Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 484: Anh hùng cứu mỹ nhân, dựa vào anh đi



Sau đó, khi Bạc Dạ bước lên sân khấu, liếc sơ lược một vòng khách mời phía dưới sân khấu, có vẻ như Đường Thi đã không còn ở đó nữa, vừa nãy cô ấy đã xuất hiện trước ống kính trong buổi phỏng vấn truyền thông, đó cũng được xem như là một lần được xuất hiện trước công chúng, sau đó là thời gian mà mọi người có thể ra vào tùy ý, bữa tiệc cũng trở nên tự do hơn.

Sau khi Bạc Dạ phát biểu trong vòng hai mươi phút, khán giả không ngừng vỗ tay. Anh bước xuống giữa tiếng vỗ tay của mọi người, liền nhìn thấy một bóng lưng phía sau cánh gà, Bạch Việt ở một bên nghịch súng lục, không hề ngẩng đầu lên mà h sao?”

Bạc Dạ bước đến, dùng ngón tay chặn họng sung lại: “Tối nay anh lại muốn làm gì?

“Không có gì” Bạch Việt ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Bạc Dạ: “Tôi nhớ ra rằng sắp thời gian phát lệnh truy nã rồi, có một chút hưng phấn, khó có thể nhịn được”

Anh ta phấn khích vì mình sẽ sớm được về nước và đích thân giết người đàn ông tên là Lam Minh ấy.

Bạc Dạ vỗ vỗ vai của Bạch Việt: “Tôi sẽ không thuyết phục anh nữa, tôi chỉ muốn nói một câu, khi nào nên dừng thì hãy dừng lại”

Sau đó, hai người xoa vai nhau, bên ngoài đêm đã khuya, trời đen như thể không thể nào nhìn thấy bình minh.

Mặt khác, lúc này Đường Thi đang bị một đám người áo đen bao vây, sau khi cô nói ra ba chữ báo cảnh sát, đám người áo đen đó bắt đầu cười rộ lên: “Ồ, tao có nghe nhầm không vậy? Mày muốn báo cảnh sát sao? Cô em đáng yêu ơi, chắc là mày không biết vốn dĩ cảnh sát còn không dám bước vào nơi này đâu nhỉ”

Sắc mặt Đường Thi tái nhợt, vươn tay định thoát ra, nhưng l i bị nhóm người này giữ chặt lại, chỉ nhìn thấy phần lớn những người xung quanh đều đứng lên, dồn dập đi về phía cô.

Tạo thành một vòng tròn nhỏ để bao quanh côi Vẻ mặt của Đường Thi thay đổi rõ rệt, cô chưa bao giờ nghĩ răng mình đã đến nước Úc rồi mà vẫn gặp phải những chuyện như thế này, cô vừa muốn quay đầu lại thì đã bị những người đó giữ chặt lại: “Buông tôi ra!”

“Lúc đầu mày đã đi vào đây rồi thì đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi đây!”

Người đàn ông áo đen đứng đầu hét lên: “Đưa cô ta đi!”

“Các người không được chạm vào tôi!”

Đường Thi hét lên, có một người nắm lấy căm cô, rót ly rượu đang uống dở vào trong miệng cô, chất lỏng nồng nặc được rót vào miệng cô cùng với những loại thuốc không rõ nguồn gốc. Cô ra sức ho lên, sau đó cô cảm thấy phổi của mình bị đau dữ dội như thể chúng đang xoắn lại với nhau.

“Uống nó đi, đến lúc đó mày sẽ biết mùi vị này tuyệt vời như thế nào..” Người áo đen cười một cách nham hiểm và gian xảo, nói: “Cô gái nhỏ xinh đẹp, mày nghĩ mày đã đắc tội với ai rồi? Sao lại có thể dùng cách này để xử lý cô chứ?

Đôi mắt Đường Thi đỏ như máu, từ trong cổ họng tun ra ba chữ: “Đồ đê tiện!”

“Tao còn có thể đê tiện hơn nữa đấy. Lúc này mày nên nói chuyện nhỏ tiếng một chút, †ao sợ một chút nữa mày sẽ không còn sức nữa đâu”

Đám người mặc áo đen cười xấu xa, vươn tay bắt lấy Đường Thi, cô né tránh, hét lên: “Cút ra!”

*Ồ, cái dáng vẻ đấu tranh hấp hối này của mày thật là dễ thương”

Người đàn ông da đen nắm lấy tóc Đường.

Thỉ rồi kéo cô lại. Nước mắt của Đường Thi gần như trào ra vì đau, nhưng lại có một cảm giác nóng bỏng lạ thường ở sâu trong cơ thể cô. Cô hít một hơi thật sâu và hất tay người đàn ông kia ra, nhưng ngược lại cô lại bị hẳn †a vặn ngược cổ tay lại.

“Đừng chạm vào tôi!”

Đường Thí gào từng chữ một bằng tiếng Anh, nhưng đám người kia chỉ vui vẻ thưởng thức bộ dạng bị làm nhục của cô, dường như sự phản kháng của Đường Thi chỉ là một đòn phản công yếu ớt, khá vừa lòng bọn họ.

“Ha ha ha, nhìn cái bộ dạng sợ hãi của người phụ nữ nhỏ bé này đi”

“Thật khiến người ta càng muốn bắt nạt cô ta hơn”

“Này, đã cho cô ta thuốc đó chưa? Khi nào thì nó có tác dụng?”

“Nhìn dáng vẻ của cô ta là biết sắp tới rồi, nói không chừng loại phủ nữ này khi lên giường cũng lợi hại lảm đấy, ha ha ha…”

“Đừng sợ, đừng sợ, bọn anh sẽ khiến cho em được hài lòng..”

“Đừng đến đây!”

Đường Thi co người lại rùng mình, nhưng bọn họ dường như không để ý đến sự sợ hãi của cô, bọn họ bước tới, dùng đôi tay to sờ lên khuôn mặt của cô, Đường Thi chưa bao giờ phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy?

Cô lui vào trong góc, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng: “Tôi đã nói rồi, các người không được ép tôi!”

“Ha ha ha ha, bọn ta ép mày đấy, mày định làm sao?” Đám người mặc đồ đen cười lớn lên: “Dù con thỏ có cắn người thì nó cũng chỉ là một con thỏ mà thôi”

Có ai đó bắt đầu xé quần áo của cô ra, chân của Đường Thi bị nắm lấy, cô không hề suy nghĩ mà đá vào người đàn ông đang nắm lấy mắt cá chân của mình. Nhưng không ngờ là điều này lại khiến người đàn ông áo đen đó càng tức giận hơn, hắn dùng tay tát vào mặt Đường Thị, tát đến nỗi trong tai cô chỉ nghe thấy tiếng ong ong rất chói tai. Cô ho vài tiếng, phun ra chút máu, khuôn mặt trắng nõn của cô lập tức đỏ bừng lên và sưng tấy.

Nghe thấy tiếng đánh đập, chủ quán rượu cũng không thể chịu đựng được nữa, lúc đâu anh ta tưởng mấy gã đàn ông lực lưỡng này nhậu nhẹt quá chén và có thói quen gạ tình các cô gái trẻ chứ không hề nghĩ răng họ định cưỡng bức người khác nên anh ta đã quát tháo.: “Thưa các anh, việc này dường như không tốt cho lắm?”

Người áo đen rút súng từ thắt lưng ra, nhắm vào chủ quán rượu, ở đây việc mang súng là một việc bình thường, nên bọn họ.

không hề sợ sệt, chỉ vào chủ quán rượu nói “Mày nói lại thử xem?”

Chủ quán rượu kinh ngạc đến nỗi chiếc.

cốc trong tay cũng rơi xuống, liếc nhìn Đường Thi tội nghiệp ở bên trong, chịu không nổi, muốn nói chuyện thì bị mấy người áo đen bước lên đấm vào bụng khiến anh ta phun ra một ngụm máu “Đây là hậu quả của việc mày muốn làm anh hùng chính nghĩa” Người đàn ông mặc áo đen vặn vặn cố rồi nở một nụ cười hung tợn: “Còn muốn thử lại không?

Chủ quán rượu hôn mê ngã xuống mặt đất, sau khi những người khách ở xung quanh nhìn thấy thì họ cũng đứng dậy, ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ mà bỏ chạy, giả vờ như không nhìn thấy gì cả.

Đường Thi với vẻ mặt tuyệt vọng cùng với bất lực bị ép vào một góc, cô ôm lấy chính mình, lấy cổ áo rách nát che lại, bờ vai tròn trịa lộ ra khiến máu dã thú của những  người mặc áo đen sôi trào lên.

“Cô gái nhỏ, mời rượu ngon không uống mà lại muốn uống rượu phạt sao, ngoan.

ngoãn nghe lời của bọn anh, có lẽ em sẽ thoải Đám người áo đen cười cười tiến đến gần, hai tay Đường Thi nắm chặt thành quả đấm, sợ hãi run lên: “Các người chắc chăn chứ?”

Ngay lúc đó, vài người áo đen nhìn thấy ngọn lửa tuyệt vọng trong mắt Đường Thị, nuốt chửng bản thân cô, dường như có thể thiêu rụi hết tất cả.

Tuy nhiên, ánh mắt như vậy không thể nào khiến cho bọn họ sợ hãi được, bọn họ nhiều người như vậy, nếu bị một cô gái châu Á trong tay không hề có vũ khí làm cho sợ hãi đến nỗi không dám ra tay, chẳng bằng đánh thẳng vào mặt một họ.

Thế là bọn họ đứng nhìn nhau, đồng thời bắt lấy tay chân của Đường Thị, cô la lên một tiếng, cầm ly rượu lên và đập một cái đầu của một trong số bọn họ, Với một âm thanh dứt khoát, những mảnh chai và máu tươi, cùng với mùi rượu nồng nặc trực tiếp bản lên tường!

“Không được đến đây!” Hai mắt Đường Thi đỏ bừng lên, trong tay cầm bình rượu đã bị đập nát, trên đầu của tên đầu tiên xông lên xuất hiện một vệt máu, khá chói mắt, tất cả những người khách của quán bar đều hét lên!

“Máu kìal”

“Trời ơi! Giết người rồi!”

“Đừng đến đây!”

Trong lúc tuyệt vọng và bất lực, không ai có thể bảo vệ cô được cả, Đường Thi nắm chặt lấy bình rượu trong tay, giống như một con thú nhỏ bị ép đến tuyệt vọng, cơ thể run lên một cách kịch liệt! Khi những người đàn.

ông áo đen nhìn thấy đàn anh của họ bị đánh, vẻ mặt của họ đột nhiên trở nên dữ dội: “Còn dám phản kháng lại sao, giết nó đi!”

“Nhanh! Xông lên xử lý nó!”

Vài người tách tay chân của Đường Thi ra, nước mắt cô điên cuồng tuôn ra, cô không muốn chịu đựng sự sỉ nhục như vậy ở một nơi công cộng, dường như họ không còn xem cô là người nữa! Còn có luật lệ, còn có đạo lý nữa hay không vậy?

Đúng lúc này, giữa tiếng hò hét hỗn loạn, một bóng người xuất hiện trong cuộc náo loạn, ngay sau đó Đường Thi nhìn thấy người đàn ông đang nắm tay bên phải của mình đau đớn rên lên một tiếng, sau đó cả người ngã ra phía sau, giống như bị đá bay ra bằng một cú rất mạnh vậy.

Trong nháy mắt, một người đàn ông áo đen khác đang ôm chân phải của cô cũng bị một bóng người đó đánh vào bụng, ngay sau đó, người đàn ông này đạp lên tường lấy quán tính để xông lên vài bước, bay cao lên mạnh mẽ kẹp vào cổ của người đàn ông áo đen.

Nếu thủ đoạn này có thể dùng sức mạnh hơn một chút nữa thì hoàn toàn có thể trực tiếp vặn được cổ của một người!

Ngay lúc anh tiếp đất, một tiếng hét thảm thiết vang lên sau lưng anh!

Chuyện xảy ra nhanh như một tia chớp, sau đó, Đường Thi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, tóc đen, khuôn mặt đậm nét châu.

Á xuất hiện trong đám người đang náo loạn, anh có đôi đồng tử màu đen, cao quý và sâu xa như lúc nửa đêm.

Vào giây phút đó, cô cảm thấy cả thế giới đang đi lùi lại phía sau mình, giống như đang ở trong một dòng thời gian, tất cả thời gian đều điên cuồng quay ngược lại, từng giây từng phút, cả thế giới sau lưng anh đều bị lu mờ, dường như cô đã nhìn thấy lúc bị những người rừng bao vây công kích vào năm ngoái.

Người đàn ông đột nhập từ cổng… một người đàn ông với mái tóc đen và đôi mắt như ác quỷ Anh đã xử lý hết cả đám người bọn họ, sau đó từng bước đi đến bên cạnh Đường Thị, nhìn cô hai mắt đỏ hoe và những giọt nước mắt sợ hãi của cô, anh cởi áo vét trên người của mình ra, che cho Đường Thi.

Nhưng động tác này vừa kết thúc, một kẻ nào đó đứng sau anh nhân lúc anh không chú ý mà công kích.

Ánh mắt của Bạc Dạ không chút dao động, ngay giây phút nằm đấm của người phía sau sắp chạm vào người mình, anh đột ngột vùng dậy tấn công, giơ chân lên, mạnh mẽ đá vào người đàn ông đó cho đến khi thấy hắn ta ngã xuống đất, lăn vài vòng, và bị gãy một vài chiếc răng.

Bạc Dạ xoay người ôm lấy Đường Thi vào lòng, anh cao lớn đứng ở trong đám người, giống như một bóng người ma quái quét nhìn đám người xung quanh, lúc anh đến đây đã gửi định vị Bạch Việt, lúc này mới nhìn đám người mặc áo đen lấy tay quẹt vết máu trên mép miệng, đứng bao vây xung quanh hai người họ. Bạc Dạ nhếch khóe miệng lên, nở một nụ cười lạnh thấu xương.

“Ai da, thẳng nhóc kia, mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

Người áo đen vừa bị đánh dùng giọng điệu rất thấm thía để uy hiếp: “Tao sẽ cho chúng mày nếm thử như thế nào gọi là mùi vị của hối hận!”

Bạc Dạ nhếch mép cười, không hề cảm nhận được sự sợ hãi khi bị bao vây công kích mà khẽ cười nhẹ, dù trời có sập thì anh cũng không hề thay đổi sắc mặt.

Đôi mắt lãnh đạm của anh lười biếng nhấc lên, cũng xem như chống lên một chút, không thèm nhìn thắng vào đám người bọn họ Tuy nhiên, giọng điệu côn đồ này của anh lại trở nên soái khí đến nỗi khiến người ta phải ngước nhìn.

Đôi môi Bạc Dạ khẽ nhếch lên, giọng điệu tao nhã nhưng lại lạnh lùng: “Đây là người phụ nữ của tao, đến lượt chúng mày chú ý từ lúc nào cơ chứ?”

“Của mày sao?” Đám người mặc áo đen cười rộ lên. “Thật đáng tiếc, mày không có cái tư cách đó!

“Vậy bọn mày muốn đánh nhau sao?” Bạc Dạ tìm một chiếc ghế sô pha, sau đó đặt Đường Thi xuống. Đường Thi đang chìm trong bóng hình đó, cô níu lấy áo của Bạc Dạ, khi Bạc Dạ tách các ngón tay của cô ra, cô ấy cảm thấy cơ thể mình một lần nữa nóng lên một cách kỳ lạ, gần như thiêu rụi tất cả ý thức và lý trí của cô.

Không… không thể như vậy được… Hai mắt Đường Thi đỏ bừng lên, cả người cô run lên: “Anh đừng đối mặt với bọn họ…”

Bọn họ đông như vậy, dáng người hung hãn như vậy, Anh Dạ ở trước mặt này làm sao có thể đánh qua bọn họ được chứ?

“Suyt, ngoan nào” Bạc Dạ cười, xoa trán của Đường Thị, ra hiệu cho cô đừng sợ. Ánh mắt và thái độ của anh khi nhìn cô hoàn toàn khác với khi nhìn đám người mặc áo đen ấy.

Đôi mắt vốn dĩ không nghiêm túc lại mang theo một chút chăm chú, nhìn chăm chăm vào người phụ nữ nhỏ bé trước mặt: “Em chỉ cần ngoan ngoãn dựa vào tôi thôi”