Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 3: Còn nổi lẩu cay, nhìn anh ăn là được rồi!



Bản dịch của Lạc Yên tại wattpad Lacyen1209

"Ai gọi vậy? Chủ nhà sao?"

Nghe thấy tiếng cô nói chuyện điện thoại, Qúy Hiểu Thích liền đi vào phòng.

Mấy ngày nay Mạnh Vân đều ở cùng phòng với Qúy Hiểu Thích, cô mới vào phòng thì Lục Dã gọi đến nên cũng chưa kịp đóng cửa.

"A là một, một người bạn thôi..."

Cô trả lời hơi ngập ngừng, ánh mắt cũng lảng tránh nhìn đi chỗ khác.

Qúy Hiểu Thích thấy được cô giấu giếm gì đó nhưng cũng chỉ "Ừ" một câu rồi cầm quần áo ra khỏi phòng.

Lục Dã cũng nghe thấy tiếng ở bên kia, chờ sau khi bên kia yên lặng mới từ từ hỏi cô: "Em ở nhà bạn à?"

Tuy đã đóng cửa rồi nhưng Mạnh Vân vẫn nói rất khẽ "Lục Dã, chúng ta không thân thiết như vậy..."

Lục Dã nghe vậy liền cười thành tiếng, "Mạnh Vân, quan hệ của chúng ta như vậy còn là "không thân" sao?"

Quan hệ như nào cơ...?

Cô tức giận, tự nhiên lại thấy câu vừa rồi mình nói ra quá ngu ngốc, chưa kịp trả lời thì Lục Dã đã nói: "Tối mai chúng ta đi ăn một bữa được không? Bạn học cũ cũng đã trở về rồi, thiết nghĩ chúng ta nên tâm sự tí nhỉ?"

"Em không..."

"Lát nữa anh sẽ gửi địa chỉ cho em, ngày mai gặp lại!"

Chỉ bởi vì một câu "Ngày mai gặp lại" của Lục Dã mà Mạnh Vân không thể nào ngủ được, lăn lộn mãi không ngủ nổi thì thôi, suýt chút nữa cô còn kéo cả tóc xuống dưới.

Tại sao Lục Dã không thể để mọi chuyện cứ thế trôi qua đi?

Sáng sớm ngày thứ bảy, Qúy Hiểu Thích đi cùng Mạnh Vân xem phòng ở.

Căn phòng này cũng không đến nỗi tệ, giá cả lại vừa phải so với những căn khác cùng khu, chủ nhà là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nói là muốn ra nước ngoài du học nên cho thuê căn phòng này để có thêm phí sinh hoạt.

Mọi điều kiện đều vừa ý cô, ngay cả đến Qúy Hiểu Thích cũng không ý kiến gì nên Mạnh Vân đã dứt khoát ký hợp đồng với chủ nhà bốn tháng tiền nhà.

Thấy Mạnh Vân hài lòng, chủ nhà cũng nhắc nhở cô vài câu: "An ninh của tiểu khu này vẫn tốt lắm, nhưng nếu hai người đều là con gái đi cùng nhau thì tối đến không nên đi đường kia, bên đó đèn đường hỏng lâu rồi, trời tối là không nhìn rõ đường nên không được an toàn lắm."

Chủ nhà chỉ cho hai người đường đó ở đâu, "Thường ngày nếu đi tàu điện ngầm thì không cần phải đi đường đó đâu."

Mạnh Vân và Qúy Hiểu Thích vội vàng cảm ơn chủ nhà.

Chủ nhà với Mạnh Vân trao đổi WeChat xong thì đưa chìa khóa cho cô, "Cuối tuần này tôi sẽ qua đây thu dọn đồ đạc, từ thứ hai là cô có thể chuyển vào ở được rồi."

Chuyện quan trọng nhất đã giải quyết xong, Mạnh Vân thở nhẹ nhõm, cảm giác được vừa trút được nữa gánh nặng khỏi người.

Qúy Hiểu Thích cũng vui lây, tâm tình cũng tốt lên.

Hai người nắm tay nhau, như thời còn học đại học, vừa đi vừa nói chuyện.

"Cậu tìm được công việc chưa?"

"Ừ, tớ đang phân vân hai ba chỗ."

"Nếu không cậu đến chỗ tớ đi, tuy là lớp dạy trẻ ngoài giờ nhưng lương cũng ổn lắm."

Cả hai bọn họ đều học ngành sư phạm mầm non, Qúy Hiểu Thích sau khi tốt nghiệp đã xin vào một trường mẫu giáo trông trẻ ngoài giờ, mỗi ngày sau khi tan học đều dẫn bọn trẻ ra ngoài chơi, chỉ cần phụ huynh đến đón con là có thể tan làm, công việc tương đối nhàn nhã, mà phụ huynh gửi con đa phần là nhà giàu nên lương cũng không thấp.

Mạnh Vân cười từ chối ý tốt của cô, "Tớ vẫn muốn dạy trường mẫu giáo hơn."

"Đúng là... nhưng nhỡ mấy đứa trẻ quá nghịch, cậu lại mềm yếu thế kia, liệu có chăm được bọn nó không, không bằng đến chỗ tớ, nhẹ nhàng."

Qúy Hiểu Thích định cuối tuần đưa Mạnh Vân đi ăn, ai ngờ đi đến ga tàu điện ngầm thì Mạnh Vân lại cười cười xin lỗi, "Tiểu Thất, thực ra nay tối nay tớ có hẹn với một người bạn..."

"Bạn đó tớ có quen không?"

"Cái này..."

"Không sao, không nói cũng không sao" Qúy Hiểu Thích xua xua tay, "Vậy cậu đi đi, tối về cẩn thận, nhớ gọi xe về hoặc gọi cho tớ, tớ sẽ đến ga đón."

Qúy Hiểu Thích đã quen chăm sóc cô như vậy, sợ cô ba năm không về đã quên hết đường xá, cho nên mới dặn dò một lúc. Bản dịch của Lạc Yên tại wattpad Lacyen1209

Thực mà nói thì Mạnh Vân có hơi áy náy, rất nhiều lần cô định nói sự tình năm đó mà lại không nói được.

Dù sao thì hôm nay cô cũng sẽ đi nói rõ ràng với Lục Dã, chuyện đó có lẽ không cần thiết phải nhắc đến nữa.

Mạnh Vân chờ Qúy Hiểu Thích nói xong mới ôm cô.

"Tớ biết rồi, cậu yên tâm đi, tớ sẽ về sớm."

...

Mạnh Vân đến quán ăn theo địa chỉ, khi đến Lục Dã đã ngồi chờ ở đó.

Nhìn cô từ lúc đứng ngoài cửa, Lục Dã ưu nhã đứng dậy kéo ghế cho cô, có vẻ anh gọi cơm tây chứ không phải ăn lẩu.

Động tác của Lục Dã làm cô cũng không biết phải làm sao cho phải, ngồi xuống cũng lo lắng không dám ngẩng lên, cả quá trình chỉ nhìn trộm anh vài cái.

Hôm nay Lục Dã không mặc áo blouse trắng, bên trong là áo hoodie với quần bình thường, nhìn trông giống một sinh viên đại học. Nhưng quần áo bình thường thế nào cũng không thể hạ thấp được giá trị nhan sắc của anh, bàn bên cạnh có một cô gái liên tục quay ra nhìn anh, đến nỗi khi tóc của mình chấm vào nồi lẩu mà cũng không biết.

Lục Dã gọi vài món sau đó đưa thực đơn cho Mạnh Vân.

"Anh nhớ rõ em rất thích ăn lẩu, nhưng mà răng của em vẫn chưa ổn, tốt nhất vẫn không nên ăn mấy đồ đậm vị, thế nên anh gọi cho em một nồi lẩu nước lèo. Còn nồi lẩu cay sao, nhìn anh ăn là được rồi."

"..."

Mạnh Vân cắm mặt vào thực đơn, cho dù tính cách Mạnh Vân có mềm mỏng đến mức nào thì cô cũng muốn cầm quyển thực đơn này quăng vào mặt Lục Dã.

Cô vốn không phải tới để ăn cơm nên gọi đại vài món, sau đó vào thẳng chủ đề chính, "Lục học trưởng, sai lầm trước kia của chúng ta cho qua đi được không. Sau khi em chữa răng xong chúng ta đừng gặp lại nữa..."

Chạm phải ánh mắt của Lục Dã đang nhìn chằm chằm, tiếng của cô càng ngày càng nhỏ, tự tin trước đó đã bay đâu mất.

Lục Dã nhướng mày, bắt được ý trong lời của cô, "Sai lầm gì?"

Đúng lúc này phục vụ đưa đồ lên, Mạnh Vân không nói được câu nào, mặt thì lại đỏ như sắp cháy.

Lục Dã bộ dạng thân mật liền nói tiếp, "Là ngủ sai người hả..." Ngữ khí của anh tự nhiên nghiêm túc, "Nhưng mà anh không ngủ sai, anh biết đó là em, em say đến trời đất là gì còn không biết đến tìm anh chẳng nhẽ anh lại bỏ qua sao? Mạnh Vân, em dám nói không, lúc đó nếu không phải anh đỡ được em thì em sẽ ngoan ngoãn đi theo người khác sao?"

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì cả. Mạnh Vân, em biết rõ ràng lúc ấy anh vẫn luôn thích em, em cảm thấy không còn mặt mũi nhìn anh và lão Ngụy nên mới bỏ chạy phải không? Nhưng bây giờ em đã quay về rồi, anh sẽ không cho em cơ hội để chạy đâu."

Lục Dã nghiêm túc tuyên bố theo đuổi cô, nhưng không quá hai mươi giây sau thì nghiêm túc không biết có phải đã bị chó gặm mất rồi hay không. Lục Dã lại lưu manh nói đùa.

"Huống chi là em còn cướp zin của anh, Mạnh Vân à, đó là lần đầu của anh đấy." =)))

Mạnh Vân chỉ thấy trong bụng như muốn trào ngược lên, rõ ràng cô rất thích ăn lẩu, nhưng mà bây giờ còn không nhấc nổi đôi đũa lên.

Mà thực ra cái này cũng không ngoài dự đoán của cô, nói về tài ăn nói thì cả đời cô chẳng bao giờ thắng nổi Lục Dã...

"Lục học trưởng, lúc đó em... Xin lỗi, chuyện vừa rồi cũng xin lỗi anh, em không nghĩ tới cảm nghĩ của anh. Chuyện đó... về sau chúng ta có thể không nhắc đến nữa được không?"

Lục Dã cong môi không nói gì, tay gắp đồ ăn cho cô, trong bát toàn là món cô thích ăn.

"Ngày trước em đi cùng lão Ngụy đi ăn liên hoan, anh nghĩ em thích những món này, chỉ không biết là bây giờ còn thích nữa không. Không thích thì cứ nói, không thì cứ nói cho anh bây giờ em thích ăn gì."

Dù được Lục Dã chăm sóc chu đáo nhưng Mạnh Vân vẫn thấy xấu hổ.

Hai người dù gì cũng có quan hệ trong quá khứ, cho nên nghĩ đến chuyện ngồi cùng nhau vừa ăn vừa nói chuyện phiếm là quá kỳ quái rồi.

Tốt xấu gì thì cũng chỉ chịu có một bữa cơm thôi mà, hai người ăn xong thì Lục Dã lái xe ra, nhất quyết muốn đưa cô về nhà.

Mạnh Vân lại không muốn ngồi trong xe nói chuyện với Lục Dã thêm 40 phút nữa nên liều mạng từ chối: "Bây giờ em ở nhà bạn, khu nhà cũng cũ rồi nên không có chỗ lái xe vào, bất tiện lắm..."

Lục Dã nghĩ nghĩ cũng đúng, gật đầu khóa xe lại.

"Đi thôi, anh đưa em đến ga"

"..."

Cả quãng đường Mạnh Vân đều cúi đầu, không chú ý đến Lục Dã ở phía sau luôn nhìn cô.

Vất vả lắm mới tới ga tàu điện, mà nhà của Qúy Hiểu Thích chỉ cách ga có năm sáu phút đi đường thôi.

Mạnh Vân chỉ muốn Lục Dã nhanh nhanh đi về, "Em chờ bạn ở đây, Lục học trưởng, anh về trước đi, bữa cơm hôm nay... cảm ơn anh."

Cảm ơn anh làm cô ăn mà không tiêu nổi.

Lục Dã nhìn cô lúng túng mà buồn cười, cũng không cưỡng ép cô, "Anh nhìn em đi ra, đi đi, thứ tư gặp lại."

Gặp mặt người quen như thế làm Mạnh Vân lại nhớ đến mấy chuyện cũ.

Lần đầu tiên cô theo đuổi con trai, đã lâu lắm rồi. Mạnh Vân nghĩ mãi mới phát hiện ra đến khuôn mặt Ngụy Tống Từ mà bản thân cũng không nhớ ra nổi. Dường như chỉ là nhớ loáng thoáng thôi.

Nhưng thật ra vì Lục Dã là bạn cùng phòng của Ngụy Tống Từ, hai người họ rất hay đi cùng nhau, nên cô thấy mặt bọn họ rất nhiều lần. Mà lần đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy năm qua anh ấy vẫn không thay đổi gì nhiều.

Mạnh Vân còn nhớ Qúy Hiểu Thích từng hỏi cô vì sao lại thích Ngụy Tống Từ, trong khi rõ ràng bên cạnh anh ta có một Lục Dã đẹp trai như thế.

Cô nghĩ nghĩ một lúc, hình như cô đã quên lúc đấy mình trả lời thế nào rồi.

Hai giờ sáng, Lục Dã gửi nhắn tin cho cô.

Phòng đang tối đen như mực, tiếng điện thoại tự nhiên vang lên làm Mạnh Vân giật mình, cô để ý thấy Qúy Hiểu Thích không bị đánh thức mới dám chạy ra ngoài phòng khách xem tin nhắn.

Lục Dã: Trong nhà có thuốc tiêu hóa không? Anh thấy em ăn xong không thoải mái lắm thì phải, có phải vẫn chưa tiêu không, vẫn nên cẩn thận chút nha.

Mạnh Vân bị anh chọc tức đến nỗi tay run run, suýt nữa thì quăng luôn cái điện thoại đi, một lúc sau khi cô hạ hỏa.

Trên thế giới này sao lại có người mặt dày vô sỉ như vậy...

Mà Lục Dã giống như đang tính thời gian, lựa đúng lúc cô vừa bình tĩnh lại thì gửi thêm một tin nhắn nữa.

Lục Dã: Lục Dã ca ca của em bây giờ vẫn chưa lập gia đình, nhưng có công việc ổn định, có nhà, có xe, chưa có bạn gái. Em là đối tượng rất thích hợp để yêu đương và kết hôn với anh, mong em hiểu được. (Qùy =))))