợi một lúc lâu mới đắn đo rời đi.

Trong lòng Mạnh Vân đang vô cùng lo lắng, cô cắn môi, hai tay nắm chặt đi vào văn phòng.

Khi cô vừa đặt túi xuống thì cô Trương liền chạy chỗ cô.

"Cô Mạnh, hôm qua sau giờ học mẹ Trần Hi đến đây à?"

Xem ra là cô ấy biết rồi.

Mạnh Vân vẫn luôn tin tưởng cô Trương, cô cũng cảm thấy cô ấy là người tốt, tuy bên ngoài cư xử có chút lạnh nhạt nhưng thật ra cô ấy rất quan tâm người khác.

Cô kể cho cô Trương chuyện hôm qua.

Cô Trương thở dài, "Cô Mạnh, cô còn thiếu kinh nghiệm, quá nóng vội rồi, nếu cô hỏi tôi trước thì bây giờ đã tốt rồi."

Mạnh Vân cúi đầu.

"Bây giờ cô bị thằng bé nắm được nhược điểm rồi, mẹ nó chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu. Nhưng cô chỉ là nơi trút giận của bà ấy thôi, thực tế thì bà ấy muốn làm xấu mặt mẹ của Ngô Giai Giai thì đúng hơn... Cũng không hiểu là thù oán đến mức nào mà phải lôi cả trẻ con vào..."

Cô Trương nói vài câu sau đó vỗ vai cô, "Đi thôi, chúng ta lên phòng hiệu trưởng."

Mà mọi chuyện cũng đã như thế này rồi thì Mạnh Vân cũng không có gì phải sợ nữa.

Cùng lắm thì mất việc thôi, dù sao cô vẫn còn bằng cấp, bí quá thì đến nhờ Qúy Hiểu Thích là được.

Nhưng chuyện này không thể cho qua dễ dàng được, cho dù thế nào cô cũng phải nói cho rõ ràng!

Nghĩ đến lời nói của Lục Dã tối hôm qua, "Em muốn làm gì thì anh sẽ giúp em làm cái đó", một câu này dường như lại tiếp thêm dũng khí cho cô.

"Ừ, đi thôi."