Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt

Chương 74: Tình yêu vĩnh hằng



''Cô Kiều, chúng tôi muốn hỏi một vấn đề cuối cùng-- Trong hồ sơ cô ghi rằng tốt nghiệp trường y, tại sao lại ứng tuyển vào tập đoàn Hạ thị?''

Kiều Diệp mặc bộ vest màu xám nhạt, ngồi đối diện với trưởng phòng nhân sự Vu Mẫn của Hạ thị, cô khéo léo mỉm cười: ''Hạ thị là tập đoàn rất có tiếng trong nước, hệ thống nội bộ chặt chẽ hoàn thiện, cơ hội phát triển rất cao. Hiện tại hiếm có một hạng mục liên quan đến y học, tôi không muốn để lỡ cơ hội này. Hơn nữa trong hồ sơ tôi cũng đã ghi rõ ràng, ở đại học tôi có học thêm các khóa về kế toán và chứng chỉ tiếng Anh, nhận song bằng ngành quản lý. Xét về phương diện chuyên môn, tôi không cho rằng xuất thân từ trường y là bất lợi, ngược lại, nền tảng kiến thức y khoa sẽ là ưu thế của tôi.''

''Chồng tôi cũng là bác sĩ, thế nên tôi hiểu việc học y vất vả thế nào, cô còn có thể học thêm các chứng chỉ khác, quả thật không dễ dàng gì.''

Vu Mẫn không hề giấu giếm ngưỡng mộ của mình dành cho cô gái trước mặt. Đối với vị trí trợ lý hạng mục lần này, có hơn 30 người thông qua hồ sơ, bước vào phỏng vấn, sau khi chọn lọc, chỉ còn lại ba người. Kiều Diệp là người duy nhất có xuất thân từ trường y trong số các ứng viên, nhưng cũng là người có biểu hiện tốt nhất trong vòng phỏng vấn. Trong lòng Vu Mẫn đã có quyết định.

Kiều Diệp rũ mắt cười, che giấu cảm xúc trong lòng. Cô chỉ là một người bình thường, chưa bao giờ là học bá. Năm năm đại học liều mạng như thế cũng chỉ vì nghĩ sau này sớm muộn gì cũng sẽ cần.

Bởi vì có âm mưu, cho nên vừa tốt nghiệp đã ứng tuyển vào Hạ thị, cô cũng không thể trả lời như thế được.

Bên ngoài có người gõ cửa, cô nhân viên trẻ tuổi vội vã chạy vào, thầm thì gì đó vào tai Vu Mẫn, sắc mặt Vu Mẫn lập tức thay đổi. Cô thu dọn đồ trên bàn, đứng lên, nói với Kiều Diệp: ''Cô Kiều, tôi có cuộc họp khẩn, hôm nay chúng ta tạm dừng ở đây nhé. Chúc mừng cô thông qua phỏng vấn, gia nhập Hạ thị.''

Cô duỗi tay ra, Kiều Diệp nhanh chóng nắm lấy: ''Cảm ơn chị. Nhưng mà.... Có phải đã xảy ra chuyện gì không, tôi giúp được gì không?''

Kiều Diệp có một người mẹ hỉ nộ ái ố bất thường, từ nhỏ cô đã học cách nhìn mặt đoán ý, cho nên cô có thể dễ dàng nhìn ra lo lắng trên khuôn mặt Vu Mẫn lúc này.

Vu Mẫn thở dài, đã quyết định tuyển vào, cũng không phải là người ngoài nữa: ''Hạ tổng triệu tập các cấp cao trong công ty để mở họp. May mắn chúng ta phỏng vấn xong rồi, nếu không không biết phải để cô chờ đến khi nào.''

''Sao lại thế ạ? Tôi nghe nói Tiểu Hạ tổng rất kỷ luật trong thời gian, thậm chí không khuyến khích nhân viên tăng ca mà.''

Chủ tịch Hạ Chính Nghi vừa mới về hưu, giao công ty lại cho cháu trai Hạ Duy Đình. Vì để phân biệt giữa hai cô cháu, cả nhân viên và truyền thông đều gọi Hạ Duy Đình là Tiểu Hạ tổng.

Chẳng qua trong lời Kiều Diệp lúc này, hàm chứa một chút khinh thường. Trong mắt cô, công tử nhà giàu sinh ra đã ngậm thìa vàng dù có ưu tú cũng đâu có gì đáng kiêu ngạo, vốn là lẽ thường tình thôi.

''Trước kia đúng thật như vậy, nhưng từ sau tai nạn xe hơi, tính tình Hạ tiên sinh không tốt lắm...'' Cấp dưới trẻ tuổi không nhịn được đáp lại, Vu Mẫn trừng mắt ra hiệu, sau đó nói với Kiều Diệp: ''Cô Kiều, hôm khác tôi sẽ gọi điện cho cô đến ký hợp đồng. Hợp đồng cần chữ ký của Hạ tổng, vừa lúc anh ấy đang ở đây, sẽ không để cô đợi lâu đâu, cô cứ yên tâm.''

Kiều Diệp gật đầu, đi theo Vu Mẫn ra ngoài. Khu vực văn phòng ban nãy còn yên tĩnh, lúc này đã hỗn loạn nháo nhào lên.

Các cấp cao bị triệu tập gấp rút chạy đến phòng họp, có người vừa chạy vừa thắt cà vạt, một số cấp dưới gọi điện thông báo liên tục: ''.... Hôm nay Hạ tổng tới!''

Kiều Diệp bỗng nhớ tới bộ phim ''The Devil Wear Prada'' trước đây cô từng xem, có một phân cảnh tương tự thế này.

Nghe có người gọi Hạ tổng, Kiều Diệp đứng ở quầy lễ tân quay đầu lại. Cửa kính bị bảo vệ mở ra, những người đang vội vàng lập tức bước chậm lại, vây quanh Hạ Duy Đình.

Tầm mắt bị người người lớp lớp che khuất, Kiều Diệp thật ra chẳng nhìn thấy gì, chỉ thấy bánh xe lăn chậm rãi di chuyển trên thảm dài màu xanh, không một tiếng động.

Đó là Hạ Duy Đình sao? Anh thật sự bị tai nạn xe rất nghiêm trọng?

Không biết ai nói gì, Kiều Diệp nghe được giọng nam khàn khàn: ''... Hôm nay tôi tới đây không phải để nghe các người nói nhảm!''

Người bị thương, lúc trút giận rất vất vả, cần một thời gian để nghỉ lấy hơi, thế nên giọng anh không hề lớn. Nhưng khí thế vẫn như cũ, không giận tự uy, người xung quanh im như ve sầu mùa đông.

Chắc hẳn anh là Hạ Duy Đình.

Tất cả mọi người vào phòng họp, Kiều Diệp vẫn chưa rời đi, cô ngồi nghỉ ngoài sảnh đón khách.

Gần đây, mấy tạp chí kinh tế tài chính đều đăng bài về hai cô cháu Hạ gia. Ngũ quan anh tuấn của Hạ Duy Đình, cô đã nhìn đến ghi tạc trong lòng. Nhưng vừa rồi từ đằng xa nhìn thấy người thật, cô vẫn cảm thấy xa lạ.

Hạ thị là một tập đoàn lớn, nội bộ công ty vô cùng nghiêm cẩn, nhưng lần đầu tiên Hạ Duy Đình trở về công ty sau tai nạn xe, các nhân viên đều rối loạn, không ai để ý tới Kiều Diệp đang an tĩnh ngồi ngoài sảnh.

Qua một lúc lâu sau, cửa phòng họp mở ra. Hạ Duy Đình cực kỳ suy yếu, gần như phải để hai trợ lý đỡ ra. Người bên phải đẩy xe lăn cho anh, nhưng cậu ta hoàn toàn xa lạ đối với loại xe lăn đặt riêng từ Đức này, căng thẳng đến mức bàn tay vã đầy mồ hôi.

Kiều Diệp đúng lúc đi ngang qua: ''Để tôi.''

Công ty lớn, hàng ngàn nhân viên, bọn họ cũng không thể nhớ hết mặt nhau được, cũng không biết Kiều Diệp là ai, chỉ có thể nói tiếng cảm ơn.

Hạ Duy Đình không nhìn cô, cô giả vờ lơ đãng ngước mắt lên nhìn anh. Mặt tái nhợt, môi gần như không có sắc đỏ, cả người gầy xọp, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi, vương lẫn một chút sắc bén còn sót lại giữa lông mày.

Cô không duỗi tay đỡ anh, người này quá mức kiêu ngạo, không thể chịu đựng được thương hại của người khác.

Nhưng cơ thể anh đã cực kỳ yếu ớt, không kiên trì được bao lâu, chưa tới thang máy đã ngất xỉu.

Kiều Diệp hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi cho anh, theo xe đưa anh đến bệnh viện. Anh hôn mê sâu, vẫn như cũ không biết cô là ai.

Hóa ra bệnh viện anh khám chữa cũng là nơi cô đã từng thực tập.

Có lẽ đây là ý trời, chỉ với xuất thân ngành y đã đủ để cô tiếp cận anh, không cần trà trộn làm nhân viên Hạ thị.

Rạng sáng, Hạ Duy Đình ngủ không được, thừa lúc y tá không chú ý, anh đi xuống cửa hàng tiện lợi mua một gói thuốc lá.

Anh ra vườn hoa hút xong một điếu mới trở về phòng bệnh, điều khiển xe lăn vào thang máy, ngờ đâu trong đó có một vị bác sĩ nữ, trên tay cầm một ly giấy, có lẽ là xuống mua cà phê. Thấy anh hơi bất tiện, cô nói: 'Anh muốn lên tầng mấy? Để tôi ấn cho.''

Hạ Duy Đình không đáp, tự vươn tay bấm nút. Ngày thường anh làm chuyện đó cũng không có gì khó khăn, dù thân thể chưa thật sự hồi phục. Thế nhưng hôm nay có thêm người trong thang máy, vừa vặn khiến chỗ của anh với nút bấm bị cách xa, đầu ngón tay với thế nào cũng không tới nút số nho nhỏ kia.

Người phụ nữ kia cười cười, nhẹ nhàng nói: ''Đã nói để tôi giúp cho mà, anh là bệnh nhân, tôi là bác sĩ, có gì đâu mà ngại.''

Cô bấm chính xác tầng anh muốn lên, Hạ Duy Đình bỗng hơi cáu kỉnh: ''Cô quen biết tôi?''

Cô nhìn thấy gói thuốc lá trên tay anh, cả mùi nicotine chưa bay hết, nhưng cô không nói gì.

Cô chỉ cười cười: ''Tôi là Kiều Diệp, bác sĩ khám chính cho anh là thầy của tôi. Tôi đang trực ban ở tầng dưới.''

Hạ Duy Đình không hé răng, có lẽ anh nên nhắc nhở bác sĩ Triệu một chút về học sinh này.

Thang máy đột nhiên lắc lư, đèn trên đầu cũng tắt. Hạ Duy Đình nắm chặt tay vịn xe lăn: ''Có chuyện gì vậy?''

''Chắc là thang máy gặp trục trặc.'' Giọng nói của Kiều Diệp vẫn nhẹ nhàng như cũ: ''Không sao, qua một lúc là được, thang máy ở đây hay bị thế này.''

Cô cũng không nói dối, thang máy ở bệnh viện được sử dụng với tần suất cao, trục trặc cũng nhiều, bọn họ đều đã quen. Chẳng qua cô chưa bao giờ bị nhốt ở thang máy vào lúc rạng sáng thế này mà thôi.

Bệnh viện lạnh lẽo vắng vẻ, ban đêm phá lệ yên tĩnh trống trải. Mấy cô gái trẻ sợ ma đều đã không nhịn được khóc lớn, hoặc thút thít an ủi chính mình. Kiều Diệp gan lớn, không tin quỷ thần, cô tựa lưng vào góc thang máy, bình tĩnh nhấp ngụm cà phê. Nếu không phải ngại sàn thang máy không sạch sẽ, cô đã ngồi xuống luôn rồi.

Nhưng Hạ Duy Đình có gì đó không thích hợp, từ lúc đèn tắt, cả người anh căng thẳng cực độ, hai tay nắm chặt tay vịn xe, cả người run rẩy.

Kiều Diệp bước lại gần anh: ''Anh có sao không?''

Hạ Duy Đình càng run đến lợi hại, cắn răng nói: ''Cô đừng lại đây, cách xa ra chút!''

Thoạt nhìn có vẻ anh đang rất đau đớn, trán toát mồ hôi, vô số lần muốn đứng lên, đẩy cánh cửa thang máy khép chặt này, nhưng lực bất tòng tâm.

''.... Chân, chân của tôi bị kẹt.'' Anh lẩm bẩm một mình, ra sức giãy giụa, đấm thùm thụp vào tường thang máy..... Cứ thế không bỏ cuộc.

Bên tai Kiều Diệp vang tiếng ầm ầm, cô thử trấn an anh: ''Anh đừng căng thẳng, không sao đâu...''

Cô có thể khẳng định, anh đã lầm không gian kín này thành lúc anh bị kẹt trong xe ô tô, xem tường thang máy như cửa kính xe mà đấm, cố vùng vẫy để thoát ra.

Tay cô vừa chạm tới bờ vai anh đã bị hất ra, lực đạo lớn đến nỗi Kiều Diệp suýt ngã sõng soài ra đất.

Cuối cùng, cả hai đều mệt lả, ngã xuống sàn, cơ xương đau nhức khiến anh co quắp, nhưng vẫn không ngừng giãy giụa: ''... Chân tôi...''

Kiều Diệp ôm chặt lấy anh, không dám lớn tiếng, chỉ nhẹ nhàng vỗ về: ''Đừng sợ, không sao hết... Chỉ là ảo giác thôi, anh đã an toàn rồi, đây là bệnh viện. Chân anh chỉ bị thương thôi, không sao. Đừng nín thở... Nhìn tôi này, hít sâu vào!''

Cô dẫn dắt anh điều chỉnh lại hô hấp, để trán anh tựa vào hõm vai, một tay cô đỡ anh, một tay nắm chặt bàn tay anh.

Cô cảm nhận được lớp mồ hôi ướt đẫm, thấm vào bộ đồ bệnh nhân mỏng manh trên người, anh thở khò khè vì đau đớn, gói thuốc lá đã bị bóp nát trong tay.

Thời điểm kỹ sư cứu hộ tới, bên trong thang máy một mảnh hỗn độn, nhưng ít nhất Hạ Duy Đình đã ổn định lại, ngủ thiếp đi trong vòng tay Kiều Diệp.

Hạ Duy Đình được bổ sung thêm một khóa điều trị tâm lý.

Anh đương nhiên không đồng ý, bác sĩ Triệu gọi Kiều Diệp tới, hỏi cô vì sao lại đưa ra đề xuất này.

Kết quả cô còn chưa mở miệng trả lời, Hạ Duy Đình đã hắng giọng nói: ''Không cần phải hỏi, tôi phối hợp điều trị là được.''

Cô cười tủm tỉm lui về, lúc sau còn được thầy khen ngợi: ''Thầy chưa bao giờ thấy cậu nhóc kia nghe lời như vậy, em dùng biện pháp gì thế?''

Cô đáp qua loa: ''Không nói được ạ.''

Dần dần, mọi người đều biết Kiều Diệp là Thượng Phương Bảo Kiếm chuyên trị người không nghe lời- Hạ Duy Đình.

Hạ thiếu không đồng ý ăn theo thực đơn dinh dưỡng, tìm Kiều Diệp; Hạ thiếu từ chối nội soi dạ dày, tìm Kiều Diệp; Hạ thiếu không cho y tá tiêm thuốc, tìm Kiều Diệp; Hạ thiếu chưa trị bệnh xong mà đòi xuất viện, vẫn là tìm Kiều Diệp!

Hạ Duy Đình rốt cuộc cũng nổi giận: ''Tôi nói cô chưa đủ hả? Đừng dùng lông gà làm mũi tên(*)! Phục hồi chức năng gì gì đó này tôi không làm!''

拿着鸡毛当令箭: thành ngữ này đại khái chỉ người giả vờ đau khổ linh tinh để sai vặt người khác.

''Ai lấy lông gà làm mũi tên?? Không biết là ai đã nói, chỉ cần không tiết lộ chuyện anh mắc chứng sợ hãi không gian kín cho người khác, điều kiện gì cũng có thể đồng ý?!''

Anh bất mãn sửa lời cô: ''Tôi không mắc chứng sợ không gian kín.''

''Phải phải phải, nên gọi là di chứng sau chấn thương. Haizz đáng tiếc, tôi vẫn luôn tuân thủ ước định của chúng ta, chỉ có anh muốn quỵt nợ. Sớm biết anh không yêu quý thân thể mình thế này, lúc đó hà tất gì tôi phải liều mạng che chở cho anh như vậy.''

Hạ Duy Đình thấy cô xoa xoa tay, giọng anh dịu đi: ''Tay cô thế nào rồi, còn đau không?''

''Lúc làm việc vẫn hơi khó chịu...'' Ngày đó vì che chở cho anh trong thang máy, tay cô bị trật khớp, cũng không quá khó chịu, sau hai ngày đã có thể cử động bình thường, sao có thể đau lâu như vậy.

''Lại đây, để tôi xem.'' Anh duỗi tay ra nắm cánh tay cô, đưa lại gần, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô: ''Vết bầm ở đây còn chưa tan sao? Có đau không?''

Anh quá gần, hơi thở đều phảng phất trên mặt cô, ngưa ngứa. Tim cô đập thình thịch, vội vã pha trò kéo xa khoảng cách: ''Tôi nói đau thì anh có làm phục hồi chức năng không? Đau chết mất ấy huhuhu....''

Hạ Duy Đình tức giận trừng mắt nhìn cô, nhưng cuối cùng vẫn đến khoa phục hồi chức năng đúng giờ.

Tai nạn xe hơi làm anh trải quả cửu tử nhất sinh, phải phẫu thuật lớn bé bao nhiêu lần, mời toàn những chuyên gia trong và ngoài nước, cũng may vận khí anh tốt, ca phẫu thuật nào cũng thuận lợi, thế nên mới được như bây giờ. Có thể đứng dậy được hay không còn tùy vào nỗ lực của anh, cho nên việc tuân thủ liệu trình điều trị và hồi phục chức năng vô cùng quan trọng.

Kiều Diệp cũng biết quá trình này khó khăn nhường nào, người đàn ông to lớn trưởng thành như thế, bây giờ tập tễnh học đi như em bé, quả thật là một thử thách lớn với lòng tự trọng của anh. Có vài động tác phải lặp đi lặp lại nhiều lần, thậm chí vài lần, thỉnh thoảng anh không thể nén cơn đau mà hét lên.

Cô tới giúp anh một hai lần, rồi lại không đành lòng nhìn bộ dạng thống khổ chật vật của anh, dứt khoát ở lại trợ giúp luôn. Bác sĩ phục hồi chức năng được Hạ Chính Nghi dùng số tiền lớn để mời về, đương nhiên trước tiên phải phục vụ lợi ích bệnh nhân. Thế nên bác sĩ tìm Kiều Diệp, nói rằng hai lần Hạ Duy Đình tập luyện nghiêm túc nhất là khi có mặt cô, hi vọng cô có thể tới hỗ trợ anh.

Tình cảm hai người dần men lên, đến nỗi người ngoài cũng có thể nhìn ra được.

Trong lòng Kiều Diệp ngũ vị tạp trần, không hề mừng rỡ như cô từng tưởng tượng.

Phục hồi chức năng ngày càng tốt lên, Hạ Duy Đình dần có thể đứng thẳng, bác sĩ nói tiến triển không tồi.

Cuối cùng cũng có thể chính thức xuất viện, thế nhưng Hạ Duy Đình vẫn ngồi lì trên giường bệnh, nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: ''Gấp cái gì, vừa mới khá lên chút, ở lại bệnh viện thêm vài ngày cũng được.''

Kiều Diệp đáp: ''Ồ thật kỳ lạ, bình thường không phải anh luôn muốn xuất viện từng giây từng phút hay sao? Bệnh viện không thoải mái bằng nhà, sao lại không về?''

''Không muốn đi, không được sao?''

Cô hơi tức giận: ''Đại thiếu gia anh đừng vô vớ gây chuyện, bệnh viện công cộng không phải của anh, đừng tưởng muốn ở bao lâu thì ở. Hết bệnh rồi thì xuất viện, nhường lại giường bệnh cho người cần, đây là vấn đề về đạo đức.''

''Đây là bệnh viện tư nhân, có tiền, muốn ở thì ở, không phải công cộng.''

Kiều Diệp cạn lời: ''Vậy anh muốn thế nào?''

Anh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn cô: ''Nếu em đồng ý tới làm bác sĩ gia đình cho tôi, tôi lập tức làm thủ tục xuất viện.''

Trái tim Kiều Diệp không ngừng đập kịch liệt, cô biết cơ hội đã tới, nhưng biểu tình trên mặt cô vẫn bình tĩnh không gợn sóng: ''Vì sao tôi phải từ bỏ công việc tiền đồ tốt như vậy về làm bác sĩ gia đình cho anh?''

''Tiền đồ thì tôi không biết nhưng tiền lương, chất lượng cuộc sống nhất định tốt hơn. Em cứ ước tính thu nhập trong mười năm nữa đi, tôi trả em gấp đôi.''

Cô cười cười: ''Có tiền quả thật rất tốt, nhưng tiền không phải thứ vạn năng, càng không phải duy nhất.''

''Như vậy...'' Anh làm bộ muốn đứng lên, cô theo thói quen đỡ anh, bị anh nhân cơ hội hôn một cái thật sâu: ''Thêm cả chuyện này, em thấy đủ chưa?''

Thanh âm của anh khàn khàn gợi cảm, trong mắt chứa đựng ôn nhu cô chưa từng nhìn thấy.

Nghe nói con người khi nhìn thấy thứ mình yêu thích, đồng tử sẽ phóng to ra. Cô ở gần anh như vậy, vừa vặn nhịn thấy đôi đồng tử nâu sẫm của anh dần to ra, như mở ra cánh cửa chào đón cô.

Người đàn ông kiêu ngạo này, mở lòng với cô ngay thời điểm anh yếu ớt nhất. Cô không thể hình dung được tâm tình lúc đó, chỉ nhớ rõ cô cúi đầu hôn anh mãnh liệt, cánh môi dính chặt, quấn quít lấy nhau, cả hai đều đỏ mặt thở hổn hển, trong mắt chỉ nhìn thấy đối phương.

Cô ôm anh thật chặt: ''Được, em đồng ý.''

Người ta nói giới hào môn bí ẩn, sâu như biển, nhưng hai năm sống tại Hạ gia cùng Hạ Duy Đình, là hai năm hạnh phúc nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời của Kiều Diệp.

Cô không chỉ là bác sĩ, mà còn là người bạn đời của anh, đúng giờ sẽ đôn đốc anh uống thuốc, sẽ cùng anh phục hồi chức năng hay đi khám định kỳ, cùng anh ăn cơm, tản bộ, xem phim, câu cá tiêu khiển.

Thân thể anh ngày càng tốt lên, ôn nhu nồng cháy trong mắt cũng càng thêm sâu đậm. Anh đối xử với cô cực kỳ cực kỳ tốt, hận không thể đem tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời cho Kiều Diệp. Chỉ là anh hiếm khi đưa cô xuất hiện trước mặt mọi người, đây cũng là yêu cầu của cô-- trước khi đạt được mục đích, cô không muốn để lộ bản thân quá nhiều. Cho nên phần lớn mọi người đều biết Hạ thiếu lạnh lùng cuối cùng cũng có bạn gái, nhưng chưa ai từng gặp qua cô.

Có một lần, có bữa tiệc quan trọng không thể không đi, đột nhiên Hạ Duy Đình lên cơn sốt nhẹ.

Kiều Diệp không yên tâm, chỉ có thể cùng anh đi.

Trong số người tham dự tiệc có Diệp Bỉnh, cha của cô. Mà hiện tại, cô tiếp cận Hạ Duy Đình là để giành ''tấm phiếu thông cửa'' của Diệp Bỉnh, cho mẹ cô được vào Diệp gia.

Diệp Bỉnh là người trong cuộc, đương nhiên phối hợp diễn, từ đầu tới cuối ông ta xem như không quen biết cô, thậm chí lúc cô chắn rượu thay Hạ Duy Đình ông ta cũng không giải vây hay đau lòng nửa câu. Tan tiệc, ông ta rời đi, không thèm hỏi cô có phải uống nhiều quá không, có khó chịu không.

Tuy rằng đã sớm dự đoán được, Kiều Diệp vẫn hơi khổ sở, bụng cồn cào, rõ ràng uống không nhiều lắm, nhưng vẫn chạy đến toilet nôn mửa nửa ngày, vừa nôn vừa khóc.

Kiều Diệp, tên cô lấy từ họ của cha mẹ, nhưng con ngoài giá thú, chưa một lần có được gia đình hoàn chỉnh, chưa từng được cha mẹ yêu thích. Từ nhỏ đến lớn, cô không ngừng nỗ lực vì muốn một ngày nào đó, bọn họ sẽ chú ý tới cô. Cô chưa từng sống vì mình.

Hạ Duy Đình lo cho cô, gõ liên tục nhưng cửa không mở, anh đành xông vào. Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, anh không chần chừ, lập tức ôm cô vào lòng vỗ về: ''Anh xin lỗi... Anh không nên mang em đi xã giao, không nên để em uống rượu. Có phải rất khó chịu không.... Sau này anh sẽ không như vậy nữa, em đừng khóc... Không sao...''

Cô thút thít trong lồng ngực anh, không dám khóc, bởi cô biết mình không đủ tư cách.

Chủ nhân của cái ôm ấm áp này có lẽ là người đối xử với cô tốt nhất trên đời, nhưng cô không thể không phụ lòng anh, tổn thương anh.

Kiều Diệp ngẩng đầu hôn anh, hôn lên cằm, hôn lên xương quai xanh gợi cảm, luống cuống kéo áo sơ mi bung của anh, từng chiếc cúc gỗ rơi xuống đất...

Anh đè bàn tay đang làm loạn của cô, cắn răng nói: ''Em uống say.''

''Em không say, em rất rõ mình đang làm gì... Anh không yêu em sao? Em rất yêu anh, cực kỳ, cực kỳ yêu anh...''

Tim Hạ Duy Đình nóng như lửa đốt, yết hầu khô cạn nói không ra lời, thế nên anh cúi đầu hôn cô cuồng nhiệt, hút hết những ngọt ngào trong miệng cô. Bọn họ kéo rách quần áo của đối phương, đến khi tất cả mảnh vải che đậy đều trút xuống, từ phòng tắm đến phòng ngủ, bỏ lại tất cả những nhẫn nhịn trước kia ở đằng sau.

Kiều Diệp đau đến nức nở, Hạ Duy Đình cũng không dễ chịu gì, anh cúi người hôn lấy từng giọt nước mắt của cô, không ngừng dỗ dành: ''Thả lỏng một chút, sẽ không sao đâu...''

Bọn họ quất quít, triền miên, cùng nhau hòa hợp. Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh lại trong phòng anh, nhìn thấy anh ngồi bên mép giường, đeo lên tay cô một chiếc nhẫn kim cương: ''Kiều Diệp, gả cho anh.''

Lúc đó đầu tóc cô rối bù, răng cũng chưa đánh, trên người không mặc gì ngoài chăn đắp. Lần đầu tiên được cầu hôn, cô muốn hét lên hạnh phúc, không hiểu sao lại lã chã rơi lệ.

Anh thở dài, xích lại gần, dịu dàng hôn cô: ''Đừng nghĩ rằng anh đang chịu trách nhiệm với em. Nhẫn anh mua lâu rồi, vẫn luôn để trong ngăn tủ đầu giường, may mà em không phát hiện, cho nên mới có bất ngờ ngày hôm nay.''

Cô sao có thể không phát hiện? Cho đến bây giờ, cô chưa từng nghi ngờ tình yêu anh dành cho mình, cũng như tình yêu mình dành cho anh.

Bởi vì yêu, nên càng sợ thất vọng. Cô không dám nói ba chữ ''Em đồng ý''. Hạ Duy Đình cho rằng cô cảm thấy lời cầu hôn như vậy quá tùy tiện, anh trang trí hoa hồng, đèn nến, âm nhạc, mua một viên ruby từ Úc, đặt giữa bánh kem, lần nữa quỳ gối xuống cầu hôn cô.

Với sự cố chấp của anh, nếu cô còn không đồng ý, chỉ sợ căn nhà biến thành bảo tàng trưng bày đá quý kim cương.

Dễ kiếm báu vật quý, khó tìm được tình lang.

Vì thế cô ôm lấy tia may mắn mỏng manh đáp ứng lời cầu hôn của anh. Cô chỉ muốn cùng anh đi hết cuộc đời này, nhưng có lẽ, cô đã dùng hết may mắn đời mình.

Quãng thời gian đó đầy phóng túng nhưng vui vẻ, tuy rằng cả hai đều không có kinh nghiệm, nhưng học tập cũng rất nhanh. Từng căn phòng trong nhà đều chứa đựng ký ức về những trận hoan ái nồng nhiệt.

Biệt thự bốn tầng của Hạ Duy Đình không có nơi nào cô không được phép đặt chân vào, nhưng Kiều Diệp dường như cũng rất biết điều không bước vào thư phòng của anh. Hiện giờ thì thế nào? Anh ngồi trên ghế sau bàn làm việc, nhìn bộ dạng chật vật của cô trước mặt, trên miệng anh treo nụ cười thỏa mãn nhưng ánh mắt chứa đầy sát khí. Cô mệt mỏi tựa vào lưng bàn, có lẽ sợ chất bàn gỗ lạnh lẽo, anh đưa tay vuốt ve lưng cô. Trên mặt bàn là bí mật thương nghiệp của Hạ thị...

Anh chưa từng nghĩ đến việc phòng bị cô, hai người hòa hợp về cả thể xác lẫn tinh thần, đủ cho nhau tin tưởng. Mãi đến ngày thu mua Diệp thị thất bại, hội đồng quản trị trong công ty mời thám tư tử điều tra, đưa cho anh ảnh chụp Kiều Diệp gặp mặt Diệp Triều Huy, con trai trưởng của Diệp gia. Lúc đó anh mới tỉnh mộng.

Hóa ra cô là người của Diệp gia, ngay từ đầu đã dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận anh, động cơ vốn không thuần.

Anh trải qua tai nạn xe cộ nghiêm trọng, may mắn sống sót, nhưng vì sự phản bội của người phụ nữ mình yêu, một lần nữa, anh tưởng chừng mình đã trở lại địa ngục.

Anh không lưu tình đuổi cô đi, đem tất cả bằng chứng ném vào mặt cô, khiến cô bị thương.

Trước khi đóng cửa, anh nghe cô nghẹn ngào nói ba chữ ''Em yêu anh'', trên mặt đầy máu.

Anh không hình dung nổi tâm trạng của cô lúc đó, nhưng cũng không cách nào tin rằng cô thật sự yêu mình. Thế nhưng nhiều đêm sau, anh luôn mơ thấy cô, mơ thấy máu trộn lẫn nước mắt chảy dọc trên khuôn mặt cô.

Anh vứt bỏ mọi thứ liên quan đến cô trong nhà, nhưng vô ích, chứng mất ngủ vẫn hành hạ khiến anh phát điên. Nhưng rồi anh dần nhận ra, đánh mất cô là một quá trình chậm rãi, không phải chỉ một đêm'' sét đánh'' kịch liệt đó.

Nước chảy, hoa rơi, xuân tàn, anh cùng cô, từ nay cách xa vạn dặm. Nhưng may mắn thay, nhân sinh là một vòng tuần hoàn-- anh vẫn luôn đợi đến ngày gặp lại cô, buông bỏ quá khứ, một lần nữa, được hôn người anh yêu.

Tương tư tận xương, giữ lấy tình yêu vĩnh hằng.

Hoàn toàn văn.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!