Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt

Chương 73: Người hát đoạn kết cho ai (phần cuối)



Dung Chiêu nhìn bộ chuông lục lạc treo đầu giường em bé, bật công tắc, thanh âm leng keng vang vọng cả căn nhà trống.

Giang Khương cùng anh kê giường em bé trong phòng cho khách, cùng anh nấu cơm, cùng anh xem phim, cùng anh hoan ái, và cả chuyện ngày hôm qua, tất cả đã xa xôi không thể với tới.

Mãi đến khi Dung Chiêu phát hiện tinh thần mình uể oải đến mức không đi làm nổi, anh mới nhận ra có gì đó bất ổn. Anh lái xe đến Hạ thị tìm Giang Khương, có lẽ bọn họ có thể bình tĩnh ngồi lại nói chuyện, tìm ra giải pháp.

Thư ký nói cô đang tăng ca, anh đành phải lên lầu tìm cô. Cửa phòng họp không khóa, slide thuyết trình powerpoint cũng chưa tắt, dường như đã có một cuộc tranh luận gay gắt. Trong phòng chỉ có Giang Khương và một người đàn ông khác, quần áo chỉnh tề, ánh mắt chuyên chú. Hai người cùng nhìn vào màn hình laptop, Giang Khương nói liên miệng, thi thoảng ngừng lại nghe người đàn ông kia phát biểu ý kiến, ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến người ta ghen ghét.

Mà Dung Chiêu thế nhưng nhận ra mình thật sự ghen tị. Hai người bọn họ thật gần, mùi hương trên người và cả phần cổ trắng ngần của cô đều lộ ra cho người không liên quan xem.

Không chỉ vậy, sau khi họp xong, người đàn ông kia còn đưa cô về nhà. Dung Chiêu lái xe đuổi theo, mỗi lần dừng đèn đỏ anh đều không nhịn được phỏng đoán bọn họ đang nói cái gì, có thể nào đột nhiên hôn môi luôn không....

Nghĩ thôi cũng thấy muốn nổ phổi!!!

Thế mà lúc về tới chung cư nhà Giang Khương, cô còn lưu luyến ở trên xe người kia nói chuyện cả nửa ngày vẫn chưa chịu lên nhà, cười vô cùng rạng rỡ, trên người còn khoác áo của người ta!

May mắn là cuối cùng chỉ một mình cô lên nhà, áo khoác trả lại, cũng không mời người đàn ông kia lên uống nước.

Lòng bàn tay Dung Chiêu đổ đầy mồ hôi, anh hung hăng nện một đấm vào còi xe, làm người đàn ông vẫn chưa rời đi kia giật mình.

Giang Khương về nhà cởi giày cao gót, thay quần áo, gấp đến không chờ nổi về chơi với bé con. Công chúa nhỏ hiện tại vẫn đang bò loanh quanh nhà, nhìn thấy mẹ, bé càng bò hăng say, cười khúc khích đáng yêu.

Có người ấn chuông cửa, Giang Khương ra mở, bỗng nhìn thấy Dung Chiêu.

''Anh tới làm gì?'' Cô hơi lạnh nhạt.

Sắc mặt Dung Chiêu không mấy đẹp: ''Người đàn ông kia là ai?''

''Muộn rồi, anh tới đây nổi điên cái gì?''

''Mẹ nó anh hỏi em thằng đàn ông đưa em về dưới lầu là ai?!''

Dung Chiêu cao giọng, bé con đang ngồi chơi ở phòng khách cũng bị dọa sợ, oa oa khóc lớn, bảo mẫu nhanh tay ôm bé về phòng.

Giang Khương cũng không mấy dễ chịu, trong mắt có tia sáng lạnh lẽo, là loại ánh mắt chỉ có khi người mẹ bảo vệ con, cô trừng mắt nhìn anh: ''Tôi qua lại với ai cũng không liên quan đến anh, nếu anh còn lớn tiếng làm con sợ, tôi sẽ gọi bảo vệ!''

''Em gọi bảo vệ thử xem!!'' Dung Chiêu bắt lấy cổ tay cô, anh vẫn còn tức giận, nhưng trên mặt xuất hiện biểu tình thống khổ: ''Con cũng là của anh, cả em, em cũng là của anh.''

''Tôi không phải.'' Cô bình tĩnh hơn anh vạn lần: ''Chúng ta đều biết không phải, trước kia chẳng qua vì quá cô đơn nên có ham muốn mà thôi.''

''Anh nói phải!!''

''Anh không yêu tôi.''

''Anh yêu em.''

Cả hai đều sửng sốt, nhưng nói ra được lời này, Dung Chiêu bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.

Sao anh có thể ngu ngốc như vậy, những khát khao, đau khổ, cảm giác lo được lo mất đó, nếu không phải tình yêu thì là gì?

Nhưng Giang Khương lắc đầu: ''Tôi không tin. Tựa như anh nói, không cần phải lừa tôi, cũng không cần lừa chính mình.''

Có lẽ không gì đau đớn hơn sau khi nói ''Anh yêu em'' lại nhận được ba chữ ''Tôi không tin'' chăng?

Dung Chiêu bất đắc dĩ: ''Phải làm sao em mới tin?''

Cô nhíu mày, nghiêm túc đánh giá anh, dường như đang xác nhận liệu có phải anh đang đùa giỡn cô không: ''Ednd là đồng nghiệp của tôi, từng là bạn cùng lớp với tôi một năm cấp III, thật ra tôi cũng không nhớ rõ lắm. Cậu ta do Hạ Duy Đình tự mình tiến cử, năng lực không tồi, giúp tôi không ít chuyện công việc, đối xử với tôi cũng rất lịch sự, khách khí, không hơn không kém. Anh không cần phải tranh giành với ai, huống hồ từ trước đến nay, tôi cũng chưa từng thuộc về ai.''

Con người đều có thói hư tật xấu, món đồ này đã chơi chán rồi, nhưng người khác thì không được phép chạm vào.

Giang Khương cũng không rõ vì sao lúc nghe anh nói kết hôn, cô còn hỏi anh yêu cô không làm gì, còn ôm mong chờ làm gì. Cô không rõ vì sao bản thân lại mong chờ như thế, dù biết rõ mọi chuyện không có khả năng.

Lúc tỉnh táo lại, cô chỉ cảm thấy mình ngu ngốc, trong tình yêu, ai nghiêm túc trước, người đó thua. Huống hồ lúc mới quen nhau, Dung Chiêu đã không thích cô, cô cảm nhận được.

Trong mắt anh có lẽ cô vẫn luôn là người phụ nữ tồi tệ. Khởi đầu đã không suôn sẻ, dù có chệch khỏi quỹ đạo, làm sao có thể có được kết thúc đẹp.

Giống như bây giờ vẫn còn tốt.

Dung Chiêu chưa từ bỏ ý định, anh vẫn còn muốn chứng minh ba chữ ''anh yêu em'' này không phải là do xúc động nhất thời.

''Giang tổng, chị lại có hoa kìa.'' Thư ký trẻ tuổi đứng lên, đem bó hoa tinh xảo cho Giang Khương, chớp mắt cười nói: ''Hôm nay là hoa bách hợp đó, rất hợp với quần áo chị đang mặc.''

Giang Khương chỉ cười cười, không xem tấm card trong bó hoa, trực tiếp ôm hoa vào văn phòng.

Thư ký bắt đầu tám chuyện với mấy cô gái khác trong phòng: ''Đã có con rồi mà vẫn tặng hoa, lãng mạn quá đi mất!''

''Đúng vậy, hơn nữa cũng không phải chỉ tặng hoa hồng đơn điệu. Hoa tặng đều dựa theo trang phục của chị ấy đó, hôm qua là hoa hồng champagne, hôm nay là bách hợp, tôi nhớ cuối tuần trước là hộp hoa tươi, có kèm cả chocolate và gấu bông nhỏ nữa.''

Mắt mấy cô gái đều sáng lên: ''Oaa, không biết là người đàn ông nào nhỉ, chẳng lẽ là Hạ tổng của chúng ta sao?''

Hạ Duy Đình là người đàn ông xuất chúng nhất mà bọn họ từng thấy, nghe đồn Giang Khương cũng có tình cảm với anh, nhưng mà trong chớp mắt, người ta đã đem tình cũ sang nước ngoài.

''Sao có thể? Tôi nghe đồng nghiệp ở bộ phận khác nói rằng hôm đó nhìn thấy Giang tổng đi khám thai ở bệnh viện cùng với một người đàn ông mặc blouse trắng.''

''Vậy à..... Có khi nào nhìn nhầm không, hơn nữa gặp bác sĩ là bạn bè thì trò chuyện vài câu cũng là bình thường mà.''

''Bọn họ còn nắm tay nữa!!!''

''Oaaaa, bác sĩ cũng rất được.....''

Các cô gái trẻ trồng hoa si bên ngoài, trong văn phòng, Giang Khương nhìn bó hoa, có chút bối rối. Cô khó mà liên hệ chuyện tặng hoa mỗi ngày này với Dung Chiêu được, có lẽ anh mắc bệnh thật, tự chữa không khỏi.

Nói chuyện này với anh cũng vô dụng, anh chỉ hừ lạnh: ''Trong văn phòng làm việc của nữ giới sao có thể thiếu hoa tươi được?''

Anh chính là đang nhắc nhở mọi người, Giang Khương là hoa đã có chủ.

Đưa thì cứ đưa thôi, thế nào mà hôm nay lại đưa cả hai bó. Buổi sáng là một bó hoa hồng xanh, buổi chiều lại thêm một bó màu đỏ, hơn nữa bó thược dược cùng mẫu đơn hôm qua chưa héo, cô không nỡ vứt. Bây giờ cả văn phòng biến thành biển hoa.

Hôm nay quả thật là sinh nhật cô, nhưng thế này không phải quá khoa trương hay sao?

Cô còn chưa kịp gọi điện cho Dung Chiêu, anh đã gọi tới trước: ''Tối nay em rảnh không, anh đặt bàn cho em với cục cưng. Đã lâu không gặp con, anh cũng thấy nhớ.''

Giang Khương vốn định từ chối, nghe anh nhắc đến con, cô lại mềm lòng.

Cũng được, nhân cơ hội này nói rõ với anh một chút.

Cô đẩy nôi em bé vào nhà hàng Tây sang trọng, mấy vị khách gần đó đều không nhịn được nhìn theo, tự hỏi không biết người đàn ông may mắn nào đang đợi hai mẹ con xinh đẹp như vậy.

Dung Chiêu là người đàn ông may mắn đó, anh kéo ghế cho Giang Khương, ôm lấy con, thân mật hôn trán bé.

Anh làm công chúa nhỏ nhột, bé cười khanh khách, duỗi tay sờ sờ cằm anh.

Giang Khương không nỡ phá vỡ hình ảnh ấm áp đẹp đẽ như vậy. Con khao khát tình yêu của cha, cô không thể nào bù đắp hoàn toàn được.

Cô im lặng, chọc chọc đĩa salad tôm hùm trước mặt.

''Sinh nhật vui vẻ.'' Dung Chiêu rốt cuộc cũng chơi đùa với bé con xong, anh đừa quà cho cô: ''Mở ra xem có thích không.''

Bên trong hộp là một sợi dây chuyền nạm kim cương màu vàng, lấp lánh đến chói mắt dưới ánh đèn. Giang Khương đẩy hộp lại cho anh: ''Quá quý trọng, tôi không thể nhận.''

''Cũng không phải nhẫn, em sợ gì chứ?'' Anh đứng lên, bước tới bên cạnh đeo vào cho cô: ''Rất đẹp! Kim cương còn nguyên giá trị, em cứ coi như giữ lại cho con.''

Cô bật cười, lý do kiểu gì đây?

''Cháu trai của anh, Đoạn Khinh Hồng, em cũng quen biết đó, cha vợ của cậu ta kinh doanh trang sức. Anh đặc biệt nhờ ông ấy tìm viên kim cương màu vàng khảm lên dây chuyền cho em. Mọi người đều biết anh đặt một sợi dây chuyền rồi, nếu em không nhận, bọn họ nhất định sẽ chê cười anh.''

''Anh không sợ tôi cũng bị mọi người chê cười sao?'' Cô hơi bất đắc dĩ: ''Gần đây anh tặng hoa nhiều quá, hôm nay còn tặng những hai bó, cực kỳ khoa trương anh biết không hả?''

Dung Chiêu sửng sốt: ''Cái gì hai bó? Anh chỉ tặng em hoa hồng xanh vào buổi sáng thôi.''

Không phải anh đưa? Giang Khương nhướng mày nói: ''Chẳng lẽ là Ednd?''

Sắc mặt Dung Chiêu hết xanh lại trắng: ''Thằng kia tặng hoa cho em???''

Thế đó, không phải đã sinh con thì sẽ là người phụ nữ của anh.

Cả đời Dung Chiêu chưa từng gặp thất bại như vậy, cũng may con gái bảo bối vẫn không rời bỏ anh.

''Haizzz, bảo bối, con nói xem phải như thế nào mẹ mới chịu tin cha muốn ở bên mẹ suốt đời?''

Bé con vỗ vỗ tay, ôm cổ khích lệ anh.

Dung Chiêu thường đến nhà Giang Khương sau giờ làm để chơi với con, thỉnh thoảng cô cũng đang ở nhà, tiện thể sẽ pha cho anh nước chanh hoặc cà phê, cùng anh chơi với con gái, không hề cố kỵ.

Cô là một người mẹ tốt, sao trước kia anh có thể nghĩ rằng chung sống với cô chỉ là tạm chấp nhận?

Càng nghĩ càng thấy hối hận.

Cô đồng ý cho anh đến thăm con bất cứ lúc nào, nhưng đừng mơ nghĩ đến chuyện giành quyền nuôi con, cũng không nhắc lại chuyện kết hôn.

Cô không cần anh, càng không cần tiền của anh. Dung Chiêu không biết phải tham dự vào cuộc sống của hai mẹ con cô thế nào, ủy khuất không chỗ nói.

Giang Khương cũng không cho rằng như vậy có gì không được, một mình cô nuôi con là quá đủ rồi.

Chớp mắt đã đến mùa đông, bé con bắt đầu tập đi, rất thích chạy nhảy ngoài trời, kết quả buổi chiều bé không ăn được gì, lúc ngủ thiếp đi liền bắt đầu phát sốt, thế mà sốt đến 39 độ!

Giang Khương sợ hãi ôm con vào bệnh viện, trùng hợp xe vừa mới đem đi sửa, buổi tối khó bắt taxi, cô gấp đến mức muốn khóc.

Thời điểm Dung Chiêu đuổi tới bệnh viện, anh nhìn thấy cô đang ôm đứa bé nằm co quắp để truyền dịch. Bé còn nhỏ, kim tiêm vào da đầu, Giang Khương một tay đỡ con, một tay chống ở tay ghế, không dám động đậy.

''Giang Khương....'' Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, cô ngẩng đầu lên, đầu tóc rối bù, mắt ửng đỏ, tay ôm con khẽ run lên.

Y tá nói cô ôm con chạy bộ tới bệnh viện, cũng may bệnh viện này mới xây, cách nhà cô không xa lắm. Bên ngoài trời đổ mưa, tóc cô ướt đẫm, nhưng may là đứa trẻ vẫn khô ráo.

Dung Chiêu chua xót đau lòng, ôm con vào lòng, tiện thể ôm luôn Giang Khương: ''Có anh ở đây, không sao.''

Đêm đó lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc, bác sĩ nói đứa bé chỉ bị cảm lạnh, nhưng sự bất lực của cả hai mẹ con, đều được Dung Chiêu thu vào trong mắt.

Một lớn một nhỏ tựa vào lòng anh ngủ thiếp đi, anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô một cái, dịu dàng thì thầm: ''Thấy chưa, trong nhà không có đàn ông là không được...''

Dung Chiêu cuối cùng cũng có thể công khai lấy được chìa khóa nhà Giang Khương, anh có thể dẫn cô và con đi ăn mọi lúc. Những hôm thời tiết trở xấu hoặc con gái cưng giở trò không cho anh đi, anh cũng có thể ở lại nhà cô.

Dĩ nhiên không có giường cho anh ngủ, chỉ có thể nằm tạm trên sofa.

Thời điểm công chúa nhỏ có thể đi được vững vàng, Hạ Duy Đình từ Canada trở về tiếp quản công ty.

Dung Chiêu hỏi Giang Khương: ''Sao em không nghỉ phép? Đưa con gái đi đâu đó chơi.''

Cô hơi do dự: ''Tháng sau còn có cuộc họp quan trọng.''

Đại diện bên kia là Đoạn Khinh Hồng của tập đoàn Long Đình, dù sao cũng là người quen của Dung Chiêu, hai bên đàm phán làm ăn cũng không phải quá căng thẳng.

Trước khi tan họp ra về, Đoạn Khinh Hồng đưa cho cô một tấm thiếp màu vàng: ''Lễ kỷ niệm giữa năm của công ty, các đại diện cấp cao bên đối tác đều được mời, hy vọng Giang tổng cũng sẽ đến tham dự.''

Dung Chiêu nhìn thiếp mời trong tay cô, không hứng thú mà nói: ''Đi đi, xem năm nay cậu ta tổ chức lễ kiểu đặc biệt gì.''

Sự thật chứng minh, quả thật rất đặc biệt, thuê hẳn một chiếc thuyền để làm lễ kỷ niệm.

Thuyền Sao Hải Vương. Giang Khương nhìn dòng chữ màu đen trên đuôi thuyền, tóc cô bay phấp phới theo gió biển, cô bỗng cảm thấy kỳ lạ.

Vợ chồng Đoạn Khinh Hồng đích thân tới đón cô: ''Hoan nghênh Giang tổng.''

''Cảm ơn.'' Giang Khương gật đầu đáp lễ bọn họ: ''Con thuyền này rất đẹp.''

''Đương nhiên rồi.'' Đoạn Khinh Hồng cười ý vị thâm trường, nắm tay Tô Dĩ: ''Lên thuyền rồi lại nói.''

Bầu không khí trên thuyền hơi kỳ lạ, thật sự không giống một buổi lễ kỷ niệm chút nào, quá lãng mạn. Sắc màu trắng tím ảo mộng phối hợp, nhìn giống như một hôn lễ hơn.

Cô hơi chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, sau lưng bỗng truyền đến thanh âm quen thuộc: ''Thuyền ra khơi rồi, muốn chạy cũng không kịp đâu.''

Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn Dung Chiêu, anh mặc âu phục sẫm màu, tóc tai chải chuốt gọn gàng, từng bước từng bước lại gần chỗ cô.

Dường như đoán được anh chuẩn bị làm gì, cô muốn thét lên, nhưng không hiểu sao chỉ thốt được vài chữ: ''Anh... sao lại ở đây?''

Anh cười cười chỉ dây chuyền trên cổ cô: ''Thấy em đeo sợi dây này ra ngoài, anh cảm thấy vẫn nên đưa em cả bộ thì hơn.''

Như làm phép thuật, anh lấy ra đôi hoa tai nạm kim cương, cúi người đeo lên cho cô. Hơi thở anh phảng phất trên má cô, rồi dần len lỏi vào trái tim cô. Giang Khương run rẩy nín thở.

Sau đó, anh lấy ra hộp nhung tinh xảo, mở ra trước mặt cô, quỳ một chân xuống: ''Gả cho anh, làm vợ anh, được không em?''

Viên kim cương vàng chói mắt, lộng lẫy hòa sắc cùng hoa tai và dây chuyền trên người Giang Khương. Cô mặc bộ váy đỏ rực, đứng bất động tại chỗ.

''Anh biết hoa hồng kim cương đối với em đều không phải hiếm lạ, anh cũng không biết làm cách nào khiến em tin tưởng anh, dù sao chuyện tình yêu đâu thể chỉ bằng lời nói, cho nên anh nghĩ, chi bằng thỏa mãn một ước nguyện của em. Lần trước em nói muốn tổ chức hôn lễ trên thuyền, chạy quanh Đông Nam Á, đến Malaysia thăm cha mẹ anh. Em xem, tiền bạc của anh đều bị em tiêu hết cho chuyện này rồi, không thể chơi xấu mà từ chối được.''

Anh đeo nhẫn vào ngón tay cô: ''Em từ chối cũng không sao, anh có mời cứu viện binh.''

Công chúa nhỏ mặc váy lụa trắng, tóc cài hoa nhí, dắt tay Hạ Duy Đình chạy ra, muốn nhào tới chỗ mẹ.

Hạ Duy Đình và Đoạn Khinh Hồng nén cười đến nội thương: ''..... Tôi miễn cưỡng làm nhân chứng cho hôn lễ của hai người vậy.''

Hóa ra anh cũng có phần!

Còn có rất rất nhiều người khác nữa, nào là bác sĩ y tá của Long Đình, nhóm nhân viên Hạ thị, bao gồm cả cặp cha mẹ không mấy hòa thuận, họ hàng thân thích của Giang Khương nữa,... Tóm lại càng nhiều người càng tốt, tới chứng giám cho hôn lễ của bọn họ.

Giang Khương bỗng òa lên khóc nức nở, bị Dung Chiêu ôm vào lồng ngực, cô dùng sức đánh anh: ''.... Anh nhất định cố ý, khiến em xấu hổ trước nhiều người như vậy, hiccc.....''

Thật tốt, từ này về sau, cô sẽ chỉ có thể khóc trong vòng tay của một mình anh mà thôi!