Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 27: Thật sự là tên hên nhát ư?



Trước đây Lâm Dũng không dám động vào thật, không có mệnh lệnh của Hàn Tam Thiên, hơn nữa Trinh Cương cũng có chút thế lực, động một cái là gọi người tới. Dưới tình huống không có Hàn Tam Thiên bảo đảm, dù Lâm Dũng có gan giết chết Trinh Cương, anh ta cũng khó mà thoát tội được.

Nhưng hiện giờ không giống nữa, Hàn Tam Thiên đang muốn rung chuyển cả Thiên Vân này, Lâm Dũng cũng ném toàn bộ lo lắng ra sau đầu, anh ta tin vào khả năng của Hàn Tam Thiên, mặc dù bị người dân cả thành phố Thiên Vân này đủa cợt, nhưng Lâm Dũng biết rõ, người ở rề này có lai lịch không nhỏ.

Lâm Dũng không thèm trà lời, bởi vi ở đây anh ta không có tư cách nói chuyện.

Trinh Cương thấy Lâm Dũng không nói lời nào, nghĩ là anh ta sợ, đắc ý nói: "Lâm Dũng, nếu đã biết ông đây có bối cảnh, còn không mang người của cậu cút đi, không thì có tin ông đây tần chết cậu không?"

Lúc này Hàn Tam Thiên đột nhiên đúng lên, lại gần Trinh Cường.

Đã biết khả năng của Hàn Tam Thiên, Trình Cương không tự chủ lũi hai bước, cành giác hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

Mấy tên đàn em che trước mặt Trình Cương, cả đám đều cảnh giác vào thể chuẩn bị tấn công.

Hàn Tam Thiên vẫn không dừng lại, đàn em của Trình Cương ra tay

trước, nhưng không ai có thể làm nhiễu loạn bước chân của Hàn Tam

Thiên, dù chỉ một giây,

Nhin Hàn Tam Thiên vẫn không bị làm sao, trong lòng Trinh Cương chửi ầm tên khốn nào nói Hàn Tam Thiên là phế vật. Khà năng đó mà là phế vật thì chẳng phải toàn bộ thành phố Thiên Vân này đều là lũ vô dụng hết sao!

Mấy đàn em bị đánh ngã trên đất không ngừng kêu rên, sắc mặt Trình Cương trắng bệch, nói với Hàn Tam Thiên: "Hàn Tam Thiên, thể lực của nhà họ Tô so với bồi cảnh của tôi, cũng chỉ như một đứa con nit ba tuổi mà thôi, tôi khuyên cậu..."

Chưa nói hết câu, Hàn Tam Thiên đã đấm một đấm vào mặt Trinh Cương.

Máu mũi phun trào, hai tay Trinh Cương che mặt, đau đớn kêu lên như heo bị chọc tiết,

Nếu người nhà họ Tô nhìn thấy cảnh này, có lẽ mỗi người sẽ trợn lòi hai mắt, dù sao trong tiềm thức của họ, Hàn Tam Thiên là một tên nhu nhược không dám nói không dám phản kháng lại, làm gì có thể lợi hại như thế đuoc?

Lúc này Trinh Cương còn nghi ngờ Hàn Tam Thiên trước mất này hoàn toàn không phải Hàn Tam Thiên mà mọi người đồn thổi.

Tròn ba năm, thằng ở rể nhà họ Tô - Tam Thiên mua thức ăn, nấu

cơm, giặt giũ, bị người khác chỉ thẳng mặt giễu cợt là tên hèn nhát cũng

không dám phản bác, vậy sao lại có thể mạnh đến vậy.

"Chuyện này, có phải có người đứng sau sai khiến ông không!" Hàn Tam Thiên hỏi.

Trình Cương lắc đầu, ấp ủng nói: "Hàn Tam Thiên, mày dám giết tao, vậy thì ngày mai sẽ đến lượt mày phơi thấy giữa đường!"

"Đánh đi, đảnh đến khi nào gã phun ra thi thôi." Hàn Tam Thiên ngồi lại vị trí của minh, nói với Lâm Dũng.

Lâm Dũng giơ tay lên, ngay lập tức có mấy người đi đến bên cạnh

Trình Cương, tay đẩm chân đả.

Ngay cả đàn em của Trình Cương cũng sợ đến choáng váng, nhin gā đang bị đảnh, rồi nhìn lên khuôn mặt lạnh nhạt của Hàn Tam Thiên, anh ta thật sự là một tên hèn nhát u? Là tên nào tung tin như vậy, làm gì có chuyện một tên hèn nhát lại lợi hại như vậy.

"Lâm Dũng, mày nhớ kỹ cho tao, mày không chọc vào chỗ dựa của tao được đâu."

"Lâm Dũng, mày không sợ tao sẽ trả thủ này sao, mày kêu bọn nó dừng lại, tao sẽ không truy cứu nữa."

"Tao... tao nói, tao nói, đừng... đánh nữa."

Thái độ cứng rắn của Trình Cương không chịu nổi những con đau từ da thịt, chưa đầy hai phút đã đầu hàng.

Lâm Dũng lạnh lùng cười, nói: "Nói sớm hơn thi đã không phải chịu

khổ rồi, cần gì phải làm vậy chứ."

Đôi mắt Trinh Cương thâm độc nhìn Lâm Dũng, nói: "Lâm Dũng, máy thật sự không sợ sau này tạo sẽ tính số với mày?"

Lâm Dũng không thèm để ý, xua tay áo, nói: "Nếu mày có cơ hội thì cử tới tim tao, chỉ sợ mày không có thôi."

"Nói rốt cuộc ai là người đứng sau trò này, đừng hòng giấu nửa chữ,

nếu mày dám giấu diếm, tao sẽ để chỗ dựa của mày nhặt các cho

mày." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

Trình Cương không hề sợ Lâm Dũng, nhưng gã lại có một cảm giác kỳ quái, đó là sợ Hàn Tam Thiên, giống như khi so Hàn Tam Thiên với Lâm Dũng thì anh còn đáng sợ hon.

Run rẩy một chút, Trình Cương mới lên tiếng: "Nhắm vào nhà họ Tô là ý của Tô Hải Siêu, cũng là nó tim đến tạo."

Tô Hải Siêu.

Quả nhiên là anh ta!

Trước đó Hàn Tam Thiên đã nghĩ chuyện này có liên quan đến Tô Hài Siêu, không thi làm gi có chuyện anh ta đột nhiên tốt bụng giúp Tô Nghênh Hạ chü?

"Còn gì nữa không?" Hàn Tam Thiên tiếp tục hỏi.

Trình Cương không tự chủ củi đầu, bởi vì gã không dám nhìn thẳng Hàn Tam Thiên, kế hoạch nhằm vào Tô Nghênh Hạ, nếu như bị anh biết, kết quả là gì, gã không dám nghĩ!

"Không nói thì đánh tiếp."

"Tao nói, tao nói." Trình Cương hốt hoảng nói: "Tô Hải Siêu còn muốn tao quan hệ với Tô Nghênh Hạ, sau đó đẩy chuyện này ra ngoài ánh sång, cậu ta muốn lợi dụng chuyện này để đuổi Tô Nghênh Hạ ra khỏi nhà họ Tô"

Trong giây lát Hàn Tam Thiên siết chặt nằm tay!

Nếu chỉ nhắm vào chuyện ở phía Tây thành phố, Hàn Tam Thiên sẽ tha cho Tô Hải Siêu, nhưng anh ta lại dảm đánh chủ ý lên người Tô Nghênh Hạ, đây là tội chết.

Là vảy ngược không thể động vào!

Hàn Tam Thiên không cho phép Tô Nghênh Hạ xảy ra bắt cứ chuyện gì.

"Bắt ngậm miệng." Để lại ba chữ này, Hàn Tam Thiên rời khỏi nhà hàng.

Trình Cương gào thét đắc tội với gã sẽ có kết quả gì, nhưng khi ăn mấy nắm đấm thì im lặng xuống

Trở lại bãi đỗ xe, Tô Nghênh Hạ thấp thỏm bắt an ngồi trong xe, khi thấy Hàn Tam Thiên, vội vã bước xuống xe,

"Tam Thiên, anh sao rồi, không sao chứ?" Tô Nghênh Hạ lo lắng nhìn Hàn Tam Thiên, quan sát từ trên xuống dưới, xác nhận anh không bị thương chỗ nào mới thở phào nhẹ nhôm.

"Không có việc gì." Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói: "Không ngờ em rất quan tâm đến anh đấy."

Tô Nghênh Hạ nghe được câu này, khuôn mặt đỏ bừng, nhanh chóng lùi lại hai bước, nói: "Em... em chỉ sợ lãng phi tiền thuốc men thôi."

Hàn Tam Thiên gật đầu, không đi sâu vào chuyện này nữa, nói: "Đi thôi, về nhà."

"Về nhà?" Tô Nghênh Hạ nghi ngo nói: "Nhưng phiền phúc này vẫn chưa giải quyết xong, bây giờ trở về nhà, ngày mai biết nói với bà nội

thế nào đây."

"Giải quyết xong rồi, đi thôi." Hàn Tam Thiên nói.

Giải quyết xong rồi!

Anh mất Tô Nghênh Hạ quái dị nhìn Hàn Tam Thiên, Trinh Cương không phải dạng người tốt lành gi, làm gì có chuyện giải quyết dễ dàng như vậy. Hơn nữa vừa nãy đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, đó là ai.

Lúc lên xe, Tô Nghênh Hạ muốn nói lại thôi, muốn hỏi xem rốt cuộc đã

có chuyện gi xảy ra.

Hàn Tam Thiên nhìn thấu nghi hoặc của cô, nói: "Quá trình thể nào không quan trọng, quan trọng là kết quả, ngày mai em nói với bà nội là giải quyết xong rồi, chuyện còn lại, anh sẽ xử lý."

Tên Tô Hải Siêu này, Hàn Tam Thiên sẽ không bỏ qua, nhưng anh sẽ tìm một cơ hội thích hợp, vạch trần toàn bộ chuyện Tô Hải Siêu đã làm.

Tô Nghênh Hạ gật đầu.

Đêm đỏ, Tổ Hài Siêu ở nhà cầm điện thoại di động, đi tới đi lui trong phòng, trông có vẻ hơi thấp thỏm và kích động.

Nhìn dãy số của Trình Cương hiện trên màn hinh điện thoại, chỉ cần bấm gọi, là có thể biết tình huống hiện tại. Nhưng anh ta vẫn hơi lo, nhỡ đầu chuyện này không thành công thì làm sao giờ?

Do dự đến mười giờ, Tô Hải Siêu không nhịn được nữa, bấm nút gọi trên điện thoại.

Điện thoại không có ai nghe, chẳng lẽ Trình Cương đang bận?.

Trên mặt Tô Hải Siêu không thể kiềm chế nở nụ cười, lúc này, Tô Diệc Hàm gọi điện thoại cho anh ta.

"Hải Siêu, mọi việc thế nào rồi?" Tô Diệc Hàm vội vã hỏi.

"Anh vừa gọi cho Trình Cương, không ai bắt máy. có lẽ đang bận." Tô Hải Siêu nói.

Tô Diệc Hàm ở đầu kia điện thoại cười to không ngừng, nghĩ đến chuyện hiện tại Tô Nghênh Hạ đang bị Trình Cương chà đạp, thật hả lòng hả dạ.

"Bây giờ thì nó xong đời, thật là một đứa lẳng lơ, đã có chồng rồi mà lại đi tìm đàn ông bên ngoài, ngày mai nhất định phải cho bà nội biết." Tô Diệc Hàm vừa cười vừa nói, mặc dù biết toàn bộ sự thật, nhưng vẫn muốn hất tội danh này lên người Tô Nghênh Hạ.

"Sáng sớm ngày mai là hội nghị gia tộc, đến lúc đó anh sẽ nói chuyện này cho bà nội, chỉ chờ nó bị đuổi ra khỏi nhà thôi." Tô Hải Siêu cúp điện thoại, tâm tình sàng khoải nằm trên giường.

Cuối cùng ngày này cũng tới, từ nay về sau, sẽ không bao giờ thấy Tô Nghênh Hạ ở nhà họ Tô nữa, hơn. người phụ trách của dự án phía Tây thành phố, cũng sẽ rơi vào tay anh ta.

"Tô Nghênh Hạ ơi là Tô Nghênh Hạ, tôi còn phải cảm ơn cô, không có sự hỗ trợ của cô, hợp tác với bất động sản Nhược Thủy cũng không thể tốt đẹp được. Nhưng mà ai bảo cô đắc tội Tô Hải Siêu tôi chứ, đây chính là kết cục."

Sáng sớm hôm sau, Tô Hài Siêu đến công ty từ rất sớm, ngồi trong phòng hội nghị chờ những thân thich khác đến. Lúc này anh ta không thể chờ được nữa, muốn công bố tai tiếng của Tô Nghênh Hạ ra cho người khác, khiến bà cụ đuổi Tô Nghênh Hạ ra khỏi nhà họ Tô.

Thân thích nhà họ Tô lục tục đến, ngay cả bà cụ cũng đến rồi, nhưng Tô Nghênh Hạ lại chậm chạp chưa xuất hiện.

"Nghênh Hạ đâu rồi, sao lại vẫn chưa đển?" Bà cụ hỏi,

Tô Diệc Hàm duỗi ngón tay ra ngắm nghĩa, nói: "Có lẽ vẫn đang ở trên giường với thằng đàn ông nào đấy rồi, vẫn không thể đứng lên nữa."