Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 49: Hình như em biết yêu rồi



Mục Vãn Vãn chống cằm, nén cơn tức ngồi xem một lúc.

Người tên Tiên Nữ kia chơi Jhin, có thể nhìn ra được người điều khiển không quen tay với vị tướng này lắm, vừa vào đã bị đè đường ép lính. Phút thứ tám, dâng lên chiến công đầu do bị Thresh phía bên kia trói trúng.

Không ngờ vừa ra đường lại bị móc trúng, một lần nữa được biến về miễn phí.

Ván này Bùi Lộ dùng Bard, vốn đang trên đường xuống đường dưới, kết quả nhìn thấy thông báo Jhin bị hạ gục, đầu không ngoảnh lại chui luôn vào trong rừng nhà mình, cùng người đi rừng đi roam.

Lần này đi roam, gần như không hề quay lại đường dưới nữa.

Trong lòng Mục Vãn Vãn giờ mới thoải mái hơn một chút, nếu AD là cô, chắc chắn Bùi Lộ sẽ không bỏ mặc cô mà không lo.

Dù rằng Jhin của cô cũng không gà như thế này.

Vãn: "Aiz."

Lâm Cửu: "??"

Vãn: "Hồi trước sao cậu phát hiện ra bạn trai cũ ngoại tình thế?"

Lâm Cửu: "Đấu đôi tình tứ với Miêu Miêu Quyền, skin đôi, vào sinh ra tử, tình ý nồng nàn."

Vãn: "......"

Vãn: "Thế nếu không phải skin đôi, cũng không vào sinh ra tử, vậy có khi nào chỉ là đấu đôi với bạn bè bình thường thôi không?"

Lâm Cửu: "Tùy tình huống nữa. Sao, Lu thần đấu đôi với người khác à?"

Mục Vãn Vãn hít một hơi đầy kinh ngạc.

Vãn: "Chuyện này mà cậu cũng biết???"

Lâm Cửu: "......Tớ có bị ngu đâu, cơ mà cậu với Bùi Lộ quen nhau từ bao giờ đấy?"

Lần này Mục Vãn Vãn còn hít thở mạnh hơn nữa.

Vãn: "Ai nói cậu bọn tớ đang quen nhau? [phủ nhận ba lần liên tục.jpg]"

Lâm Cửu: "Thế thì là cậu đơn phương anh ấy."

Câu trần thuật.

Vãn: "......?"

Lâm Cửu: "Nếu không cậu hỏi về thằng bồ cũ mộ xanh cỏ đó của tớ làm gì."

Vãn: "Tớ chỉ muốn cậu cho tớ cái ví dụ thôi....."

Lâm Cửu: "Thôi bớt đi, cậu thích anh ấy, tớ nhìn ra từ lâu rồi."

Mục Vãn Vãn nghĩ đây là chuyện lớn, cô nắm chặt điện thoại, nhẹ nhàng khẽ khàng đi lên lầu, làm ổ trong sô-pha, rồi mới trả lời.

Vãn: "Gì, cậu nhìn ra cái gì cơ??"

Lâm Cửu: "Từ sau khi cậu vào TS, mở miệng ngậm miệng đều là Bùi Lộ, bản thân cậu còn không biết à."

Lâm Cửu: "Nhưng mà cậu vốn đã là fan của anh ấy, giờ hai người lại ở gần nhau như vậy, lại còn chơi game chung với nhau mỗi ngày, thích cũng không có gì lạ."

Vãn: "Dừng ngay mớ phát ngôn đó lại."

Lâm Cửu: "Hỏi câu cuối."

Vãn: "Chị nói đi."

Lâm Cửu: "Có thể kể nghe giờ Bùi Lộ đang đấu đôi với cô nào không bạn êi?"

Vãn: "......Phắn phắn phắn."

Lâm Cửu chọc một thôi một hồi như vậy làm Mục Vãn Vãn càng thêm loạn.

Cô nằm trên sô-pha lướt Weibo, thử nói chuyện với anti để chuyển dời sự chú ý, không ngờ top bình luận trên Weibo của mình toàn là fan chân chính vào khen.

Khi cô đang định bỏ cuộc xuống lầu chơi game tiếp thì lướt thấy một nhóm meme.

Quán cà phê internet XX.

Bùi Lộ thở dài một hơi: "Ván sau cậu đừng chơi AD nữa, tôi không gánh nổi cậu."

Vừa dứt lời, điện thoại ở cạnh tay sáng lên.

Anh liếc mắt nhìn tên người gửi WeChat, Bard đang di chuyển bỗng dừng lại, hai tay anh rời khỏi bàn phím và chuột, cầm điện thoại lên mở khóa.

Người bên cạnh la toáng lên: "Ớ tiểu Lộ cậu làm gì thế? Đừng treo máy mà, sắp giao tranh rồi."

Bùi Lộ xem như không nghe thấy, mở WeChat ra.

Mục Vãn Vãn gửi qua hai cái meme.

Là khuôn mặt đau khổ đang hot trên mạng, được photoshop thêm hai hàng nước mắt, trên đầu đội một cái nón xanh, bên dưới còn có chữ.

Vãn: "[Giờ em carry được rồi, anh có thể quay về hỗ trợ em được không.jpg]"

Vãn: "[Nếu anh chơi với người khác đủ rồi thì về đây, em vẫn đang đợi anh về đấu đôi.jpg]"

Bùi Lộ dở khóc dở cười. Nhìn cái meme khóc lóc đó, anh do dự một chút rồi gọi điện cho đối phương.

Đầu dây bên kia khẽ ho một tiếng, giọng nghe có vẻ dè dặt: "Bùi Lộ?"

Nghe thấy giọng điệu nghi ngờ này của cô, Bùi Lộ ma xui quỷ khiến thế nào lên tiếng: "Em muốn qua đây không."

Mục Vãn Vãn ngẩn ra: "Hả? Anh đang ở đâu?"

"Quán net ở con đường chênh chếch đối diện ngã tư trụ sở đấy," Bùi Lộ nói, "đi bộ hơn mười phút là tới."

Tim Mục Vãn Vãn nảy lên một cái, không kịp nắm bắt cảm xúc khác lạ đó, lập tức đứng dậy: "Em thay quần áo rồi đến ngay."

Bùi Lộ ừm một tiếng: "Nhớ xin anh Dương cho nghỉ..."

Kết quả chưa nói hết câu phía bên kia đã cúp máy rồi. Bùi Lộ nhìn chằm chằm vào màn hình, chớp chớp mắt hồi lâu, rồi gửi tin nhắn cho anh Dương, xin nghỉ giúp cô.

Mười phút sau, tiểu Bánh Bao thấy cô vội vội vàng vàng xuống lầu: "Đi đâu đấy? Không tập nữa hả?"

"Em về ngay thôi!"

**

Đầu đường, Mục Vãn Vãn cầm điện thoại dáo dác nhìn xung quanh: "Em đến rồi, nhưng mà không thấy quán net anh nói."

"Em đang ở đâu."

Mục Vãn Vãn nhìn nhìn: "Một quán lẩu có tên là "Thập Lý Hương"..."

"......" phía bên kia truyền đến tiếng kéo ghế, Bùi Lộ khẽ thở dài một tiếng, "Em đi ngược rồi, đứng yên đó đừng đi đâu, tôi đến chỗ em."

Mục Vãn Vãn ngoan ngoãn đứng ngoài quán lẩu đợi anh.

Đã đến giờ cơm tối, trong quán lẩu tỏa ra mùi thơm đầy hấp dẫn, thấy cô đứng ngoài cửa, phục vụ đã đến mời cô vào nhiều lần lắm rồi, cô đang đeo khẩu trang, xua tay lần thứ N: "Không cần đâu, không cần đâu, tôi không tới ăn cơm thật mà."

Vừa nói xong thì một bóng người đi đến cạnh cô.

Bùi Lộ đến áo khoác cũng không kịp mặc, chỉ mặc mỗi cái áo thun trắng, tay áo bó làm thấp thoáng hiện ra đường cong bắp tay của anh, Mục Vãn Vãn dám cá, túm đại một người lại hỏi, cũng sẽ không tin anh là một tuyển thủ chuyên nghiệp suốt ngày ngồi trong trụ sở chơi game.

Bùi Lộ quét mắt nhìn quán lẩu: "Đi thôi."

"Bạn trai đến rồi à người đẹp?" phục vụ lại chạy ra lần nữa, "suất hai người bên bọn anh giá cả hợp lí lắm, còn tặng thêm hai phần nộm nữa đấy!"

Hai người đồng loạt ngẩn ra, Mục Vãn Vãn có phản ứng trước, túm lấy cánh tay của Bùi Lộ, vội vàng kéo anh rời đi.

Trời gió se lạnh nên cánh tay Bùi Lộ cũng hơi lành lạnh, Mục Vãn Vãn thấy lòng bàn tay man mát, vô cùng thoải mái.

Đi được một đoạn, Mục Vãn Vãn mới dừng lại: "Em đứng ở đó chưa được mười phút, người phục vụ đó đã đến hỏi em những ba bốn lần, giờ vẫn còn cái kiểu chào mời lôi kéo khách như vậy sao?"

Bùi Lộ cảm nhận được độ ấm của cô, yết hầu chuyển động, anh nhìn thấy quán trà sữa gần đó, thuận miệng nói, "......Đồ uống của quán net không ngon lắm, em có muốn mua nước mang theo không."

Mục Vãn Vãn mua một ly trà sữa nóng.

Quán cà phê internet ở tầng hai, cô lê bước chân, cuối cùng không nhịn được nữa: "Anh đến đây với ai thế?"

"Một người bạn."

"Ồ...bạn gái?"

Bùi Lộ nghi hoặc: "Tôi chưa có bạn gái."

Con tim thấp thỏm suốt cả chặng đường của Mục Vãn Vãn rốt cuộc cũng an ổn trở lại, tiện thể tiếp lời: "Em cũng chưa có bạn trai."

Nói xong mới phát hiện, đoạn đối thoại này của hai người hình như có hơi kì kì.

Cô vội vàng muốn đổi chủ đề, vừa quay đầu sang thì nhìn thấy tai Bùi Lộ đỏ ửng cả lên, nhưng sắc mặt thì lại rất bình tĩnh, cô rướn cổ nuốt nước miếng, nuốt lời định nói ngược vào trong bụng.

Đến quầy xin mở máy, hai người đi vào trong rồi dừng lại trước một phòng bao nhỏ.

Trực giác cho cô biết, người đi cùng Bùi Lộ đến quán cà phê internet tám phần là bạn Tiểu Tiên Nữ đó.

Mục Vãn Vãn nhìn vào trong, có một người đang ngồi, cô híp mắt nhìn kĩ một hồi——

Sao lại giống đàn ông thế nhỉ?

Đang nghĩ thì Bùi Lộ đẩy cánh cửa kính trong suốt ra, người đàn ông đang chơi game quay đầu lại nhìn: "Tiểu Lộ, đi đâu thế?"

Bùi Lộ: "Đón bạn."

"Chời đựu!" người đàn ông nhìn thấy Mục Vãn Vãn, đột nhiên tháo phăng tai nghe xuống, "Wan thần!!"

Mục Vãn Vãn: "......"

"Wan thần sao em lại đến đây!" anh ta vội vàng đứng dậy, động tác như muốn bắt tay Mục Vãn Vãn, "anh là bạn cùng phòng kí túc với tiểu Lộ thời cấp ba, Lư Chính, gọi anh là tiểu Chính là được rồi..."

Bùi Lộ lặng lẽ bước một bước đến trước người Mục Vãn Vãn: "Tướng của cậu sắp vào trụ người ta rồi kìa."

Lư Chính á lên một tiếng, vội vàng ngồi lại vào chỗ.

Mục Vãn Vãn nhìn màn hình của anh ta, chỉ thấy ID trên đầu Orianna là hàng chữ [Tiểu tiên nữ không cần Gank] sáng chói.

"Anh ấy..." Mục Vãn Vãn mặt đầy kinh hoảng, xích lại gần bùi Lộ, nhỏ giọng hỏi, "ID game của anh ấy sao lại lấy cái tên này thế??"

Sô-pha trong phòng bao quán net vừa to vừa nặng, Bùi Lộ đẩy sô-pha đến giúp cô, giải thích: "Hồi cấp ba cá cược thua, đây là hình phạt."

Hình như anh nhớ ra chuyện gì đó, giơ năm ngón tay lên, nhịn cười, "phải dùng cái tên này năm năm, còn không được lập tài khoản mới."

Lư Chính chậc một tiếng: "Đừng có nhắc đến cái chuyện đấy nữa, quan trọng là còn không cho tôi nói với người khác... má nó chứ hồi đầu còn có mấy thằng ham hố vào tìm tôi muốn yêu qua mạng, tôi thật sự muốn bổ đầu chó của lũ đó ra xem xem bên trong có cái giống gì."

Giờ Mục Vãn Vãn cũng muốn bổ đầu mình ra xem xem bên trong có cái giống gì.

Chỉ nghĩ đến đoạn chat với Lâm Cửu lúc nãy không thôi cô đã muốn vùi đầu vào sô-pha luôn rồi......

Đánh xong ván này, Lư Chính tháo tai nghe ra: "tiểu Lộ, lâu rồi không chơi game trực tiếp với cậu, hôm nay đúng là đã thật! Nhớ hồi cấp ba bọn mình năm máy liền nhau, chậc, nghĩ đến lại thấy ngứa nghề, khi nào rảnh lại gọi bọn nó ra ngoài tụ tập một bữa đi."

Bùi Lộ gật đầu: "Được."

Anh nói xong, nhìn người đang vùi mặt vào lòng bàn tay bên cạnh, "Em sao thế?"

"....Không sao." Mục Vãn Vãn chậm rì rì mở máy lên.

Lư Chính đang định đứng dậy chụp hình chung với Mục Vãn Vãn thì quán net đột nhiên cho phát một đoạn thông báo——

"Người chơi mỹ nữ bậc Thách Đấu của Ionia đang ngồi ở máy số 029 của quán cà phê internet này."

Bậc Thách Đấu có giới hạn số người, thế nên dù game này ra đời lâu như vậy rồi nhưng người chơi bậc Thách Đấu thì lại rất hiếm thấy, tại server Ionia thì lại càng không cần phải nói nữa, thường toàn là tài khoản của nhân viên quản lí hoặc cày thuê lên để quảng cáo.

Lúc nãy hai người bọn anh đăng nhập vào game đã có không ít người chạy sang phòng này nhìn rồi.

Càng khỏi nói đến "người chơi mỹ nữ" này nữa.

Mục Vãn Vãn còn chưa kịp phản ứng lại, bên ngoài cửa đã có kha khá người đến hóng.

Ngay sau đó, trong đám người bỗng bật lên một câu: "——Là Wan và Lu thần!!!"

....Hai người hoảng hốt bỏ chạy.

Bọn họ cuống cuồng rời đi, Lư Chính vì phải bắt tàu nên đã đi trước, sắc trời đã tối, đèn của các hàng quán đều đã được bật lên.

Bùi Lộ nhìn người đi bên cạnh, từ sau khi ra khỏi quán net, vẻ tươi cười trên mặt cô gần như chưa hề tắt.

Thấy cô vui vẻ như vậy, tâm trạng của Bùi Lộ cũng chợt tốt lên theo: "Em cười gì thế?"

"Hả?" Mục Vãn Vãn lắc đầu, "không có gì, em vui thôi."

Bùi Lộ hỏi: "Sao?"

Mục Vãn Vãn nghiêm túc trả lời: "Em vừa mới phát hiện ra—— hình như em biết yêu rồi."

Cái cảm giác an tâm khi nhìn thấy anh đến lúc mình tìm nhầm nơi.

Cái cảm giác thở phào nhẹ nhõm sau khi nhìn thấy Lư Chính.

Và cả ngay lúc này đây vai kề vai, nhịp đập của trái tim cô nữa—— toàn bộ đều đang truyền tải một thông tin.

Bùi Lộ dừng bước.

Hình như anh nghĩ đến chuyện gì đó, ngây người trong chốc lại, sắc mặt cứng cả lại, vô thức liếm liếm môi.

Sau đó gian nan lên tiếng: "......Em thích Lư Chính?"