Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 5: Xin lôi



"Ông chủ, cho một gói thuốc."

"Ngày nào cậu cũng đúng giờ như vậy."

Cửa hàng bán hàng tạp hóa bên đường đối diện công ty nhà họ Tô, vẻ mặt ông chủ cảm thán nhìn Hàn Tam Thiên.

Một ngày nào đó vào ba năm trước, người thanh niên này đều sẽ rất đúng giờ xuất hiện ở chỗ này, ba năm như một ngày, gió kệ gió, mưa kệ mưa. Vừa mới bắt đầu ông chủ còn cảm thấy rất kỳ lạ, sau đó ông dần dần phát hiện ra, mỗi khi Tô Nghênh Hạ rời khỏi công ty, thì cậu ra cũng sẽ đ.

Đối với thân phận của Hàn Tam Thiên, ông chủ đại khái cũng đoán được, chỉ là không nói ra, mỗi gia đình đều có nỗi khổ riêng, vị này là người đến ở rể nhà họ Tô, bị cả thành phố Thiên Vân xem như kẻ vô dụng, có lẽ cậu ta cũng không muốn đề cho người khác biết được thân phận của mình.

"Dù sao cũng rất rảnh rỗi." Hàn Tam Thiên cười nói.

Ông chủ là một người đàn ông trung niên, ông rất bội phục sự kiên trì của Hàn Tam Thiên, ba năm qua, đúng bốn giờ ba mươi sẽ xuất hiện, cử lặng lẽ như vậy bảo vệ bên cạnh Tô Nghênh Hạ.

"Cậu tinh lúc nào thì đón cô ấy đi làm về? Mỗi ngày đều ngồi nhìn như vậy, cũng không phải là công việc mà."

Trong quản không có khách, ông chủ và Hàn Tam Thiên bắt đầu tán

gẫu với nhau. Hàn Tam Thiên nhìn cửa lớn của công ty nhà họ Tô, cười nhẹ: "Còn

chưa đến lúc ấy đâu."

"Người anh em, có một câu, không biết có nên nói hay không." Ông chủ nói.

"Đương nhiên là có thể rồi."

"Tôi nhìn cậu cũng không giống người binh thường, vậy tại sao...Tại sao lại đến ở rể nhà họ Tô thế?"

Ông chủ tuy rằng không có hòa nhãn kim tinh, nhưng mỗi ngày đều tiếp xúc với rất nhiều khách hàng, ở trong mắt của ông ta, Hản Tam Thiên không giống những người khác, không thể nói rõ được đây là cảm giác gi, ông chủ nhất định cho rằng anh không phải là kẻ vô dụng trong miệng những người đó.

"Có máu có thịt, ăn uống ngủ nghỉ giống nhau cũng không ít hơn, đương nhiên là người bình thường rồi." Hàn Tam Thiên nói.

"Cậu biết là ý của tôi không phải là như vậy."

Ông chủ do dự một chút, tiếp tục nói: "Chịu được nhiều lời chỉ trich như vậy, nếu như đổi lại là tôi, tôi đã sớm điện lên rồi."

Điện lên?

Hàn Tam Thiên cười cười, anh là một đứa con trai vô dụng bị vứt bỏ, ở rề nhà họ Tô, Tô Nghênh Hạ còn chưa điên, anh làm gì có tư cách điện lên cơ chứ.

Ở trong mắt người khác, Hàn Tam Thiên đang chịu nhục.

Nhưng ở trong mắt Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ bị giễu cợt còn nghiêm trọng hơn anh nhiều.

"Tôi vẫn chịu được, so sánh với cô ấy còn không đáng để nhắc đến." Hàn Tam Thiên nói.

Ông chủ thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.

Đợi sau khi Tô Nghênh Hạ tan låm, Hàn Tam Thiên giống như mọi khi, tạm biệt ông chủ, nghênh ngang cưỡi con xe điện rời đi.

Tô Nghênh Hạ đứng ở của công ty, nhin đến lúc bóng dáng Hàn Tam Thiên biến mất.

Ba năm qua, mỗi ngày Hàn Tam Thiên đều chờ Tô Nghênh Hạ đi làm

về.

Mà Tô Nghênh Hạ cũng chờ đến lúc Hàn Tam Thiên rời đi rồi mới lên

хе.

Về đến trong nhà, sau khi Tô Quốc Dieu dem chuyện trong cuộc họp nói với Tưởng Lam xong, Tưởng Lam giống như bị điên rồi vậy.

"Tô Nghênh Hạ, con có phải là bị điên rồi không, con có suy nghĩ đến việc sau khi chúng ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô, thì cuộc sống sau này của chúng phải làm như thế nào không."

"Tô Hải Siêu cố ý kích thích con, con còn không rõ ý đồ của cậu ta nữa

hay sao?"

Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ lạnh nhạt nói: "Anh ta không muốn nhà họ Tô tài sản cho chúng ta."

Tưởng Lam nghe thấy thế, tức giận đến xanh cả mặt, quát: "Con cũng biết rồi, vậy sao còn đồng ý, chuyện mà bọn họ còn không làm được, con dựa vào cái gì mà có thể làm được chứ."

Bây giờ trong lòng Tô Nghênh Hạ rất phức tạp, cô tin Hàn Tam Thiên, nhưng cô không biết rốt cuộc chuyện minh làm là đúng hay sai.

Tuy rằng địa vị của nhà cô ở công ty đã rất thấp rồi, nhưng lúc bà cụ

mất đi, kiểu gì cũng sẽ được chia cho một khoản tiền, nếu như bị đuổi

ra khỏi nhà họ Tô, thi cái gì cũng không có.

Dùng vận mệnh sau này để làm tiền đặt cược tin tưởng Hàn Tam Thiên, cái giả rất lớn, nhưng lời cũng đã nói ra rồi, chẳng lẽ còn có thể đổi ý sao?

"Mẹ, mẹ cử không tin con như vậy sao?" Tô Nghênh Hạ nói.

Tưởng Lam tức giận đến tức ngực dậm chân nói: "Con làm sao có thể khiến mẹ tin tưởng con được, đám người nhà họ Tô này ai cũng bất lực sở mũi, con dựa vào cái gì để mà làm được chứ?

Dựa vào cái gì?

Tô Nghênh Hạ đúng thật là không biết dựa vào đâu, bởi vì cô đồng ý

chuyện này tất cả là vì tin nhắn kia của Hàn Tam Thiên.

Lúc này, Hàn Tam Thiên đã về đến nhà, đi đến bên người Tô Nghênh Hạ hưởng về Tưởng Lam nói: "Mẹ, mẹ nên tin tưởng cô ấy, Nghênh Hạ chắc chắn có thể làm được."

Tưởng Lam không kiên nhẫn mà nhìn thoảng qua Hàn Tam Thiên, lạnh

giọng nói:

"Việc này có liên quan gi đến cậu chứ, nếu như không phải cậu đến ở rễ ở nhà chúng tôi, con gái của tôi lại xinh đẹp như vậy, sau này nhất định có thể gả cho một gia đình giàu có, cậu đã phả hủy chúng tôi, cậu Có cái tư cách gi mà nói chuyện cơ chứ."

Hàn Tam Thiên im lặng không nói gì, đi vào phòng nấu cơm.

"Hàn Tam Thiên, tôi có thể tin tưởng anh không?"

Đột nhiên Tô Nghênh Hạ nói với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên quay đầu, nở một nụ cười, nói: "Có thể."

"Tình huống gì đây?"

Tưởng Lam nhin thấy sự việc không thích hợp lắm, vội vàng hỏi Tô Nghênh Hạ, chuyện này, không phải là tên vô dụng này bảo Tô Nghênh Hạ đồng ý đẩy chứ?

"Cậu lại đây, nói rõ ràng đi, chuyện này cũng có liên quan đến cậu sao? Là cậu bảo Nghênh Hạ đồng ý đúng không?"

Tường Lam hỏi Hàn Tam Thiên.

Tô Nghênh Hạ biết rõ, nếu như để cho Tưởng Lam biết chuyện này, Tưởng Lam nhất định sẽ gây khó khăn cho Hàn Tam Thiên, thậm chí có thể đem Hàn Tam Thiên đuồi ra khỏi nhà.

"Mẹ, việc này là do con tự quyết định, không liên quan gì đến anh ấy." Tô Nghênh Hạ nói.

"Không có chuyện gì, mẹ thấy con đã bị tên vô dụng này mê hoặc tâm

trí rồi, lời của cậu ta nói mà cũng tin được sao? Tô Nghênh Hạ, con có phải là điên rồi hay không?"

Tường Lam nắm lấy bả vai của Tô Nghênh Hạ, bởi vi cảm xủc quá kích động, nắm chặt lấy bà vai khiến Tô Nghênh Hạ phát đau.

Nhin thấy gương mặt đau đớn của Tô Nghênh Hạ, ngay lập tức gương mặt Hàn Tam Thiên lạnh như băng, cầm lấy cổ tay của Tưởng Lam, giọng nói lạnh lùng: "Nghênh Hạ có thể làm được hay không, ngày mai sẽ biết, mẹ vi sao lại không tin tưởng cô ấy chứ?"

Tưởng Lam thở hổn hển, lúc nào thì đến phiên tên vô dụng này nói chuyện.

"Cậu buông ra, chuyện của nhà chúng ta cậu còn chưa có tư cách để

nói chuyện." Tưởng Lam nói.

Anh mắt Hàn Tam Thiên lạnh lẽo nhìn Tưởng Lam, một bước cũng không nhường, đây là lần đầu tiên khi anh ở nhà họ Tô xử sự cố chấp như vậy.

Nhin thấy ánh mắt của Hàn Tam Thiên, đột nhiên Tường Lam có chút chột dạ, giống như cậu ta muốn giết minh vậy.

Tô Quốc Diệu nhìn thấy sự việc không bình thường, vội vã đi lên giảng hòa: "Mọi người buông ra trước đi, chuyện cũng đã như vậy rồi, cãi nhau

cũng có ích gì cơ chứ, bây giờ chỉ có thể cố gắng hết sức để nghĩ biện

pháp giúp Nghênh Hạ hoàn thành việc này."

Sau khi Tưởng Lam buông Tô Nghênh Hạ ra, Hàn Tam Thiên mới buông tay, nói với Tô Nghênh Hạ: "Anh đi nấu cơm."

Tưởng Lam hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy cổ tay đỏ lên, hung tợn nói: "Sởm muộn gì tôi cũng sẽ nghĩ ra cách để cho cậu chút ra khỏi nhà chúng ta, đồ vô dụng."

Lúc ăn cơm tối, Tưởng Lam không ra ăn cơm, Tô Quốc Diệu ở trên bàn cơm nói rất nhiều chuyện về bất động sản Nhược Thủy, trong lòng ông cũng rất sợ hãi, bởi vì nếu ngày mai Tô Nghênh Hạ không làm được

chuyện, Tô Hài Siêu và đám người nhà họ Tô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nếu như bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô thật thì bọn họ xong đời luôn rồi.

Sau khi ăn xong cơm tối, Hàn Tam Thiên đi tắm, trở lại phòng phát hiện thấy Tô Nghênh Hạ đang ngồi trên giường của anh, thẳng thắn nhìn

anh.

Hàn Tam Thiên trải chăn ra sản nằm, nói với Tô Nghênh Hạ:

"Tổng giám đốc của bất động sản Nhược Thủy là bạn học của anh."

"O."

Tô Nghênh Hạ trả lời đơn giản, cũng không hỏi thêm gi nữa.

Trong phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ba năm qua, ngày qua ngày chưa bao giờ thay đồi.

Nhưng hôm nay tâm tình của Tô Nghênh Hạ có chút kỳ lạ, nhất là vừa nãy thấy Hàn Tam Thiên nắm lấy cổ tay của Tưởng Lam, ánh mắt ấy, Tô Nghênh Hạ chưa bao giờ thấy.

"Sau này đừng đến công ty chờ tôi nữa." Đột nhiên Tô Nghênh Hạ mở

miệng nói.

Hàn Tam Thiên có một chút kinh ngạc, anh không nghĩ đến chuyện Tô Nghênh Hạ biết việc này.

"Được."

Tô Nghênh Hạ đưa lưng về phia Hàn Tam Thiên, cắn chặt môi, không hiểu sao trong lòng có chút rung động.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng minh có thể thật thoải mái mà ly hôn với Hàn Tam Thiên, nhưng ngày hôm qua lúc Tưởng Lam đem chuyện này ra, cô mới phát hiện ra cô không làm được.

Người đàn ông này, mặc kệ anh ta có hèn nhát, vô dụng như thế nào đi nữa, nhưng trong ba năm nay, từ đầu đến cuối anh ta vẫn luôn canh giữ bên người cô.

Mặc kệ bên ngoài nhận xét về anh ta có tệ đến thế nào đi nữa, mặc kệ thái độ của chính cô đối với anh ta có lạnh nhạt đi nữa, anh ta ở trước mặt cô mãi mãi nở nụ cười sảng lạn.

Trái tim con người làm từ máu thịt, Tô Nghênh Hạ cũng không có một trái tim sắt đá, hơn nữa bây giờ cô cũng đã biết, từ trước đây rất lâu cô đã có một thỏi quen phải có anh ta ở bên minh.

"Đến của công ty, đón tôi."

Hàn Tam Thiên như bị sét đánh, nhìn thấy bóng lưng nằm nghiêng của Tô Nghênh Hạ, vẻ mặt nghẹn họng không nói nên lời chậm rãi trở nên tràn trề hạnh phúc,

Tô Nghênh Hạ không nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Tam Thiên, mãi không nghe thấy anh trả lời, còn tưởng rằng anh không muốn, không vừa lòng nói:

"Nếu như anh không muốn, thi quên đi."

Hàn Tam Thiên phấn khích ngồi dậy, kích động nói: "Đồng... Đồng ý, anh đồng ý."

Tõ Nghênh Hạ cảm nhận được sự kích động của Hàn Tam Thiên, hai hàng nước mất giống như hạt ngọc trai chảy xuống, hóa ra anh cũng rất muốn được làm việc này.

"Ba năm nay, xin lỗi."