Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 37: Không muộn, người hùng của em



Editor: Lạc Yên

"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à!"

Người đàn ông bên cạnh đá điện thoại ra đằng xa, sau đó lại tát cô một cái.

Đầu cô quay lệch sang một bên, một cái bạt cái của hắn ta làm cho đầu óc Mạnh Vân thấy choáng váng, bên tai còn hơi ong ong.

Tuy Mạnh Vân là con gái, người nhỏ yếu, nhưng dù gì cô cũng đã từng ra nước ngoài du học, từng chứng kiến không ít lần khủng bố, vậy nên bản thân vẫn có một ít thuật phòng thân.

Cô không biết bây giờ Lục Dã đang ở chỗ nào, có lẽ là vừa tan làm vẫn đang ở bệnh viện, từ đó lái xe đến đây ít nhất cũng phải 20 phút.

Mà lúc này, chỉ cần cô bị kéo ra sau phố thì coi như không ai cứu nổi nữa.

Cũng có thể cuộc gọi kia, không phải của Lục Dã gọi đến...

Mạnh Vân liều mạng quơ quơ chân, nhìn thấy phía trước có cột đèn thì liền giãy giụa chạy về phía đó. Cả người ôm chặt lấy cột đèn, không để bọn họ kéo cô ra sau phố tối tăm.

Mà mấy người đàn ông kia đều đã uống say, cô cứ liều mạng giãy giụa như vậy bọn họ cũng không kéo ra được.

"Cứu tôi với!"

Dù sao chỗ này vẫn là cuối phố ăn vặt, cô hét lớn như thế quả nhiên sau đó liền có vài người đi về phía này.

Chỉ là đa phần bọn họ đều biết những chuyện này nên vẫn do dự, không ai dám lại gần.

Người đàn ông phía sau đột nhiên lại bịt chặt miệng Mạnh Vân lại.

Thật ra đây là lần đầu tiên mấy người họ làm chuyện này, bình thường cũng chỉ dám chặn đường để đòi ít tiền thôi, vậy nên lần này hành động hoàn toàn không có kinh nghiệm.

"... Làm sao bây giờ?"

"Không còn cách nào khác, tao muốn cho đàn anh xem chuyện vui, lấy thêm ít tiền nữa... Lột đồ nó ra ném xuống đường đi!"

Đột nhiên đèn đường nhấp nháy sau đó liền vụt tắt.

Con hẻm nhỏ và phía sau phố đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Mạnh Vân bị bịt miệng không nói được câu nào, cô chỉ có thể giãy giụa không để bọn họ đạt được mục đích, hay nói cách khác là câu giờ chờ người đến cứu.

Mấy tên này đã say khướt, lại không đạt được mục đích nên tức giận túm tóc của Mạnh Vân giật mạnh, sau đó giật ví và quần áo của cô.

Ví tiền của Mạnh Vân bị ném ra xa, cô gắt gao giữ lấy quần áo trên người.

Đám côn đồ này uống say rồi, có nói cái gì cũng không lọt vào tai...

Cô cố gắng nghĩ cách, nhưng nghĩ cái gì cũng đều vô ích.

Nếu như có người thuận tay báo cảnh sát thôi cũng được...

Nếu như Lục Dã đến...

Mạnh Vân nhắm chặt hai mắt, cô vẫn đang nghĩ không biết Lục Dã đã đến đoạn nào thì bỗng dưng lại cảm thấy nhẹ nhõm, có một bàn tay ôm lấy cả người cô.

Trong không khí dường như lại có tiếng đánh nhau, còn có cả tiếng như xé gió.

Cô mở to mắt.

Lục Dã đã đứng ở cách đó vài bước, anh quật mấy tên say rượu xuống đất, sau đó lại đấm thẳng vào bụng dưới của hắn ta một cái.

"Lục Dã! Cẩn thận!"

Mạnh Vân nhìn thấy có một tên đang bò dậy, loạng choạng muốn túm tóc anh nên liền gọi to.

Mà Lục Dã dường như có mắt ở sau gáy, anh không cần nhìn, lập tức xoay người lại đập một phát khiến hắn ta ngã xuống đất.

Tên đó liền kêu đau một tiếng.

Dưới ánh trăng, Lục Dã đứng đó, vành mắt đã phiếm hồng, tựa như còn có thể nhìn thấy chút nướt mắt.

Mạnh Vân ngồi dưới đất, cô vô thức giữ lấy quần áo trên người, cuối cùng không chịu được nữa mà khóc òa lên.

"Lục Dã, sao bây giờ anh mới đến..."

...

Chuyển nhà không chuyển được, lại còn phải vào đồn cảnh sát.

Mọi người ai nấy mặt mũi cũng xám xịt, người ủ rũ, người bị đánh trên mặt sưng vù.

Mạnh Vân khóc đến nỗi hai mắt bắt đầu sưng lên, Lục Dã khoác cho cô một tấm chăn mỏng lấy từ trên xe, anh yên lặng ôm bả vai cô, không nói một lời nào.

Cảnh sát lấy lời khai của hai người xong, quát vài câu, mấy tên kia liền tỉnh rượu.

Nhưng vừa tỉnh rượu thì bọn lưu manh lại bắt đầu bịa chuyện để chối tội, bọn họ nói là do Mạnh Vân ăn vạ, bọn họ cũng chỉ muốn làm quen với cô một chút, chưa hề động tay động chân.

Mạnh Vân tức giận đến nỗi cả mặt đỏ lên, định đứng lên nói một tràng thì bị Lục Dã ngăn lại.

Giọng của Lục Dã vô cùng lạnh nhạt, hoàn toàn không giống với anh của ngày thường.

"Tôi muốn đưa bạn gái tôi đi kiểm tra vết thương, với cả, tôi cũng đã ghi âm lại những lời bọn họ nói rồi."

Nói xong anh liền mở điện thoại ra, bật file ghi âm, để lên trên bàn.

"... Lột đồ của nó ra ném xuống đường đi!"

Đến khi hết đoạn ghi âm, sắc mặt của Lục Dã càng trầm xuống.

Đa số cảnh sát cũng đều hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đám lưu manh này, cũng không phải lần đầu tiên vào đồn cảnh sát ngồi. Mà những chuyện như thế này, cùng lắm thì cũng chỉ bị giam mấy ngày, sau đó bồi thường đủ tiền là xong.

Chỉ là cô gái này có chút đáng thương... Cảnh sát nhìn thoáng qua Mạnh Vân đang cúi đầu thì liền lạnh giọng quát một câu: "Còn muốn nói gì nữa không?"

"Hắn cũng đánh chúng tôi mà! Anh cảnh sát, anh nhìn xem mặt của chúng tôi này..."

"..."

Lục Dã đưa Mạnh Vân ra khỏi đồn cảnh sát, lên xe đi thẳng đến bệnh viện.

Suốt dọc đường đi Lục Dã không hề nói một câu.

Mạnh Vân nhìn thấy anh như vậy thì không nhịn được liền nhẹ giọng nói: "Em không sao, anh đừng như vậy."

Lục Dã mím môi không nói lời nào.

Mạnh Vân cầm túi nước đá mà cảnh sát đưa cho cô, chườm vào má, tay kia nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của anh, "Lục Dã..."

Lục Dã đành phải thở dài.

Anh là con trai, cũng già đầu đến nơi rồi, nhưng lời này nói ra lại có âm thanh nức nở, "Thật xin lỗi, anh tới muộn rồi."

Mạnh Vân liền im lặng trong chốc lát.

Lục Dã đang lái xe, cô muốn ôm anh một cái nhưng lại không được.

Cuối cùng cô chỉ nhẹ nhàng cười thành tiếng, "Không muộn, người hùng của em."

Đúng lúc dừng đèn đỏ, Lục Dã liền nắm chặt lấy tay cô.

Đột nhiên Mạnh Vân lại hiểu ra được, loại cảm giác tim đập đến nỗi muốn rơi nước mắt, chân thật như vậy, chính là do cô đã yêu Lục Dã.

Đây chính là người đã vì cô mà khóc, vì cô mà chạy như điên đến đây.

Mạnh Vân đến bệnh viện kiểm tra xong xuôi, nhưng thật ra vết thương cũng không có gì nghiêm trọng.

Lục Dã nhíu mày cầm tờ bệnh án, cũng không biết anh đang nghĩ chuyện gì.

Mạnh Vân liền thở dài, cô ôm tay anh, nhẹ nhàng nói: "Thật sự không sao đâu, anh đừng làm chuyện xấu."

".... Chuyện xấu là chuyện gì?"

Cô nghĩ nghĩ, "Đại loại như... Tổng tài bá đạo vì người đẹp mà tức giận??"

Rốt cuộc Lục Dã cũng chịu nở nụ cười, đây là nụ cười đầu tiên của tối hôm nay.

Anh xoa đầu Mạnh Vân, sau đó cất tờ đơn đi, "Anh chỉ là đang nghĩ, có nên mời luật sư hay không, loại lưu manh này phải cho ngồi tù lâu một chút mới được... Em đừng lo, anh đưa em về nhà trước rồi sẽ đến đồn cảnh sát nói tiếp."

Mạnh Vân vừa định mở miệng thì đã bị anh ấn bả vai xuống.

"Nghe lời anh, em không muốn anh phải lo lắng cho em cả đêm nữa phải không."

"..."

Mạnh Vân đầu hàng, chỉ đành im lặng.

Chỉ là như vậy có hơi phiền phức, vậy nên Mạnh Vân liền đưa chìa khóa nhà cô cho anh, để anh làm xong chuyện ở đồn cảnh sát thì tiện đường qua nhà cô lấy mấy cái vali qua đây.

Lục Dã cười cười, cầm lấy chìa khóa sau đó lái xe như bay đưa cô về nhà.

Chỉ là sau khi thấy Mạnh Vân đi vào trong nhà thì anh mới ngưng cười, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho một người bạn.

"Lão Tần, tìm giúp tôi một luật sư đi, hơi phiền một chút... Đúng, ngay bây giờ."

Mà lần này Lục Dã đi một lần là hơn ba tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy về.

Điện thoại của Mạnh Vân rơi trên đường, ban nãy lúc đi không cầm theo thì bây giờ chắc chắn là đã có người nhặt rồi... Bây giờ cô mới thấy hơi hối hận, biết vậy lúc đó nhớ quay lại nhặt điện thoại. Đoạn ghi âm mà Lục Dã bật khi ở đồn có lẽ là do cuộc gọi vẫn luôn kết nối, nên mới ghi âm được cuộc trò chuyện.

Như vậy thì có thể chứng minh điện thoại cô không bị hỏng.

Đây không phải lần đầu tiên cô đến nhà của Lục Dã, lần trước và lần này đều giống nhau, căn nhà vẫn sạch bóng không một hạt bụi. Ban nãy tốn nhiều sức lực như vậy, Mạnh Vân liền cảm thấy có chút đói bụng. Cô nghĩ Lục Dã tan làm đã lập tức đi tìm cô nên có lẽ cũng chưa có gì bỏ vào bụng. Vậy nên Mạnh Vân đi xuống bếp, tìm một ít đồ để chuẩn bị làm bữa ăn khuya cho hai người.

Lục Dã về vừa mở cửa ra thì đã ngửi thấy mùi thơm ập vào mặt.

Anh ngạc nhiên, sau đó lại nở nụ cười, "Nàng tiên ốc* của anh đang làm gì đó?"

*Nàng tiên ốc: Nhân vật trong câu chuyện "Tạ Đoan và nàng tiên ốc" (谢端与田螺姑娘): Tạ Đoan, một chàng thư sinh sống vào thời nhà Tấn, nhặt được một con ốc trắng bên bờ mương rồi mang về nhà và nuôi nó trong một chum nước. Mỗi lần ra ngoài trở về, Tạ Đoan phát hiện rằng cơm canh đều đã được chuẩn bị xong xuôi chu đáo. Cảm thấy kì lạ, chàng ta bí mật theo dõi xem chuyện gì đã xảy ra. Thì ra là có một cô gái trẻ từ trong chum nước hiện ra. Tạ Đoan nhân lúc cô gái đang nấu ăn bất ngờ xuất hiện trước mặt cô gái, không cho nàng trở lại vỏ ốc. Sau đó, hai người kết duyên trở thành vợ chồng...

Là Lục Dã đã về.

Mạnh Vân nghe thấy tiếng của anh thì cười cười, "Ai là ốc hả, anh còn muốn em nấu cơm giặt quần áo miễn phí cho anh à? Nghĩ hay nhỉ."

Lục Dã đi qua đó, anh khom lưng, nhẹ nhàng chạm vào môi cô.

"Vậy công chúa Bạch Tuyết của anh cũng được, xứng đôi lắm đấy, anh là người hùng, còn em là nàng Bạch Tuyết, có được không?"

Mạnh Vân nghĩ nghĩ một chút, liền híp mắt, "Quê mùa lắm."

Chuyện này coi như cũng đã giải quyết xong, hai người đều ngầm hiểu nên cũng không nhắc lại nữa.

Chỉ là đến buổi tối, khi Lục Dã nhất quyết ôm gối sang đòi ngủ chung với cô thì Mạnh Vân mới hiểu được ý của anh.

Hiện tại Lục Dã vừa hối hận vừa khổ sở, nằm trằn trọc mấy tiếng nhưng vẫn không ngủ được.

Mạnh Vân cũng không ngủ được, cô nằm trong ngực anh, rầu rĩ nói: "Anh đang nghĩ gì vậy?"

Lục Dã giật mình, không biết là cô vẫn còn thức, "Anh đang nghĩ, nếu hôm nay anh... Không có gì, anh đang nghĩ, anh phải đối với em tốt hơn nữa, công chúa của anh lại phải chịu khổ nhiều như vậy..." Anh nói xong, giọng điệu lại có phần nghẹn ngào, không nói nên lời.

Ban đêm là lúc khó khống chế cảm xúc nhất.

Mạnh Vân duỗi tay ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc, sau đó dụi mặt vào ngực anh, "Này."

"... Sao vậy?"

"Anh khóc nữa đi, về sau em luôn muốn nhìn thấy anh mỉm cười."

Câu này của cô lại làm Lục Dã giống như phát nổ, "Ai khóc cơ chứ? Em đừng vu khống, anh là đàn ông con trai đấy, mười mấy năm chưa từng khóc nhé."

Mạnh Vân vui vẻ đến mức không nhịn cười thành tiếng, "Được được."

Lục Dã rầu rĩ, anh tức giận chặn miệng cô lại.

Ngàn vạn lời nói cũng đều tan trên đầu môi.

"Mau quên chuyện này đi!"

"Chuyện gì cơ? Chuyện anh khóc ấy hả?"

Lục Dã hừ lạnh một cái, "Mạnh Vân, em có muốn sinh một đứa cho anh ngay bây giờ không?"

(Tôi khuyên các cô nên từ bỏ hi vọng đi:v không có thịt đâu)

- Tác giả có lời muốn nói:

Lục Dã: Huhuhuuu hình tượng của anh nay còn đâu!

Mạnh Vân: Anh đừng lo, anh mất hình tượng thì em vẫn yêu anh, vì anh rất đẹp trai nha!