Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 36: Tiểu Vân Vân, tương lai của chúng ta còn dài



Editor: Lạc Yên

Mãi cho đến lúc về đến nhà nhưng mặt Mạnh Vân vẫn còn đỏ bừng.

Cô xấu hổ nên chỉ dám nhẹ giọng nói "Ngủ ngon" xong liền vội vàng xuống xe.

Lục Dã ngồi bên trong cười một lúc lâu.

Anh duỗi tay nhẹ nhàng vuốt vuốt môi của mình, chậm rãi hồi tưởng lại dư vị ban nãy sau đó mới khởi động xe.

Cũng không cần phải lo lắng, ba ngày nữa Mạnh Vân sẽ dọn đến ở chung rồi.

"Tiểu Vân Vân, tương lai của chúng ta còn dài."

Kì nghỉ hè đã bắt đầu, Mạnh Vân không cần phải đi làm nên lúc ở nhà trở nên lười biếng hơn.

Còn ba ngày nữa là cô sẽ chuyển qua ở với Lục Dã, hành lí đồ đạc cũng đã thu xếp xong xuôi cả rồi. Tạm thời cô sẽ không trả chủ nhà căn phòng này, một phần vì chủ nhà còn đang ở nước ngoài, một phần do thời hạn trong hợp đồng vẫn còn, bây giờ cô trả nhà ngay thì không thích hợp cho lắm. Với cả nhỡ cô có cãi nhau với Lục Dã thì vẫn còn chỗ để đi.

Yêu đương như thế này, Mạnh Vân không muốn tự đặt mình vào thế bị động.

Hai người họ cũng đã trưởng thành rồi, dù có yêu thế nào thì cũng không phải tình yêu thời học trò nữa. Chưa từng ở cùng nhau thì sao biết được có tranh cãi, mâu thuẫn gì hay không.

Mạnh Vân cũng biết từ trước tới giờ đều là Lục Dã nhường nhịn cô, anh yêu cô thì cô sẽ đáp lại tình cảm của anh.

Cho dù ra sao thì cũng tình yêu cũng không nên bắt đầu từ một phía.

Nếu Lục Dã không thích cô... thì cô sẽ rời đi.

Cũng... không có chuyện gì to tát cả.

Mạnh Vân nghĩ nếu đã thu dọn đồ đạc rồi thì nên tiện tổng vệ sinh luôn, dọn xong thì lấy tấm vải phủ lên đồ đạc cho đỡ bụi.

Sau đó Mạnh Vân lấy găng tay ra chuẩn bị lau dọn phòng bếp, được một lúc thì có người gọi điện cho cô.

Là mẹ của Ngô Giai Giai, vẫn là giọng điệu dịu dàng ấy, khi vừa mới nghe thì có hơi giống giọng Từ Cầm.

"Cô Mạnh, chuyện này... Chào cô, tôi không quấy rầy cô chứ?"

Tuy bây giờ Mạnh Vân đang dùng vai kẹp điện thoại nhưng khi nghe được bà ấy nói vậy thì liền tháo găng tay ra, cầm điện thoại nhẹ nhàng trả lời: "Không sao, Giai Giai có chuyện gì ạ?"

Mẹ Ngô Giai Giai vội vàng nói: "Không có không có, Giai Giai không có chuyện gì đâu. Không biết cô có rảnh không, tôi muốn mời cô một bữa cơm để cảm ơn cô đã giúp đỡ chúng tôi một năm nay..."

Mạnh Vân định từ chối, nhưng cô lại có chút nhớ Ngô Giai Giai.

Chuyện của Trần Hi chắc chắn đã trở thành vết sẹo trong lòng cô bé, khi còn nhỏ đã chịu nhiều tổn thương thì lớn lên, vết sẹo sẽ không thể xóa được. Tuy ở nhà nhìn cô bé có thể vẫn tươi cười vui đùa, nhưng không chừng tính cách của đã thay đổi phần nào.

Năng lực của cô có hạn, cô đã không thể thay đổi cách nhìn nhận mọi chuyện của Trần Hi, nhưng ít nhất, cô muốn mình có thể làm được gì đó cho Ngô Giai Giai.

Mạnh Vân cười nói, "Vậy chúng ta cùng ăn một bữa, tôi cũng nhớ Giai Giai."

Mẹ Ngô Giai Giai còn sợ cô sẽ từ chối, nghe cô nói vậy thì liền thở ra, vội vàng đưa cho cô địa chỉ.

Mà trưa hôm đó cũng trùng vào ngày cô sẽ chuyển sang nhà Lục Dã.

Mạnh Vân nghĩ một chút, ăn cơm chắc cũng không lâu, vốn là cô sẽ đợi Lục Dã tan làm rồi mới chuyển qua, vậy thì để lúc ăn xong thì cô sẽ về tranh thủ dọn dẹp chút vậy.

Mới nửa tháng không gặp nhưng Ngô Giai Giai đã cao lên không ít, ngoan ngoãn hơn, cô bé nhìn thấy Mạnh Vân thì cười rộ lên, gọi đầy ngọt ngào, "Cô Mạnh!"

Ở tuổi này trẻ con thay đổi rất nhanh, Mạnh Vân cũng mở miệng khen một chút, xoa đầu cô bé, "Có vẻ Giai Giai xinh hơn thì phải? Là do lên tiểu học sao?"

Ngô Giai Giai nghe xong thì vô cùng vui vẻ, ôm một tay cô không buông.

Mạnh Vân cúi xuống bế cô bé lên, nhìn mẹ Giai Giai nhẹ nhàng cười, sau đó liền đi tới gần bà.

Tuy nói là muốn mời cô bữa cơm đơn giản thôi nhưng mẹ Ngô Giai Giai vẫn khăng khăng muốn mời cô một bữa ở nhà hàng. Mạnh Vân không muốn, cũng ngại nói thẳng nên liền nói vui với Ngô Giai Giai: "Chúng ta đi ăn McDonald được không?"

Người bạn nhỏ vừa nghe thấy thì lập tức đồng ý, "Dạ được!"

Mạnh Vân cười cười, "Vẫn là nghe bạn nhỏ thôi."

Mẹ Giai Giai đành thở dài, "Cô Mạnh, cô là người tốt..."

"Không có chuyện gì đâu, có gì chúng ta ngồi xuống đã rồi hẵng nói."

Giờ này trong McDonald cũng không có nhiều người, ba người họ chọn một chỗ gần cửa sổ, sau đó gọi ba suất ăn, mà lúc ngồi xuống lại không nói lời nào.

Mạnh Vân đã sớm biết Ngô Giai Giai học trường gì, gần đó có trường tiểu học liên kết thẳng tuyến với hộ khẩu nhà, có lẽ cũng không có lí do gì để cô bé đi chỗ khác học cả.

Được cái trường tiểu học đó cũng không tệ, còn có lớp chuyên vẽ, Khi còn học mẫu giáo, Ngô Giai Giai đã có năng khiếu hội họa, về sau cô bé phát triển theo hướng này cũng được.

Còn Trần Hi thì được mẹ đưa vào trường tư nổi tiếng, nghe cô Trương nói thì thằng bé còn vào thẳng lớp tốt nhất, chủ nhiệm lớp lại là một giáo viên có tuổi nên kinh nghiệm giảng dạy rất có tiếng. Mà để vào lớp này thì phải thi đầu vào, không chỉ kiểm tra tiếng anh mà còn kiểm tra cả toán, lại còn lại toán Olympic gì đó, yêu cầu vô cùng cao.

Mới tí tuổi mà đã muốn đào tạo bọn trẻ như thế này... Mạnh Vân cảm thấy với tính cách của Trần Hi, nhiều khả năng thằng bé sẽ lại gây chuyện.

Nghĩ một lúc, Mạnh Vân gắp một miếng khoai tây chiên cho Ngô Giai Giai, cô kiên nhẫn nói: "Giai Giai, vào tiểu học nhớ phải đối tốt với các bạn. Nhưng nếu có người bắt nạt con thì con phải nói cho cô giáo với mẹ biết, không được giấu một mình, có biết không?"

"Cô Mạnh..." Giọng điệu của mẹ Ngô Giai Giai có chút phức tạp.

Mạnh Vân cười nhẹ, cô nhìn bà gật đầu một cái, sau đó lại xoa đầu Ngô Giai Giai, "Giai Giai là đứa trẻ ngoan, nhưng trẻ càng ngoan ngoãn thì càng suy nghĩ nhiều, gia đình nên chú ý một chút đến tình trạng của con nhiều hơn."

Nói xong lời này mà dường như trong lòng MạnhVân như được thả lỏng, rốt cuộc cũng làm được một chuyện quan trọng.

"Giai Giai rất ngoan, con đối tốt với các bạn, giáo viên, với gia đình, nhưng vẫn phải biết bảo vệ lấy mình. Con là con gái, tuy là ở thế yếu nhưng vì chúng ta càng yếu nên mới càng phải mạnh mẽ... Lớn lên cũng đừng quên những lời cô nói với con."

Đôi khi Mạnh Vân cảm thấy, sinh ra làm con gái là một điều vô cùng vất vả.

Trần Hi bắt nạt Ngô Giai Giai, cô bé muốn phản kháng cũng không có sức đánh trả, thậm chí vì không muốn để mẹ lo lắng mà âm thầm chịu đựng.

Tất cả đều là chuyện của thế hệ trước, trẻ con đâu có liên quan gì đâu?

Nếu Ngô Giai Giai là con trai, Mạnh Vân lại mong rằng con bé xông vào đánh nhau với Trần Hi một trận cũng được.

Đáng tiếc lại không phải.

"Con phải biết bảo vệ lấy bản thân. Nhưng cũng đừng oán hận thế giới này, bởi vì trẻ con ngoan ngoãn sẽ có ngày được đền đáp."

...

Tạm biệt hai mẹ con Ngô Giai Giai được một lúc thì Mạnh Vân liền về nhà.

Buổi sáng cô đã mang cái vali ra cạnh cửa, sô pha với giường cũng đã phủ tấm chống bụi xong xuôi.

Thảm cũng cất vào rồi nên cô ngồi thẳng xuống sàn, tranh thủ lấy sách trong túi ra đọc để giết thời gian.

Mãi đến chạng vạng thì Mạnh Vân mới nhận được điện thoại của Lục Dã.

Giọng điệu của Lục Dã có phần gấp gáp, còn xin lỗi cô, "Vân Vân, bên khoa của anh phải tăng ca, khả năng là thêm hai ba tiếng nữa, em chờ anh một chút được không?"

Mạnh Vân "Ừ" một tiếng, an ủi anh, "Anh đừng lo, không cần phải vội vàng, em chờ anh."

Lục Dã cũng không nghĩ hôm nay lại xui xẻo đến thế, chuẩn bị đến giờ tan làm thì đột nhiên có một bệnh nhân hôn mê bất tỉnh.

Đúng là khi nhổ răng sẽ thường có hiện tượng xuất huyết, cho nên người bệnh đi nhổ răng phải cấp cứu là chuyện rất bình thường. Nhưng trám răng mà cũng phải đi cấp cứu thì đây đúng là lần đầu tiên anh gặp trường hợp này.

Tuy là anh chữa bệnh đúng quy trình, thuốc men đều tuân thủ quy định, nhưng dưới góc độ của một bác sĩ cần có trách nhiệm với bệnh nhân của mình thì anh vẫn nên đi cấp cứu với người bệnh.

Nói như vậy là Lục Dã cũng thể đến đúng hẹn được, hôm qua anh còn tính sẽ qua nhà Mạnh Vân, hai người sẽ cùng nhau ăn lẩu, tối qua anh còn hào hứng đi mua đồ ăn nữa.

Đã thành như vậy rồi, đành để ngày mai ăn vậy.

Mạnh Vân cũng không nghĩ là sẽ lại có chuyện trùng hợp như vậy, nhưng thực ra cô cũng không sốt ruột, lại tiếp tục cúi xuống đọc sách.

Bây giờ đã hơn 7 giờ rồi mà Lục Dã vẫn chưa gọi điện, chắc chắn là vẫn đang bận, Mạnh Vân suy nghĩ một lúc, sau đó liền cầm chìa khóa và điện thoại xuống nhà kiếm gì đó ăn.

Ở đây cũng được mấy tháng rồi nhưng cô vẫn chưa quen với những ngõ ngách cho lắm. Vì đa phần bình thường toàn đi tàu điện ngầm hoặc Lục Dã đưa cô về, thế nên tiểu khu này có những hàng quán nào cô cũng không rõ.

Mà mọi ngày ăn cơm cũng là tự nấu, không thì sẽ gọi cơm hộp đến nhà, hoặc là có Lục Dã đến ăn cùng.

Tiểu khu này là một khu nhà cũ, nhưng khi về đêm vẫn vô cùng náo nhiệt, người đến người đi nhộn nhịp, có không ít người trong khu vẫn xuống đây mua đồ ăn.

Mạnh Vân nhìn thấy một hàng sủi cảo gần đó thì liền đi vào, gọi một phần sủi cảo ăn lót bụng.

Mùi vị cũng không đến nỗi tệ.

Chỉ là đến lúc ra về, đèn đường bên ngoài đang bị hỏng một cái, ánh đèn cứ nhấp nháy mịt mờ, vậy nên vào ngay lúc cô không chú ý thì đã va phải một người.

Người đó đang ngồi xổm ăn sủi cảo ở cầu thang, Mạnh Vân chỉ mới đụng phải anh ta một chút, cô liền cảm thấy không thích hợp cho lắm, chắc là đã va phải người ta nên Mạnh Vân vội vàng xin lỗi.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không chú ý, anh không sao chứ?"

Anh ta ngẩng đầu lên.

Dưới ánh đèn yếu ớt, Mạnh Vân đã nhìn thấy người đàn ông này mặt mũi đều đỏ bừng, có lẽ là vừa uống say.

"...Đụng vào người ta mà chỉ xin lỗi thế thôi à?"

Giọng điệu lại vô cùng kiên định.

Mạnh Vân liền cảnh giác, "Vậy... tôi gọi cấp cứu đưa anh đến bệnh viện nhé?"

Nhưng hắn ta lại cười gian xảo, nói to: "Các anh em, đến xem có người đẹp này!"

Mạnh Vân ngạc nhiên, đột nhiên phía trước lại có thêm hai ba người nữa, trên mặt đều không phải ý gì tốt đẹp.

Mà cửa hàng sủi cảo sau lưng cô đã lập tức đóng cửa, không muốn quản cũng không muốn quan tâm.

Lúc này cô mới nhớ đến lời nói của chủ nhà khi mới dọn đến đây.

"Bảo vệ ở khu này vẫn rất tốt, nhưng nếu là con gái thì tốt nhất là buổi tối không nên đến con phố bên kia, bên đó đèn đường hỏng nhiều năm rồi, trời tối sẽ không nhìn rõ được nên không được an toàn lắm đâu."

Cô nhìn thoáng qua, lối ra đằng sau của cửa hàng sủi cảo đã tối om, không thể nhìn rõ đường đi.

Mà bên kia là phố ăn vặt náo nhiệt, chỉ là người đi bên đó sẽ thường sẽ không đi tới bên này.

Mạnh Vân biết hôm nay đã vô cùng xui xẻo rồi, cô đạp lên chân người kia, chạy thục mạng về phía phố ăn vặt ngoài kia.

"Cứu tôi với!"

Anh ta bị cô đạp một cái thì liền ngã xuống đất, vẻ mặt hung hăng, "Bắt lấy nó!"

Mạnh Vân không dám quay đầu lại nhìn.

Chỉ là một đứa con gái như cô chạy thế nào cũng không lại được mấy người đàn ông phía sau, chạy được vài bước thì bị túm tóc lại, "Con điếm này, mày dám chạy à!"

Sau đó người đàn ông đó giáng một bạt tai xuống, mặt của Mạnh Vân đã cảm thấy đau rát.

Mấy người đó muốn kéo cô ra sau phố, Mạnh Vân lại liều mạng giãy giụa phản kháng.

Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên.

Nhân lúc bọn họ đang túm tóc và tay của cô, Mạnh Vân gắt gao nắm lấy điện thoại, nhanh chóng dùng ngón tay gạt được nút nghe.

"Lục Dã cứu em với! Em ở sau phố!"

Giọng nói của cô bị lạc đi, hắn ta lại tát cô thêm một cái nữa, điện thoại cũng văng ra xa.

"Con khốn!"