Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 47: "Vân Vân về rồi."



Editor: Lạc Yên

Mạnh Vân nghe thấy vậy thì liền bật cười, nhưng sau đó lại cảm thấy lúc này mà cười thì lại không đúng lắm nên vội vàng dừng lại.

Dù sao cũng đang trong giờ hành chính nên bây giờ trong trung tâm thương mại không có nhiều người, cô nhanh nhẹn quay đầu, nhẹ nhàng hôn một cái vào môi của Lục Dã xong liền quay đi.

"Em biết rồi. Em cũng yêu anh."

Hai người không ở lại lâu, mua đồ xong thì liền lên tàu cao tốc đi về quê.

Vốn dĩ Lục Dã muốn lái xe, nhưng lại bị Mạnh Vân dứt khoát từ chối.

"Đi đường cao tốc mệt lắm, hơn nữa tối chủ nhật chúng ta ra cũng sẽ rất vất vả, em lại không biết lái xe... Đi tàu cao tốc cũng tiện mà."

Chỉ một câu đấy thôi cũng đủ làm Mạnh Vân nổi hứng lên muốn học lái xe.

Nhiều khi cô thấy Lục Dã đến đón mình tan làm thì vô cùng đau lòng, dù sao làm nha sĩ cũng là bác sĩ, cũng có rất nhiều việc trong ngày...

Mạnh Vân muốn anh có thể nghỉ ngơi một chút, cô muốn thỉnh thoảng có những buổi tối phải lái xe ra ngoài thì có thể giúp anh một chút.

Nghỉ hè không có thời gian, nhưng nghỉ đông thì có lẽ sẽ được.

Mạnh Vân vừa nghĩ vừa dựa vào vai Lục Dã, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Lục Dã chờ đám người ngồi sau ngủ say thì mới dám cần thận quay đầu, anh nghiêm túc ngắm nhìn sườn mặt của cô.

Đúng là một khuôn mặt ngắm mãi cũng không thấy chán. Rõ ràng không phải là quá xinh đẹp, nhưng mỗi khi ngắm nhìn dường như lại không thể dời mắt được.

Lục Dã lặng lẽ nở nụ cười, anh nhẹ nhàng hôn lên trán Mạnh Vân một cái.

"Con người của anh rất chú ý đến trình tự... Nếu đã ra mắt gia đình hai bên thì về sau em chính là người của anh rồi."

Tuy rằng Mạnh Vân không nghe được lời anh nói, nhưng hình như tâm trạng đang rất vui vẻ, lúc ngủ còn cong khóe miệng.

Bởi vì cô đã nói trước với Từ Cầm nên Mạnh Vân và Lục Dã vừa mới xuống tàu thì đã lập tức thấy bố nuôi đang đứng chờ ở ngoài.

Vóc dáng của bố nuôi không cao, mà dường như trong dòng người đông đúc, bố nuôi đứng ở xa xa lại đang vô cùng mong ngóng hai người.

Mạnh Vân nhìn từ xa thấy bố nuôi của mình thì như bị chọc trúng tim.

Tuy là cô luôn cảm thấy tự ti vì gia đình của mình, nhưng cho dù như thế nào thì bố mẹ nuôi đối với cô cũng không khác gì bố mẹ ruột.

Có thể nói, hai người họ có thứ gì tốt nhất cũng đều cho Mạnh Vân.

Hai mắt Mạnh Vân bắt đầu đỏ lên, cô sợ bố nuôi nhìn thấy nên liền đi chậm lại, trốn phía sau dáng người cao lớn của Lục Dã.

Lục Dã không hiểu nên quay đầu lại nhìn cô một cái, "Làm sao vậy?"

Mạnh Vân nhẹ nhàng lau nước mắt, "Em thấy bố nuôi... nên hơi nhớ ông ấy."

Đều do cô không tốt.

Không cần biết như thế nào, nhưng khi cô về nước đáng lẽ ra nên về thăm bố mẹ nuôi trước mới phải. Mạnh Vân lại cảm thấy cô nợ hai người quá nhiều. Lúc trước cô đi du học là mượn khoản tiền mà bố mẹ nuôi tiết kiệm từ lâu, sau đó cô lại từ chối mẹ nuôi nhiều lần, trong nháy mắt Mạnh Vân lại cảm thấy rất khó đối mặt với hai người.

Mẹ nuôi thì cô đã gặp rồi, thế còn bố nuôi luôn trầm tính ít nói nhưng luôn đối tốt với cô thì sao?

Vì do bố nuôi ít hỏi thăm nên cô liền bỏ qua ông ấy sao?

Mạnh Vân không nhịn được mà lau nước mắt, cô dựa đầu vào lưng Lục Dã, áp mặt lại lưng áo của anh, giọng điệu có hơi nghẹn ngào, "... Làm bẩn áo của anh mất rồi, em xin lỗi."

Lục Dã phát hiện ra cô hơi khác, anh muốn hỏi gì đó, nhưng sau đó lại thôi, vậy nên bầu không khí liền trở nên tĩnh lặng.

Ở ga tàu cao tốc, người đến người đi vô cùng nhộn nhịp, khiến người ta cảm nhận được một chút ấm áp.

Lục Dã đứng thẳng sừng sững như một cây tùng, lưng của anh rộng, tựa như một bức tường thành không ai có thể phá nổi, mà điều đó lại càng cho Mạnh Vân cảm giác an toàn.

Mạnh Vân nhanh chóng lau nước mắt, cô lấy giấy ăn ra lau tay.

Lục Dã cảm giác được hơi thở của cô lại thay đổi, ở sau lưng anh còn có âm thanh "loạt sà loạt soạt", vậy nên anh không nhịn được liền nở nụ cười, "Sao em lại đáng yêu giống con hamster nhỏ thế này."

Mạnh Vân nhẹ nhàng vỗ lưng anh, cô nhẹ giọng nói: "Bố nuôi của em ở trước mặt anh tầm 20 bước."

Lục Dã theo phản xạ có điều kiện mà lập tức đứng thẳng lưng, làm cho Mạnh Vân ở phía sau phải bật cười.

"Bố nuôi!"

Mạnh Vân đi ra từ phía sau lưng của Lục Dã, cô đi lên hai bước sau đó vẫy vẫy tay với một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông ăn mặc vô cùng chỉnh tề, nhìn vào có thể biết được điều kiện gia cảnh chỉ ở tầm trung. Quần áo không phải loại đắt tiền, tất cả đều là đồ cũ nhưng lại sạch sẽ thẳng thớm, vô cùng phù hợp với vẻ mặt nghiêm nghị của ông ấy, khiến cho người khác gặp là có phần kính trọng.

Ông ấy nhìn thấy Mạnh Vân thì sắc mặt liền thả lỏng, còn lộ ra một chút vui vẻ.

"Vân Vân về rồi."

Bố nuôi nhanh chóng đi đến trước mặt cô, ông ấy đứng cách một đoạn, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, cũng bởi vì Mạnh Vân cũng đã trưởng thành nên ông không làm thêm hành động thân mật nào nữa.

"Con gầy rồi, một mình ở nước ngoài vất vả lắm phải không?"

Nghe giọng điệu là cảm nhận được sự quan tâm của ông ấy, đối với người đàn ông trầm tính mà nói thì đây đã là cách bộc lộ cảm xúc của ông ấy rồi.

Mạnh Vân lại muốn khóc, cô gắt gao nắm chặt bàn tay mình.

Cô hít sâu một hơi, nghẹn ngào cười, lắc đầu nói, "Không vất vả đâu ạ."

Bố nuôi gật đầu yên tâm, theo thói quen ông định xách hành lí giúp cô nhưng lại nhìn thấy hai tay của cô trống trơn, lúc này ông mới nhớ ra Mạnh Vân không về một mình.

"Mẹ nuôi nói con dẫn bạn trai về mà, người đâu?"

Mạnh Vân có chút ngượng ngùng, cô cẩn thận quay đầu lại liếc mắt một cái.

Lục Dã đang đứng cách cô ba bốn bước chân thì nghe được bố nuôi của cô hỏi đến, anh mới kéo hành lí đến phía ông ấy, khom lưng nói, "Cháu chào bác, cháu là bạn trai của Mạnh Vân."

Bố nuôi của Mạnh Vân nhìn đánh giá anh một lượt, sau đó nghiêm mặt gật đầu.

"Chào cháu. Thằng nhóc này rất ưa nhìn, xem ra mắt nhìn người của Vân Vân cũng không tệ... Về nhà trước đi."

"Phiền bác ạ."

Vậy là bố nuôi dẫn hai người về nhà.

Từ Cầm chuẩn bị xong bữa tối thì liền ngồi chờ người về, vừa nghe được tiếng mở cửa, bà vội vàng nhìn xung quanh, nhẹ giọng hỏi: "Vân Vân về sao?"

Mạnh Vân nở nụ cười, cô nhẹ nhàng đáp: "Mẹ nuôi, con về rồi." Cô chỉ vào Lục Dã đang đứng ở cửa, giới thiệu cho bà, "Đây là bạn trai của con, Lục Dã."

"Cháu chào bác, cháu là Lục Dã."

Lục Dã biết lúc nào nên đùa giỡn, lúc nào cần phải đứng đắn, biểu cảm giả tạo quá thì sẽ khiến cho người ta có cảm giác anh là người hư hỏng, không tin tưởng được. Vậy nên cứ ngoan ngoãn là người lớn sẽ thích hết.

Từ Cầm thấy hai người chào hỏi xong thì liền gật đầu, "Muộn thế này chắc hai đứa đều đói rồi hả? Vào ăn cơm trước đi, đừng đứng ngốc ở ngoài như thế."

Lục Dã ngoan ngoãn thay giày, đi theo mọi người vào rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.

Nhà của Mạnh Vân không phải quá to, so với những nhà ở đây cũng chỉ thuộc tầm trung, Chỉ là hiện giờ ở đây vẫn chưa có nhiều tòa nhà cao tầng như trên thành thị, nhưng nếu tiết kiệm được thì vài năm nữa cũng có thể đổi sang một căn nhà khác, điều kiện cũng tốt hơn.

Vậy nên Mạnh Vân vẫn luôn tự trách mình lúc ấy còn quá trẻ, còn nghĩ rằng mình không tiêu nhiều tiền, về sau vừa học vừa làm thêm cũng kiếm được. Ai nghĩ được tiêu mấy thứ linh tinh cũng rất tốn kém, mà đến lúc tiêu rồi thì mới hối hận. Bây giờ bố mẹ nuôi không còn khoản tiền tiết kiệm nào, thế nên hai người vẫn luôn ở căn nhà cũ này.

Dù gì Mạnh Vân cũng không phải con gái ruột của hai người, cô lại vốn thiếu tự tin, vậy nên càng hiểu được cảm giác người khác quý trọng mình. Bởi vậy mà Mạnh Vân vẫn luôn nghĩ phải báo đáp bố mẹ nuôi thật tốt.

Chỉ là cô vô dụng, không có bản lĩnh tiến lên....

Học hành bao nhiêu năm cuối cùng lại như không, nếu không phải có Lục Dã giúp đỡ thì có lẽ bây giờ cô còn đang thất nghiệp ngồi nhà.

Lục Dã nhìn vẻ mặt của cô là biết cô đang nghĩ đến chuyện gì, anh hơi lo lắng, sau đó lại vội vàng mang quà lên để cô chú ý đến, "Bác trai bác gái, lần đầu cháu đến chơi, đây là chút tâm ý nhỏ của cháu với Mạnh Vân..."

Bố mẹ nuôi của cô sửng sốt một chút, hai người lại liếc mắt nhìn nhau một cái.

Cuối cùng Từ Cầm vẫn phải nhận lấy, "Tới thì cũng tới rồi, còn quà cáp cái gì."

Tuy là nói vậy nhưng tay bà đã đang cẩn thận bóc gói quà ra.

Lục Dã cười nhẹ, anh nắm tay Mạnh Vân ở dưới bàn.

Mạnh Vân nhìn anh một cái, nhẹ giọng nói: "Không biết hai người có thích không..."

Thế này còn có thể không thích à.

Từ Cầm cầm tấm bài bằng ngọc lên, bà hơi luống cuống, "Cái này quý quá rồi..."

Cho dù không phải người trong nghề thì người thường như bà nhìn qua chất ngọc kia cũng đủ biết, đây không phải hàng rẻ tiền.

Còn cả chuỗi phật châu gỗ tử đàn nữa, món quà này quả thật là đã đánh trúng vào tâm lý của bố nuôi. Ông biết rõ giá của gỗ tử đàn, giá cả không hề rẻ, nhưng đúng là một món quà không thể từ chối được.

Thật ra hai người họ không quá mong đợi vào bạn trai của Mạnh Vân, chỉ hi vọng rằng Mạnh Vân có thể tìm được một người kiên định, đối tốt với cô, chăm sóc được cho cô, có thể tự chủ mọi việc, không thì ít nhất là có thể cùng nhau phấn đấu.

Nhưng Lục Dã quá ưa nhìn, nhìn thế nào cũng giống con cái gia đình bình thường như bọn họ... Hơn nữa chỉ cần nhìn anh thì cũng đủ hiểu gia cảnh ưu tú đến mức nào.

Từ Cầm là phụ nữ, vậy nên bà càng nghĩ nhiều hơn.

Mạnh Vân cũng là con của hai người họ, bọn họ thương yêu cô hơn ai hết, cũng hiểu trong lòng cô vẫn có chút tự ti, mà hai người bọn họ cũng không thể giúp đỡ được gì nhiều cho cô, vậy nên nếu Mạnh Vân gả vào một nhà có điều kiện... Thì liệu nhà chồng có coi thường cô không?

Càng nghĩ Từ Cầm càng cảm thấy lo lắng, bắt đầu muốn trả quà lại cho anh.

Nhưng khi bà ngẩng đầu lên, nhìn đến hai người ngồi đối diện.

Trong mắt của Lục Dã dường như lại đầy thâm tình, khiến người khác cảm thấy an tâm... Từ Cầm nhìn thoáng qua, bà liền thay đổi ý định, vỗ vỗ bố nuôi, ý bảo ông cất quà vào trong, sau đó bà lấy thêm canh cho Mạnh Vân và Lục Dã, để xuống trước mặt hai người.

"Đây là lần đầu tiên Lục Dã đến nhà chơi, cháu ăn nhiều một chút nhé."

Lục Dã nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh lặng lẽ nhéo nhéo ngón tay Mạnh Vân, lại ngẩng đầu cười nói: "Dạ vâng, cháu sẽ ăn nhiều một chút, bác gái đừng chê cháu ăn nhiều nha."

Từ Cầm cười dịu dàng, bà nhìn Lục Dã đang uống canh, sau đó lại gắp thêm đồ ăn cho anh, "Lục Dã đang bây giờ đang làm gì vậy? Là đồng nghiệp của Vân Vân à?"

Lục Dã liếc mắt với Mạnh Vân một cái.

Mạnh Vân bỏ cái thìa xuống, định trả lời thay anh thì anh đã đáp trước, "Không phải đâu bác gái, cháu là bạn thời đại học của Mạnh Vân, hiện giờ cháu đang làm nha sĩ."

Từ Cầm ngừng lại một chút, "Làm nha sĩ rất tốt, đúng là công việc tốt." Bà nở nụ cười, "Khi còn nhỏ Vân Vân sợ nhất là đi nha sĩ, bao nhiêu lần con bé còn bị bố nuôi mắng đấy."

Lục Dã liền nghĩ ngay đến lần đầu tiên Mạnh Vân đến bệnh viện, nhớ đến vẻ mặt của cô lúc nằm trên giường trị liệu thì liền cười khẽ một tiếng.

"Dạ vâng, cháu đã thấy rồi."

Cô còn hỏi anh "nhẹ chút được không" nữa chứ.

Các nha sĩ khác chẳng lẽ sẽ nói "không" à?

Đáng yêu quá mà.

Mạnh Vân cũng nhớ lại chuyện đó, cô trừng mắt nhìn anh một cái.

Từ Cầm cũng đã hiểu sơ sơ, "Lúc đó là lúc hai đứa gặp lại nhau sao? Vân Vân, con lại bị đau răng à?"

"Vâng, bây giờ thì ổn rồi."

Nói như vậy nhưng bố mẹ nuôi đã vô cùng hài lòng.

Lục Dã có công việc ổn định, lương cao, lại còn là người đứng đắn, là bạn đại học của Mạnh Vân, chừng ấy thông tin là đủ hiểu tận gốc tận rễ.

Tuy là ngành học của Mạnh Vân không phải nghề nghiệp quá cao sang, nhưng con bé cũng từng học ở trường đứng đầu trong 985 trường đại học, Lục Dã lại học ở khoa y, chắc chắn là đứa trẻ thông minh biết nỗ lực.

"Lục Dã là người nơi nào vậy? Bố mẹ cháu làm nghề gì?"

Đây là coi anh ấy như con rể tương lai rồi còn gì.

"Mẹ nuôi..."

Mạnh Vân có hơi lo lắng, cô sợ Từ Cầm hỏi nhiều lại thành động chạm đến anh.

Nhưng Lục Dã lại không hề cảm thấy bị mạo phạm, anh đặt đôi đũa xuống, nghiêm túc ngẩng đầu, dường như muốn giới thiệu hết một lượt.

"Cháu là người nội thành, trong nhà bố mẹ, ông bà đều là bác sĩ."

"Bác sĩ? Bác sĩ rất tốt, có tương lai xán lạn, công việc của bố mẹ cháu cũng rất tốt." Từ Cầm dịu dàng gật đầu, "Bác nghe Vân Vân nói là con bé đã về nhà cháu chơi rồi, chắc là cháu cũng biết tình huống của nhà bác..."

"Dạ vâng, nhà cháu cũng rất thích với Vân Vân. Thật sự cháu rất cảm ơn hai bác đã nuôi lớn Mạnh Vân nên người, cháu nhất định sẽ trân trọng cô ấy."

Lời này của anh lại giống như một lời thề.

Mạnh Vân liền đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Lục Dã..."

Từ Cầm liền cảm thấy yên tâm.