Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt

Chương 34: Bỏ chạy trối chết



Kiều Diệp ngủ dậy sau một giấc, bên gối trống không, Hạ Duy Đình cũng không thấy đâu.

Cô chịu đựng cơn đau đầu do say rượu, ngồi dậy, vốn dĩ hôm qua cô cũng không uống nhiều lắm, mọi chuyện phát sinh vẫn nhớ như in. Nhưng toàn thân vẫn rã rời đau nhức, như một cỗ máy bị tháo ra rồi lắp ghép lại, rốt cuộc thứ khiến người ta say mê vẫn là người, chứ không phải rượu.

Hạ Duy Đình tối qua đã ngủ ở đâu? Gia uyển tuy rằng có rất nhiều phòng, nhưng giường anh chọn, lại bị cô hóa tu hú đến làm tổ, vậy anh sẽ ngủ ở đâu mới có thể yên giấc?

Đầu giường có một bộ quần áo mới, màu sắc tươi sáng, làm bằng vải cotton mềm, may theo số đo của cô. Lễ phục tối hôm qua cởi ra không thấy bóng dáng đâu, có lẽ đã vào thùng rác, cô chỉ có thể mặc bộ quần áo anh chuẩn bị sẵn mới rời được khỏi phòng này.

Trên mặt bàn còn có một hộp giấy nho nhỏ, đặt lên trên quần áo của Kiều Diệp, hiển nhiên là do anh đặt, là thuốc tránh thai khẩn cấp, mới mua, còn chưa gỡ tem ra.

Cô không diễn tả nổi tâm tình của mình lúc này, chỉ cầm cái hộp kia, đứng thật lâu.

Từ trên lầu đi xuống, Hạ Duy Đình biến mất cả đêm qua đang ngồi ăn sáng, như thường lệ, anh mặc áo sơ mi cùng cà vạt windsor, trên mặt biểu tình nhàn nhạt, chuyên tâm ăn phần trứng ốp-la trên đĩa.

Vị trí đối diện anh đã dọn xong chén nĩa, chị Thu nhìn thấy Kiều Diệp xuống tới, từ phòng bếp đem ra một phần ăn sáng dinh dưỡng khác: ''Bác sĩ Kiều, chào buổi sáng!''

Mọi người đều bình tĩnh, như lẽ đương nhiên, phảng phất mỗi buổi sáng ở đây đều thế này, sáng nay chẳng qua cũng chỉ là một buổi sáng như mọi ngày mà thôi.

Dấu vết tiệc rượu ngày hôm qua đã biến mất toàn bộ, cô cũng không cần phải hỏi lúc sau khách khứa rời đi bằng đường nào, bởi tiệc rượu cũng chỉ như một giấc mộng huyễn hoặc mà thôi.

Cô ngồi đối diện Hạ Duy Đình, anh không giương mắt nhìn cô, thậm chí không một câu chào hỏi, so với trước kia còn lãnh đạm hơn. Thật ra cô cũng hoàn toàn không trông cậy vào những gì phát sinh hôm qua mà nghĩ quan hệ giữa bọn họ sẽ thay đổi, không có hy vọng, ắt sẽ không có thất vọng.

''Bữa sáng thơm quá, anh vẫn thích ăn trứng ốp-la à.'' Thật lâu không cùng ngồi ăn trên một bàn, có lẽ đây là điểm khác biệt duy nhất trong buổi sáng này, cho nên cô tận dụng khả năng mà tìm đề tài trò chuyện, để hai người đối mặt với nhau cũng không quá xấu hổ.

''Anh nên ăn nhiều thêm salad, bột yến mạch đậu nành, không sử dụng sữa tươi, đặc biệt là lúc anh ho...''

''Kiều Diệp.'' Anh không đợi cô nói xong đã buông dao nĩa, dùng khăn ăn lau nhẹ khóe miệng, nói: ''Đừng tưởng rằng ngủ cùng tôi, thì có thể nhúng tay vào sinh hoạt của tôi. Sự việc tối hôm qua, là phát sinh ngoài ý muốn, hy vọng cô có thể nhanh chóng quên đi. Nếu cô muốn tiền, báo tôi một con số, tôi sẽ trả hết một lần cho cô.''

Một chút tươi cười trên mặt Kiều Diệp lập tức biến mất, ngón tay cầm dao nĩa trắng bệch, một lúc lâu sau vẫn không tìm thấy âm thanh của mình.

Ánh mắt Hạ Duy Đình vẫn như cũ không nhìn cô, thời điểm xuất phát đến công ty, chú Cát đem áo khoác tới cho anh, anh đứng lên, vừa mặc vừa hỏi cô: ''Uống thuốc chưa?''

Thanh âm của anh không lớn, từng câu từng chữ lại giống như mũi dao mà đâm thẳng vào tim cô. Cô thậm chí không cần thời gian để phản ứng, vừa nghe liền biết anh đang ám chỉ cái gì.

''Không uống.'' Cô cũng vô cùng thản nhiên, giọng nói lạnh lẽo, đôi mắt đen lãnh đến âm trầm, nếu anh có thể nhìn thấy rõ, đáy lòng nhất định sẽ phát run.

Động tác khoác áo của Hạ Duy Đình hơi ngừng lại, anh nghiêng đầu về phía cô: ''Cô không muốn uống, rốt cuộc trong lòng vẫn trông chờ vào may mắn? Cô không phải bác sĩ sao, loại sự tình này ưu nhược điểm cô ắt hẳn phải hiểu rất rõ.''

Kiều Diệp hít một hơi thật sâu, viên thuốc nhỏ ở trong lòng bàn tay cô đâm đến đau đớn. Cô mở lòng bàn tay ra: ''Tôi không nghĩ sẽ phụ thuộc vào may mắn, viên thuốc ở đây.''

Anh nheo mắt: ''Vừa lúc, tôi nhìn cô uống.''

Phòng ăn lập tức trở nên thật yên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ đeo tay của anh chuyển động tí tách. Một cái Gia uyển to đến thế, thế nhưng chỉ như có hai người bọn họ, cả hai trầm mặc không lên tiếng, xung quanh như một tòa thành tịch mịch.

Kiều Diệp không nói thêm gì nữa, trong tay cầm ly nước ấm, đem viên thuốc bỏ vào trong miệng, viên thuốc bé xíu không chút trọng lượng trôi xuống, cùng với một viên vitamin uống vào chẳng có gì khác nhau.

''Hiện tại anh có thể an tâm đi rồi, nếu còn chưa yên tâm, tối nay máu xuống tới, có thể để chị Thu kiểm tra.''

Hạ Duy Đình không hiểu lắm về nguyên lý của thuốc này, chỉ nghe thấy cô nhắc đến máu, sắc mặt liền nhợt nhạt.

Đàn ông tốt không để người phụ nữ của mình phải ăn loại đồ vật này, anh biết, cho nên trước kia cũng chưa từng dùng qua, đây là lần đầu tiên, cũng hi vọng là lần cuối cùng.

Anh gần như bỏ chạy trối chết, lúc sáng sớm trời đổ mưa rào, trên mặt đất ẩm ướt, chân anh đau đi không tiện, mắt lại không nhìn rõ, thiếu chút nữa bước hụt ngã lăn xuống cầu thang.

Thời điểm anh rời đi Kiều Diệp vẫn ngồi ở chỗ kia, không nhìn anh, cũng không ăn cái gì, chỉ cầm ly nước ấm, uống từng hớp từng hớp một. Cả người cô phản chiếu trong mắt anh là một bóng hình mơ hồ, tựa như luôn có thể biến mất lúc nào không hay.

Có lẽ may mắn là thị lực của anh càng ngày càng kém, động tác của cô anh đều không thấy rõ, càng không nói tới những biểu tình nhỏ trên khuôn mặt cô, cho nên mới có thể hạ tâm tàn nhẫn, bỏ qua những khúc mắc mà vong tình ngay cả khi đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn đó.

Các tinh anh trong công ty mở cuộc hội họp, Hạ Chính Nghi ở công ty vẫn có chức vụ danh dự, cho nên thời điểm tới thăm công ty bà vẫn sẽ ngẫu nhiên dự họp. Hạ Duy Đình đeo mắt kính, một tay ấn ấn huyệt thái dương, ngồi vị trí chủ thượng, không nói một lời, Hạ Chính Nghi nhìn ra anh có tâm sự, đem chuyện đẩy sang cho anh: ''Duy Đình, cháu có ý kiến gì không?''

Hạ Chính Nghi đức cao vọng trọng, bởi vậy tầm mắt của mọi người đều rơi lên Hạ Duy Đình.

''Trần tổng vừa rồi đã làm bản tổng kết, số liệu cháu cũng xem qua rồi, không có vấn đề gì. Năm nay công trạng không tồi, mọi đều đã vất vả, qua năm mới hãy tiếp tục nỗ lực.''

Chỉ như vậy? Anh chưa bao giờ khiến người khác thất vọng, có khi ngồi họp mà trông như tâm hồn phiêu xa, nhưng miễn là người nói ngưng lại, anh luôn có thể từ chỗ đó mà đặt ra câu hỏi. Không ai có thể tại nơi này mà qua mặt anh, hôm nay anh qua loa như vậy, đừng nói các cấp dưới, ngay cả Hạ Chính Nghi cũng là lần đầu tiên mới thấy.

Bà nhăn mày, quay đầu hỏi Giang Khương: ''Giám đốc Giang, những cái vừa mới nói đó, liệu có ảnh hưởng đến bộ phận tiếp thị của cô không?''

Giang Khương vẫn đang đùa nghịch chiếc bút pelikan trong tay, không biết suy nghĩ cái gì, Hạ Chính Nghi kêu cô cũng không nghe, đồng nghiệp bên cạnh phải chạm nhẹ vào khuỷu tay, cô mới như trong mộng tỉnh dậy, ngẩng đầu lên: ''A... Vâng, chủ tịch nói gì ạ?''

Hai vị chủ quản công ty ngồi trên cao, nhìn nhau tự hỏi, âm thầm lấy làm kỳ lạ, cả hai linh hồn của công ty ngày hôm nay đều có chút mất hồn mất vía, sự tình này vẫn là lần đầu tiên mới thấy!

Hạ Chính nặng nề mà thở dài: ''Quên đi, cuối năm mọi người đều mệt mỏi rồi, cũng nên nghỉ ngơi để chỉnh đốn lại cho tốt, điều chỉnh lại trạng thái, để sang năm tiếp tục chiến đấu. Hội nghị hôm nay đến đây thôi, nếu không còn gì nữa, tan họp!''

Mọi người đứng dậy thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng, Giang Khương có chút ngượng ngùng: ''Chủ tịch, thật xin lỗi, cháu...''

Hạ Chính Nghi khẽ gật đầu: ''Không có gì, làm việc vất vả cả năm rồi, đến lúc này khó tránh khỏi hơi chậm chạp. Cuối năm cũng có nhiều việc, nhiều mối làm ăn, đừng để bản thân mệt mỏi, nhớ dành thời gian với người thân trong nhà nữa.''

''Cảm ơn ngài, chủ tịch.''

Hạ Chính Nghi nhìn cô, rồi nhìn bóng dáng Hạ Duy Đình: ''Giang Khương à, cháu... Có phải đang yêu không?''

Cô ngẩn ra, ửng đỏ trên mặt lan đến tận mang tai, mang theo tia xấu hổ, cô cố tỏ ra trấn định nói: ''Tại sao ngài lại hỏi như vậy?''

Bà cười cười: ''Cô tuy rằng không kết hôn, nhưng dù sao cũng là người từng trải. Cháu cùng Duy Đình đều thất thần, biểu tình giống nhau như đúc, cô vừa nhìn liền biết có tâm sự. Người trẻ tuổi thì có thể có tâm sự gì chứ? Không phải sự nghiệp thì chính là chuyện tình cảm, giấu được ai chứ! Nói cho cô biết một chút đi, đối phương là người như thế nào?''

Giang Khương minh bạch, đây rõ là nói bóng nói gió để hỏi xem cô cùng Hạ Duy Đình có ở bên nhau hay không, đáng tiếc là cô phải để bà thất vọng rồi.

Cô chỉ có thể nói gần xa: ''Ngài đừng nói giỡn, cháu cùng Hạ tổng sao có thể đánh đồng với nhau được ạ? Anh ấy trên vai gánh trọng trách, việc cần suy xét chất chồng, có lẽ đúng như ngài nói, cuối năm rồi nên mệt mỏi, có phần phân tâm. Còn cháu gần đây chỉ là xã giao hơi nhiều, rất nhiều bạn học ở nước ngoài trở về nghỉ lễ giáng sinh, cho nên mới đi tụ hội, mà đã gặp nhau thì không thể không uống rượu, phóng túng một chút, cho nên khiến tinh thần hơi uể oải. Có điều ngài yên tâm, cháu sẽ kịp thời điều chỉnh, không để công việc bị ảnh hưởng.''

Một người bản lĩnh, hiểu biết, lễ phép, lại còn xinh đẹp và có năng lực như Giang Khương, Hạ Chính Nghi trong lòng yêu thích không thôi, nhưng bất đắc dĩ mắt nhìn của bà cùng cháu trai không giống nhau, bà có sốt ruột cũng vô ích.

Bà không nói thêm gì nữa, xua tay bảo cô ra ngoài, chính mình đi tìm Hạ Duy Đình.

Anh đang ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm vào máy laptop, thấy Hạ Chính Nghi bước vào, liền vội vàng khép máy tính lại: ''Cô, có chuyện gì sao?''

Bộ dạng khẩn trương của anh càng khiến bà thêm sinh nghi: ''Lời này phải là cô hỏi cháu mới đúng, từ lúc mở họp đã thất thần, lúc này lại đang nhìn cái gì đó?''

Hạ Duy Đình đứng lên đỡ bà ngồi xuống sofa: ''Không có gì đâu cô, vẫn là tư liệu của vụ hối lộ kia, chúng đều được mã hóa, thấy có người đến, cháu mới phòng bị như vậy.''

Hạ Chính Nghi liền lo lắng: ''Sự việc vẫn chưa được giải quyết sao? Nội gián là ai chứ, cháu vẫn chưa tìm ra phương hướng ư?''

''Cũng không phải hoàn toàn không có tiến triển, cháu cũng không sợ nói rõ ngọn ngành cho cô biết, chứng cứ mấu chốt đều này trong tay chúng ta, bên tài vụ đang chỉnh sửa chúng thành hồ sơ điện tử, gửi đến cho cháu. Bên kiểm sát muốn điều tra thêm, trừ phi nội gián này cung cấp thông tin cho bọn họ, cháu nghĩ rằng bọn họ tạm thời không thể từ chỗ cháu tra ra được gì đâu.''

Hạ Chính Nghi hừ một tiếng: ''Vậy cũng không hẳn, chớ có quên cái cô bác sĩ gia đình bên cháu! Cô ả thì có gì mà không làm được, ba năm trước đã cho cháu một bài học, mà cũng chỉ có cháu mới sẵn lòng tin cô ta.''