Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 31: Anh với em nhìn xứng đôi như vậy, không rắc cơm chó thì phí lắm!



Editor: Lạc Yên

Dường như mọi ngôn ngữ đều không thể diễn tả được cảm xúc của Lục Dã lúc này.

Anh gắt gao ôm lấy Mạnh Vân bé nhỏ, tay vuốt vuốt tóc của cô.

"Vân Vân... Chúng ta kết hôn được không?"

Mạnh Vân sửng sốt, cô hoảng sợ đẩy anh ra.

"Em chỉ mới đồng ý đến ở chung với anh thôi, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu..."

Chuyện này vẫn nên bàn bạc thêm thì tốt hơn. Thực ra ban nãy Mạnh Vân bị hoảng, cả đầu nóng lên nên mới thuận miệng đồng ý với anh. Thực tế thì cô vẫn còn chưa sẵn sàng tiến xa đến mức đó.

Tính của cô hay ngượng ngùng nhưng thật ra không có ý từ chối anh. Nói cô không cảm động thì chính là nói dối.

Mà nói cô không thích cũng là nói dối.

Mạnh Vân ngồi cạnh cửa sổ lơ đãng suy nghĩ một chút.

Cô có thích Lục Dã không?

Thích.

Cô yêu Lục Dã sao?

Yêu...

Cô cũng không thể nói chính xác được nhưng tình cảm của cô dành cho anh chắc chắn không như những người khác.

Bởi vì Mạnh Vân chưa từng quá yêu một người, cô theo đuổi Ngụy Tống Từ không có nghĩa là yêu đến mức chết đi sống lại. Khi ấy có lẽ chỉ gọi là thích mà thôi, thời thanh xuân chia xa một thời gian thì sẽ không còn cảm giác đó nữa.

Trong lòng cô có rung động nhưng nếu nói là yêu đến mức không thể kiềm chế nổi thì... Nếu thật sự cô yêu Ngụy Tống Từ đến như vậy thì cô đã không bỏ sang nước ngoài ba năm, trong ba năm ở đó cô cũng chưa từng nhớ nhung anh ấy. Thậm chí đến cả lí do để cô đi du học... cũng là Lục Dã mà.

Đây đâu phải là tiểu thuyết ngôn tình, đào đâu ra tình yêu mãnh liệt như vậy chứ.

Nhưng Mạnh Vân biết, mỗi khi cô ở cạnh Lục Dã đều cảm thấy rất vui vẻ, cô thích nhìn thấy anh cười, thích vẻ mặt lúc anh lo lắng cho cô, càng muốn chia sẻ mỗi ngày của mình với anh.

Gặp thì bực mình, mà không gặp thì lại thấy nhớ.

Đây là loại cảm xúc thường thấy trong ngôn tình phải không?

Nếu là vì yêu mà muốn cùng nhau chung sống liệu có phải là suy nghĩ bình thường hay không?

Mạnh Vân càng nghĩ càng loạn, cô vội vã lấy điện thoại gọi cho Qúy Hiểu Thích.

Từ lúc Qúy Trì xuất viện, Qúy Hiểu Thích rất bận, gọi điện cũng chỉ vội vội vàng nói vài câu sau đó cúp máy, mỗi lần như vậy Mạnh Vân lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Mà lần này cô vừa gọi thì Qúy Hiểu Thích đã lập tức nghe máy, câu đầu tiên cô ấy nói lại là: "Vân Vân, tớ muốn chuyển chỗ làm."

Mạnh Vân sửng sốt, "Có chuyện gì sao?"

"Tớ muốn tìm chỗ nào có nghỉ đông và nghỉ hè ấy, nếu không tớ sẽ không có thời gian ở bên cạnh Qúy Trì mất."

"..." Mạnh Vân không biết phải nói gì, "Tiểu Thất, tớ cảm thấy như vậy không tốt đâu."

"Sao?"

Mạnh Vân có chút ngại ngùng, nhưng vấn đề này không thể không nói được, "Nếu cậu thích anh ấy thì càng không nên...Ừm..." Mạnh Vân không biết phải nói thế nào mới phải, cô thở dài, "Như ngày xưa tớ theo đuổi Ngụy Tống Từ ấy. Đến bây giờ nghĩ lại, nhiều lúc tớ cảm thấy lúc đó đầu óc tớ có vấn đề nặng lắm..."

Qúy Hiểu Thích cười nói, "Yên tâm đi, cái này tớ hiểu mà, cậu cứ chờ làm phù dâu đi!"

Thoáng cái cũng sắp đến kì nghỉ hè, các trường tiểu học cũng đã bắt đầu mở kì thi tuyển sinh rồi.

Nhưng đúng là thời thế đã thay đổi, bây giờ tâm lý của cha mẹ nào cũng muốn con mình phải thắng ngay từ ở vạch xuất phát, bởi vậy nên trường nào cũng tuyển sinh rất kĩ càng.

Hình thức tuyển sinh thì có rất nhiều, từ vấn đáp cho đến kiểm tra trên giấy đều có đủ cả, nhập học tiểu học thời nay thì khác gì thi đại học đâu chứ.

Mạnh Vân đang cầm trên tay cả đống giấy xin nghỉ học của học sinh, đa phần là phụ huynh xin nghỉ để đưa con đi thi đầu vào.

Cô Trương nhìn thấy vậy thì cười một tiếng, "Bây giờ cũng loạn quá mà, bọn trẻ còn nhỏ, không giáo dục đạo đức cho hẳn hoi đã bắt bọn chúng đi làm mấy bài kiểm tra tư duy như thế này rồi." Cô liền bắt chước giọng điệu của một vị phụ huynh, "Con ngoan à, nếu con không vào được trường tiểu học tốt thì sau này sẽ không thể vào những trường cấp hai, cấp ba có tiếng được đâu. Mai sau thi đại học mà không vào được trường tốt thì chỉ có đi hốt rác thôi! Cho nên con phải thể hiện thật tốt đấy!"

Mạnh Vân liền không nhịn được cười một cái.

Nhưng ngay sau đó cô lại nhíu mày, đây chính là xã hội thời nay, có rất nhiều vấn đề trong giáo dục mà những người làm giáo viên mầm non như cô không thể nào thay đổi được.

Mạnh Vân vẫn còn nhớ ngày xưa, trong lễ bế giảng hồi cấp ba, người đứng thứ nhất về điểm thi đầu vào đại học của trường đã nói một câu.

"Tôi chăm chỉ học hành chính là để thay đổi một xã hội mang bằng cấp ra đánh giá một con người..."

Lúc ấy cô nghe còn cảm thấy có chút buồn cười...

Mà Mạnh Vân vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của Trần Hi nên cô lại đi tìm thằng bé để nói chuyện một chút.

Nhưng lần này Trần Hi không ngoan như lần trước, cô nói một câu thằng bé cãi một câu, càng nói càng thấy giận.

Mạnh Vân bị thằng bé cãi đến cứng họng, cô chỉ đành thở dài nói: "Trần Hi, nói chuyện với con gái, không cần biết đó là người lớn hay nhỏ thì con cũng phải nói chuyện hẳn hoi, con là con trai mà."

Cô là một giáo viên, mà nguyên tắc trong giáo dục chính là không thể châm ngòi gây mâu thuẫn giữa phụ huynh và con cái.

Nhưng lần này là phía phụ huynh của thằng bé đã sai rồi.

Trần Hi không hiểu ý của cô, thằng bé nhìn Mạnh Vân nói, "Nhưng mẹ con nói nếu đã đánh bạn nữ thì nghĩa là con đang trút giận hộ người thân trong nhà."

"..."

"Mẹ con còn nói nhà cô Mạnh có bối cảnh ở bệnh viện nên không được chọc giận cô. Cho nên nếu cô bắt nạt những bạn khác thì con cũng sẽ không đánh cô."

Mạnh Vân sửng sốt, cô ngây ngẩn một lúc. Mà sau đó khi đã hiểu được ý của Trần Hi nói thì cô liền tức giận, tức đến nỗi mặt đỏ cả lên.

Cô lấy điện thoại ra, mở danh bạ ra nhưng lại do dự mất một lúc, cuối cùng vẫn bấm gọi đến số máy bên kia.

"Lục Dã, nhà anh mở bệnh viện sao?"

Thực chất câu này cô đã từng nghe rồi, là lần trước khi cô gặp Mạnh Văn Kiệt.

Khi ấy cô tưởng Lục Dã chỉ nói đùa thôi, nhưng đến hôm nay nghe Trần Hi nói vậy thì cô bắt đầu thấy lạ.

Mẹ của Trần Hi là người dễ dàng bỏ qua cho cô sao? Với tính cách của bà ấy sẽ để cô thản nhiên đi làm lại như vậy ư?

Chưa kể đến lúc đó thái độ của hiệu trưởng cũng rất vô lý...

Có phải là do Lục Dã làm không?

Lục Dã lại vui vẻ đáp, "Sao vậy?"

"Có hay không?"

"Có phải em nghe được chuyện gì không?"

Lục Dã bắt đầu hoảng hốt.

Anh còn tưởng Mạnh Vân đã biết chuyện anh giải quyết Lý Nhất Tranh, Lục Dã sợ cô biết sẽ giận anh. Nhưng khi Lục Dã đang phân vân không biết nên giải thích sao thì Mạnh Vân lại nói.

"Anh nói với mẹ của Trần Hi chuyện gì à?"

À ra là cái này.

Lục Dã nhẹ nhàng thở phào, anh dựa vào sô pha cười một tiếng, sau đó liền kể hết cho cô nghe.

".... Vậy nên bố mẹ ông bà nội đều biết em, còn định mời em đến nhà chơi nữa, em có muốn đi không?"

Mạnh Vân vốn dĩ gọi điện để hỏi tội anh, nhưng nào ngờ anh không những khai hết mà còn mời cô đến nhà nữa, làm Mạnh Vân nghẹn cả họng, một câu cũng không nói nên lời.

Bỗng dưng cô nghe thấy hơi thở của Lục Dã, dù cho chỉ là qua điện thoại thôi nhưng cô lại vô cùng rõ ràng, trong đầu cô cũng có thể hình dung được vẻ mặt của anh, động tác của anh, có lẽ là anh đang cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng...

Nghĩ vậy mặt Mạnh Vân liền bỏ bừng cả lên.

Cô xấu hổ kéo chăn lên kín mặt, "Đừng làm thế, anh sắp phá hỏng hình tượng của em rồi...."

Người mâu thuẫn với phụ huynh của học sinh là cô, nhưng bạn trai lại dùng quan hệ trong nhà anh ấy để giải quyết hộ.

Người ngoài nhìn vào chẳng phải sẽ nghĩ cô rất vô dụng sao.

Nhưng Lục Dã lại nghiêm túc nói, "Không cần nói vậy."

"..."

"Mạnh Vân, em rất tốt, rất rất tốt, em không làm gì sai cả. Em nghĩ tất cả là lỗi của em sao? Không phải đâu, chuyện này là do bà ấy đã không biết dạy con mình, em cũng xin lỗi họ vì đã vội vàng kết luận rồi. Nhưng bọn họ lại không những không xin lỗi em mà còn muốn dùng thủ đoạn để đối phó với em..."

"Em có hiểu không? Không phải anh làm vậy vì để xả giận cho em, anh chỉ muốn bọn họ nhận ra sai lầm, để mọi chuyện nên đi đúng hướng của nó mà thôi."

Lời này nói ra thật ra là nói dối, nhưng nếu anh không nói vậy thì chắc chắn Mạnh Vân sẽ không chịu chấp nhận chuyện anh làm cho cô.

Mạnh Vân nghe xong thì liền thấy nhẹ cả người, cô không nhịn được liền cười nói.

"Lục Dã."

"Sao vậy?"

"Em rất thích anh."

Sau đó Mạnh Vân vội vàng cúp máy, bên ngoài mặt đã đỏ như trái cà chua.

Khó khăn lắm cô mới dám nói những lời này, may mà đây là qua điện thoại, chứ không nếu nói trực tiếp có lẽ cô đã đào lỗ chui xuống mất rồi.

Mà ở bên kia, Lục Dã lớn đầu đã sắp bước qua tuổi ba mươi lại vì một câu của Mạnh Vân mà đến nỗi mất ngủ.

Sắp già đầu rồi nhưng mỗi lần nhớ lại giọng nói mềm mại, dịu dàng của Mạnh Vân thì anh liền thấy cảm động, cảm động đến mức muốn khóc.

Khổ quá mà trời ơi!

Lục Dã hận không thể vác người đi lĩnh chứng ngay bây giờ, sau đó sẽ như vậy như vậy...

...

Vậy là cuối cùng cũng đã đến lúc nóng bức nhất của mùa hè, cuối tháng sáu, trường học chính thức bắt đầu kì nghỉ hè.

Mà sau lễ tốt nghiệp của bọn trẻ sẽ chuẩn bị đến ngày kỉ niệm thành lập trường đại học rồi.

Trường đại học của cô năm nay là kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, bởi vậy nên lễ nghi vô cùng long trọng, bên phía nhà trường đã gửi thiệp mời rất nhiều giảng viên đã về hưu và sinh viên các khóa trước đến tham dự.

Mạnh Vân vốn dĩ định sẽ không đi, nhưng nhìn thấy Qúy Hiểu Thích lại hào hứng như thế, hơn nữa lần này cả lớp đều hẹn nhau về nên nếu có mỗi mình cô từ chối thì cũng hơi ngại.

Vừa vặn, bên phía trường học cũng đã thông báo làm lễ vào một ngày cuối tháng sáu.

Lục Dã là sinh viên ưu tú, trong nhà lại có bối cảnh nên trường đã trực tiếp gửi thiệp mời về tận nhà.

"Ồ, kỉ niệm ngày thành lập trường này. Vân Vân, em có đi không?"

"Đi chứ."

Lục Dã nở nụ cười, "Đi thật sao?"

Mạnh Vân biết anh đang ám chỉ cái gì thì liền trừng mắt nhìn anh một cái.

"Anh sai rồi, anh sai rồi...." Anh dịu dàng hôn lên tay của Mạnh Vân, "Vậy hôm đó cùng đi nhé."

"Không cùng khoa mà, lại không cùng niên khóa nữa, đi cùng nhau được sao...."

"Được chứ, đi cùng nhau để còn phát cẩu lương nữa." Lục Dã quơ quơ thư mời trên tay, "Mấy hôm nữa chúng ta đi mua áo đôi đi, mua cả túi đôi nữa, giày đôi này, em có thích đồng hồ đôi không? Anh với em nhìn xứng đôi như vậy, không rắc cơm chó thì phí lắm!"

"Lục Dã anh lại lên cơn à!"

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Dã: Nghe nói họp lớp là lúc thích hợp để ôn lại tình xưa....

Mạnh Vân: Không sao, không thành vấn đề, cùng lắm thì có người phát hiện trên đầu đội nón xanh thôi.

Lục Dã: Anh thấy em hình như muốn chết phải không, mà còn phải là chết ở trên giường!