Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 8



"Ha ha, ngươi nói sớm không phải là được rồi sao!"

Cố Hoài Du thu tay lại, xoay người đi về phía sạp mềm. Nắm lấy cả người con rắn bỏ vào trong bình trống,sau đó mới xoa xoa chỗ bị rắn quấn đến tê mỏi. nói với Hồng Ngọc: "Đổ đầy rượu vào bình, thứ đồ tốt như vậy, không thể lãng phí được."

Vương Khuê đã nằm rạp xuống đất, trong đầu không ngừng suy nghĩ, chết rồi, lần này là chết chắc rồi.

"Tiểu thư, vậy hắn thì xử lý thế nào?" Lục Chi đưa tay ra đến cổ làm một động tác: "Hay là..."

Cố Hoài Du lạnh lùng liếc nhìn Vương Khuê sắc mặt như tro tàn một cái, tên này quả nhiên là nghe lời sai khiến của Lâm Tương đến giết nàng, nếu như lúc nãy không phải Hồng Ngọc kéo nàng một cái thì e là giờ này nàng đã chết dưới miệng rắn rồi.

Mùa xuân mưa nhiều, rắn rết côn trùng xuất hiện là chuyện bình thường, đến lúc đó người khác cũng chỉ nói là số nàng không tốt, vừa về đến phủ lại không có mạng hưởng phúc, không có chút liên quan nào với Lâm Tương cả.

Cái gọi là một chuyện thay đổi thì ngàn chuyện thay đổi, nàng không còn yếu đuối như kiếp trước nữa, Lâm Tương cũng không còn thông minh như đời trước nữa rồi!

Nàng ta đã quá nóng lòng, ngay cả thủ đoạn cũng trở nên lộ liễu không ít!

Lắc lắc đầu, lời nói của Cố Hoài Du khiến người khác bất ngờ: "Nếu như không thật sự tổn thương đến ta, tại sao phải ác độc như vậy chứ?"

"Tiểu thư!" Lục Chi và Hồng Ngọc đồng loạt lên tiếng, nếu như cứ thả Vương Khuê về như vậy, thì Đường Lê Viện này không phải là nơi mà ai ai cũng có thể ức hiếp sao?

Cố Hoài Du nâng mắt nhìn cái bình vẫn còn đang lắc lư kia, nghiêm túc nói: "Ta tự có chừng mực."

"Vậy... cũng nên đem chuyện này nói với lão phu nhân! Không thể để hắn đi dễ dàng như vậy được." Hồng Ngọc nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: "Nhất định phải để lão phu nhân đánh chết tên nô tài này."

"Không cần." Cố Hoài Du giơ tay ngắt lời, giọng nói không cho phép phản bác.

Sau đó quay đầu nhìn về phía Vương Khuê dưới đất, trầm giọng nói: "Ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi, nếu như ngươi thành thật khai báo, ta sẽ coi như chuyện này chưa xảy ra!"

Hồng Ngọc và Lục Chi mặt nghi ngờ nhìn nhau, cứ có cảm giác tiểu thư bây giờ và khi nãy như là hai người khác nhau vậy, hơn nữa thái độ thay đổi còn nhanh đến như vậy, lẽ nào là còn có chiêu gì ở phía sau?

Vương Khuê nghe thấy vậy, mừng ra mặt, nhất thời trong ánh mắt lấp lánh ánh sáng, hắn vẫn còn có hy vọng sống!

"Đa tạ ân không giết nô tài của tiểu thư! Nô tài nhất định biết gì nói nấy!"

Mắt thấy trán hắn đã lạy trên mặt đất đến nỗi vang lên mấy tiếng "cộp cộp" mạnh mẽ, biểu cảm của Cố Hoài Du cũng không hề thay đổi, chỉ nhàn nhạt mà nói: "Ta với ngươi trước kia không thù hôm nay không oán, một tên làm tạp vụ cho nhà hoa như ngươi, bình thường cũng không thể đến gần bên cạnh quận chúa được, sao quận chúa tìm đến ngươi được? Hay là, ngươi lừa ta?"

Vương Khuê lại tiếp tục đập đầu xuống mặt đất thật kêu, gương mặt mếu máo nói: "Nô tài không dám dối lừa tiểu thư, nô tài cũng không biết vì sao quận chúa lại tìm đến nô tài!"

Nghĩ một lát, hắn mới to gan mà nói tiếp: "Nhị tiểu thư, nô tài cũng không muốn như vậy đâu! Ngày đó Triều Lộ tìm đến nô tài, nói là có việc cho nô tài đi làm, sau khi xong việc thì sẽ được mười lượng bạc. Nô tài không nghi ngờ gì, vui mừng hoan hỉ mà đồng ý. Sau này mới biết được là phải bắt rắn thả vào phòng của người, nô tài sợ hãi, mưu hại tiểu thư là tội đáng bị đánh đến chết mà. Nô tài nghĩ chỉ cần tìm đến Triều Lộ từ chối chuyện này là xong, nhưng mà... Triều Lộ nói, khoảnh khắc mà tiểu nhân đồng ý chuyện này thì tính mạng cả nhà của tiểu nhân đều đã nằm trong tay quận chúa, nếu như nô tài không làm thì sẽ giết bọn họ. Con trai nô tài mới vừa đầy tháng! Nô tài không có cách nào hết..."

Vương Khuê lần này thật sự là không nói dối, hai ba câu liền phản bội lại Lâm Tương một cách triệt để.

Nhiệm vụ không hoàn thành hắn còn có thể chạy đến chỗ quận chúa nói dối là do Cố Hoài Du may mắn, nên không thành công. Còn nếu như bây giờ hắn không nói thật, thì hắn sẽ phải chôn thây nơi này, vậy thì hắn thật sự là tiêu rồi, cả đời này cũng đừng mong có thể gặp lại thê tử và con trai nữa.

Cố Hoài Du nghe lời này, thấy rằng cũng không có gì khác với những gì nàng nghĩ. Chỉ là không ngờ rằng, mạng của nàng lại rẻ rúng đến như thế, chỉ vẻn vẹn mười lượng bạc là có thể mua được rồi.

Lục Chi và Hồng Ngọc lại càng không dám tin vào lỗ tai của mình, Hồng Ngọc nhất thời không nhịn được, lớn tiếng mắng: "Giỏi lắm Vương Khuê! Ngươi vì mười lượng bạc liền chạy đến mưu hại chủ tử nhà ta! Lão nương hôm nay không giết ngươi không được mà!"

"Hồng Ngọc!" Cố Hoài Du lên tiếng ngăn lại. Híp mắt suy nghĩ trong chốc lát, mới tiếp tục nói: "Nếu nói như vậy, thì ngươi cũng được tính là thân bất do kỷ rồi!"

Vương Khuê gật đầu liên tục: "Nô tài biết sai rồi, nô tài không dám làm vậy nữa đâu. Mong tiểu thư nghĩ đến nô tài còn có mẹ già và con nhỏ mà tha cho nô tài lần này, sau này nô tài nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho tiểu thư!"

Cố Hoài Du ngồi lên ghế dựa, lười biếng mà nhấc tay lên để vào chỗ tay cầm, nghe hắn nói xong lại cười cười, ngũ quan dưới ánh nến lấp lánh ánh sáng, biểu cảm khó đoán: "Thôi đi, ngươi về trước đi. Chuyện này ta coi như chưa xảy ra vậy."

Vương Khuê ngây người, có chút không dám tin, Nhị tiểu thư vậy mà lại thả hắn đi một cách dễ dàng như vậy sao? Quả thực là không dám tin nữ ma đầu khi nãy còn cầm rắn đến uy hiếp hắn và người trước mặt là cùng một người mà.

Hắn đập đầu xuống đất một cái thật vang, trong lòng lóe lên một tia hối hận và may mắn!

May mắn là giữ lại được cái mạng nhỏ của mình, hối hận là, vì sao lúc đầu mình không cố gắng thêm chút nữa chứ. Nhị tiểu thư hung dữ điều tra nhưng không dám thật sự giết hắn, có lẽ như vậy thì hắn không cần phải khai hết mọi chuyện ra rồi.

Nếu như quận chúa biết là hắn bán đứng nàng ta, đương nhiên là hắn sẽ chết mà không có chỗ chôn rồi.

Thấy Vương Khuê quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, Cố Hoài Du vẫy tay với Hồng Ngọc, kề tai nói nhỏ mấy câu, đón nhận ánh mắt nghi ngờ của Hồng Ngọc, nàng thấp giọng nói: "Cứ làm theo lời ta nói."

Hồng Ngọc gật gật đầu, mấy lời dặn dò của tiểu thư cứ vòng đi vòng lại trong đầu, trong lòng cũng thầm hiểu rõ, ngay lập tức liền dẫn Vương Khuê ra cửa.

Đợi người đi xa rồi, Lục Chi mới nhíu mày nói: "Tiểu thư, người cứ tha cho hắn như vậy sao?"

"Đương nhiên là không rồi!"

"Vậy sao người còn bảo Hồng Ngọc tỷ tỷ đích thân tiễn hắn ra ngoài?"

"Đương nhiên là thả chó khỏi chuồng rồi, bây giờ đợi bọn họ cắn nhau thôi!"

"Thả... thả chó khỏi chuồng?"

Cố Hoài Du cười cười, đi đến trước thư án cầm bút viết mấy chữ, sau đó gấp giấy lại, cuộn thành hình ống đưa cho Lục Chi: "Ngươi đến cửa hông tìm Trần Thanh, nói hắn nhất định phải đưa lá thư này đến tay Đại công tử."

Lục Chi không hiểu gì, chỉ cảm thấy tiểu thư nhà mình lại càng trở nên khó đoán hơn nữa.

"Nhớ lấy, đừng để ai nhìn thấy."

Lục Chi gật gật đầu: "Nô tỳ sẽ chú ý."

Hồng Ngọc lạnh mặt suốt đường đi, không nói câu nào mà dẫn Vương Khuê ra ngoài viện, ngay khoảnh khắc bước ra khỏi nguyệt môn kia, biểu cảm của nàng liền thay đổi, tươi cười nói với Vương Khuê: "Chuyện khi nãy, thật đa tạ ngươi! Nếu như không có ngươi, e là tiểu thư đã có nguy hiểm rồi."

Vương Khuê không biết làm sao, hoàn toàn không hiểu Hồng Ngọc đang nói gì, vừa định mở miệng hỏi, thì liền thấy Hồng Ngọc lấy một túi ngân lượng từ eo ra.

"Cầm lấy đi, đây là tiểu thư thưởng cho ngươi!"

Không đợi cho hắn có cơ hội nói chuyện, Hồng Ngọc phất phất tay bảo hắn đi. Vương Khuê ngây người đứng tại chỗ, một lúc lâu cũng không có phản ứng lại, vừa muốn nói gì đó, hắn còn chưa kịp mở miệng thì liền nghe thấy Hồng Ngọc thấp giọng nói: "Còn không đi sao! Hay là muốn tiểu thư thu hồi mệnh lệnh hả?"

Cả người Vương Khuê run lên, vừa mới nghĩ đến con rắn lúc nãy còn đang ngâm trong bình, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch hai phần, hốt hoảng bỏ chạy!

Chỗ tối trong góc tường lộ ra một đoạn gấu váy, sau khi Vương Khuê rời đi, cũng biến mất theo bóng lưng hắn!

Bên này Lục Chi mang theo thư tay của Cố Hoài Du đi đến cửa hông tìm Trần Thanh. Đêm đã vào khuya, chỉ có mình hắn đứng dựa vào khung cửa ngủ gật.

Nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, đột nhiên tỉnh lại, hét lớn một tiếng: "Ai đó?"

Lục Chi hắng giọng, cao giọng nói: "Nô tài là nha hoàn của Đường Lê Viện, tiểu thư nói muốn ăn chút bánh đường ở cửa đông, bảo nô tì đi mua về."

Trần Thanh nói: "Bây giờ đã vào giờ giới nghiêm buổi tối, không thể tùy tiện ra ngoài! Cô nương mời về cho!"

Lục Chi bước lên bậc thanh, kéo ống tay áo của Trần Thanh, nhét giấy vào trong tay hắn không có vết tích gì, nịnh nọt nói: "Huynh thả lỏng chút đi mà!"

Ống tay áo của Trần Thanh đồng thời cũng xoay tay một cái, trong nháy mắt liền nhét tờ giấy trong tay vào tay áo, "Không được, chức trách của tiểu nhân ở đó, cô nương đừng làm khó tiểu nhân."

"Hừ! Không đi thì không đi, cầm lông gà mà cứ làm như là cầm tên bắn vậy!" Lục Chi bất mãn, lớn tiếng mắng mỏ, lúc xoay ngươi lại dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói: "Giao cho Đại công tử, tiểu thư nhà ta có chuyện quan trọng."

Trần Thanh khẽ gật đầu, "Mời cô nương về cho!"

Lục Chi tức giận đùng đùng bước đi, Trần Thanh lại ngồi chồm hổm ngay chỗ khung cửa ngủ gật tiếp.

Trong bóng đêm không người, một tiếng chim kêu, một bóng đen âm thầm ngay chỗ gốc cây, im lặng chốc lát, sau đó nhanh chóng biến mất.