Boss À, Liêm Sỉ Của Anh Đâu Rồi?

Chương 22: Nghĩ cách dỗ dành



"Từ Minh, chúc mừng sinh nhật."

Khác với mọi khi, giọng nói của Hạ Ngọc nhẹ nhàng hơn, mềm mại hơn như một cô gái ngây thơ đang tặng bánh cho người mình thầm mến mộ. Trong giọng nói có chút lo lắng, lo lắng vì Từ Minh sẽ không nhận và vẫn lạnh nhạt với cô. Và thật may điều cô lo lắng đã không xảy ra.

Từ Minh rời mắt khỏi máy tính, nhìn vào chiếc bánh chocopie nhỏ xíu được cắm nến lên cố gắng cho giống một chiếc bánh gato trong sinh nhật. Hắn không nhớ đã bao lâu rồi không được thấy bánh gato trong buổi tiệc sinh nhật của mình. Những năm trước sinh nhật hắn thường ở nhà ăn một bữa cơm hoành tráng với gia đình, có khi đi uống rượu ăn chơi với bạn bè nhưng dường như bánh gato là thứ không hề xuất hiện.

Lúc này, tuy không có chiếc bánh gato đó nhưng hình ảnh chiếc bánh nhỏ này với ngọn nến cũng đủ gợi lên không khí sinh nhật. Nhận được ánh mắt chăm chú của Từ Minh dán vào chiếc bánh mà mình cầm đến, Hạ Ngọc vui vẻ, nở một nụ cười tươi, "Anh mau thổi nến rồi ước đi đi không nến sắp chảy xuống bánh rồi."

Từ Minh nghe lời cô thổi nến thôi còn điều ước kia thì, hắn không tin vào việc đó. Nhưng Hạ Ngọc đang cao hứng, với tay giữ lấy cánh tay của hắn mà lắc qua lắc lại làm nũng: "Anh phải ước, phải ước đi chứ."

Cô giữ lấy tay Từ Minh, nhất quyết không buông, cứ liên tục đòi hỏi hắn phải ước. Đến cuối cùng, quá đau đầu với lời nói của cô mà hắn đành phải nhắm mắt lại trước cái bánh chocopie mà ước. Tuy bị ép buộc ước nhưng trong lòng Từ Minh vẫn thật sự mong mỏi một điều gì đó nên khéo léo một chút có thể thấy được ý cười trong ánh mắt hắn.

"Xong hết rồi đấy. Em ra ngoài cho anh làm việc đi."

Hạ Ngọc trợn tròn mắt đầy kinh ngạc với thái độ này của Từ Minh. Một giây trước hắn còn nghe lời cô, cho cô thoải mái làm nũng vậy mà một giây sau đã lạnh nhạt được rồi. Cô đặt chiếc bánh chocopie lên bàn rồi bước ra ngoài, trước khi khuất sau khỏi cánh cửa còn ngó lại nhìn hắn một cái nhưng hắn chẳng có một chút dấu hiệu gì là muốn giữ cô lại.

Bước ra khỏi phòng làm việc của Từ Minh, trong lòng Hạ Ngọc não nề không thôi. Cô cứ tưởng rằng hắn sẽ vì chiếc bánh kia mà bỏ qua cho cô nhưng dường như cô đã xem nhẹ mọi việc rồi. Hắn vẫn giận dỗi, ở trong kia chăm chú làm việc mà không thèm liếc nhìn cô dù chỉ một cái.

Tựa người vào cửa suy nghĩ một lát, chợt trong đầu Hạ Ngọc loé lên một cách hay. Cô vui vẻ đứng thẳng dậy rồi đi nhanh vào phòng ngủ.

[...]

"Cộc...cộc..."

"Từ Minh, em vào được không?"

Hạ Ngọc một lần nữa gõ cửa phòng làm việc của hắn, cùng lúc đó giọng nói trong trẻo cất lên ngỏ lời xin phép. Nhưng xin phép vậy thôi chứ cô đã ngó đầu vào trong phòng nhìn xem biểu hiện của Từ Minh.

Từ Minh chỉ liếc nhìn qua cái đầu lấp ló ở một cái rồi lại tiếp tục chăm chú vào công việc. Hắn không tỏ thái độ từ chối nên hiển nhiên Hạ Ngọc tự hiểu chui tọt vào trong phòng.

Cô lượn đi lượn lại trong phòng làm việc mấy phòng, đi lại trước mặt hắn liên tục nhưng chẳng đổi được một ánh nhìn của Từ Minh. Bực mình vì không thể rời sự chú ý của hắn sang tới mình, Hạ Ngọc đi thẳng tới ghế trước bàn làm việc, trực tiếp kéo một cánh tay ra chui vào trong lòng hắn ngồi.

"Anh vẫn còn giận em sao?" Cùng với câu hỏi mang một chút vẻ nũng nịu một chút vẻ giận dỗi là đôi tay không an phận của cô quấn lấy cổ Từ Minh. Hai tay quấn chặt lấy cổ hắn, đầu cô dựa vào lồng ngực rắn chắc, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Từ Minh bằng cặp mắt ăn năn hối lối.

Hạ Ngọc ngồi trong lòng không yên, cứ quấn sát vào người hắn mà ngọ nguậy khiến cả cơ thể Từ Minh dần trở nên căng cứng. Hắn đưa hai tay ra giữ lấy bả vai Hạ Ngọc để tránh cô làm loạn trong lòng mình, cố nén dục vọng trong người mà nghiêm mặt nói:

"Việc em làm tối nay không đáng giận sao? Bây giờ còn bày ra mấy trò này nữa, rốt cuộc em muốn gì?"

Kéo cô gái này ra khỏi người mình, Từ Minh mới nhìn rõ lúc này cô đang mặc chiếc váy ngủ màu đỏ mỏng tang mà mấy ngày trước hắn mua về muốn cô mặc nhưng cô nhất quyết không. Giờ đây vì dỗ dành hắn nên giở đủ trò, đến cả chiếc váy này cũng lôi ra mặc luôn.

Chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ mỏng manh nửa kín nửa hở che đi cảnh xuân mê người, váy ngắn trên đầu gối, chỉ cần cô co duỗi chân một chút là lộ ra cả chiếc đùi trắng thon xinh xắn. Từ Minh lúc mua biết cô mặc chiếc váy này sẽ rất đẹp và hắn đoán không sai, cô mặc lên càng trở nên mê hồn, quyến rũ hơn. Lúc này hắn suýt chút nữa muốn đè cô lên bàn và làm ngay lập tức.Nhưng thật may lí trí hắn đã kịp quay lại. Từ Minh rời mắt ra khỏi cơ thể quyến rũ kia, nhìn sang chô khác.

Thấy được ánh mắt Từ Minh đã rời khỏi mình, Hạ Ngọc vội đặt hai tay lên má hắn, giữ khuôn mặt điển trai lại đối diện với ánh mắt cô. Cô rướn người lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi hắn, lúc rời đi còn cắn nhẹ vào đôi môi đó.

"Người ta là muốn dỗ dành anh mà, lẽ nào anh không nhìn ra sao?" Hạ Ngọc vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của Từ Minh, đầu dựa vào ngực hắn, "Hôm nay em hẹn anh về sớm là muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ cho anh. Chỉ là trên đường mua bánh về, em nhận được điện thoại từ em trai, nó nói đến thành phố này nên em phải dẫn nó về nhà thuê. Vì bận dọn dẹp một chút ở chỗ đó nên em mới về muộn như vậy, chứ em đâu cố ý."