Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 35: Khu vui chơi



Lục Chúc Chúc bị bệnh nên ở nhà 2 ngày, cơn sốt cuối cùng cũng thuyên giảm.

Sau khi khỏe lại, tinh thần của cô gái nhỏ cũng tăng lên. Cuối tuần, cô bé đòi Lục Hoài Nhu và Lục Tuyết Lăng đến Happy Alley chơi.

Lục Tuyết Lăng đã hứa với cô bé từ lâu, bây giờ mới có dịp, thế là cả nhà cùng đi ra ngoài chơi.

Trước cổng Happy Alley có rất nhiều gian hàng bán các loại phụ kiện, đồ chơi cho trẻ em. Lục Chúc Chúc đi quanh nên thấy thích thú, nán lại một lúc.

Lục Tuyết Lăng mua cho cô bé một chiếc vương miện kim cương công chúa, đội lên đầu cô bé và lấy điện thoại ra chụp ảnh.

“Bà cô ơi, cái mũ hoa dân tộc này cũng đẹp lắm đó ạ.”

“Ừ, nhìn cũng không tệ.”

Lục Hoài Nhu đứng khoanh tay một bên, bộ dáng lạnh lùng cao quý, chậm rãi nhắc nhở: “Chờ hai người mua sắm xong thì người ta đóng cửa công viên trò chơi đấy.”

Lục Chúc Chúc hào hứng chạy đến hỏi anh: “Ông nội, vương miện kim cương của con đẹp không?”

Lục Hoài Nhu chán ghét nhìn chiếc vương miện nhỏ bé: “Cái này bằng nhựa mà kim cương gì?”

“Là kim cương mà!”

“Đồng chí Lục Chúc Chúc, con sắp trở thành một cô bé học sinh tiểu học nổi tiếng rồi, có thể trưởng thành chút được khong?” Lục Hoài Nhu vỗ vai cô bé: “Hai anh hàng xóm còn đạt giải <Vương giả vinh quang> rồi còn con ở đây chơi vương miện kim cương.”

Lục Chúc Chúc bị anh làm tức chết —

“Lục ba tuổi mà đòi nói chuyện trưởng thành với con á!”

“Dám nói chuyện với ông như vậy à? Con quên phép tắc nhà họ Lục của nhà ta rồi sao?”

Lục Tuyết Lăng thấy anh chuẩn bị lải nhãi kính trọng ông nội, bảo vệ ông nội, cô vội vàng đến chỗ cửa hàng đồ ngọt mua 2 cây kem dâu tây.

Cô ghé sát tai Lục Chúc Chúc: “Kem  này, con đến ăn trước mặt ông nội đi.”

Món ăn yêu thích của Lục Hoài Nhu trong cuộc đời này chính là dâu  tây!

Sữa lắc dâu tây, bánh kem dâu tây, sữa chua dâu tây, mứt dâu tây … Chỉ cần có hương vị dâu tây, là anh có thể như một con mèo bị thuần phục, không hề chống cự.

Lục Chúc Chúc đứng bên cạnh anh, liếm đến miếng thứ ba thì Lục Hoài Nhu không nhịn được, ngồi xổm xuống nói: “Của con… chắc ngon nhỉ?”

“Ngon ạ.” Miệng Lục Chúc Chúc dính đầy kem.

“Có thể cho ông…”

Lục Chúc Chúc đưa cây kem bên tay phải cho anh, Lục Hoài Nhu vừa định đưa tay cầm thì cô gái nhỏ thè lưỡi liếm lấy.

Lục Hoài Nhu: …

Hai cây kem đều bị Lục Chúc Chúc liếm một miếng: “Trời ơi không phải chứ? Lục Hoài Nhu già rồi còn muốn lấy kem của trẻ nhỏ sao!”

Lục Hoài Nhu hừ lạnh: “Không thèm, ai mà không mua được.”

Anh nói xong đến chỗ đồ ngọt, bị Lục Tuyết Lăng kéo lại: “Người nào đó đang giảm cân  mà kem cái gì hả.”

“Đây là kem dâu tây đó!”

“Có khác gì nhau?”

“Làm bằng dâu tây!”

“Thì sao?”

“Cơ thể em chỉ có thể tiêu hóa dâu tây.”

“Em thôi đi.”

Lục Hoài Nhu thèm không chịu được: “Chị!”

Một tiếng “Chị” này còn kèm theo cả làm nũng.

“Chị, em ăn một cái thôi, sẽ không béo đâu mà.”

Lục Tuyết Lăng buông anh ra: “Hiện tại ai là trẻ nít?”

“Em em em.”

Vì kem dâu tây, Lục Hoài Nhu chấp nhận.

Lục Tuyết Lăng cười với Lục Chúc Chúc: “Chúc Chúc, ông nội con tự nhận mình là trẻ con rồi nên cho ông ăn miếng kem đi con.”

Lục Chúc Chúc lộ ra vẻ mặt “chịu thôi”, đưa tay cầm kem dâu tây.

Ngay khi Lục Hoài Nhu lấy kem, dâu tây màu đỏ trên cây kem đã bị cô bé lấy đi.

“Con giúp ông nếm thử quả dâu trước rồi, ông cầm đi.”

“Lục Chúc Chúc! Ông ghét con!”

….

Hai ông cháu một lớn một nhỏ ngồi trên ghế đá trong công viên ăn kem.

Kem dâu mà không có dâu chả khác gì cái xác không hồn.

Lục Hoài Nhu tuy hơi khó chịu nhưng anh cũng có thể chịu đựng, anh không thể đánh bại được Lục Chúc Chúc.

Lục Tuyết Lăng cầm  máy ảnh DSLR, ngồi xổm phía trước chụp ảnh hai người: “Hai người ngồi gần nhau đi.”

Nghe thấy vậy, hai người tự động ngồi cách xa ra.

“Hừ!”

“Hừ!!”

Có cô gái đi ngang qua nhìn Lục Hoài Nhu, tò mò thì thầm to nhỏ —

“Là anh ấy hả?”

“Hình như vậy…”

“Có thật không!”

Lục Chúc Chúc cười với chị gái: “Đúng đó ạ, chính là Lục Hoài Nhu á, mấy chị xin chữ ký đi.”

Ông nội đã chính thức tuyên bố rằng không sợ bị fan nhận ra khi đưa theo Lục Chúc Chúc rồi mà.

Vài cô gái vội vã chạy đến, nhưng thay vì vây quanh Lục Hoài Nhu thì lại vây quanh Lục Chúc Chúc –

“Cô bé đáng yêu quá!”

“Thật sự là Chúc Chúc!”

“Là cháu gái của Lục Hoài Nhu phải không!”

“Đúng rồi đó! Còn xinh hơn cả trong ảnh!”



Lục Chúc Chúc được khen đến choáng ngợp: “Cái kia…”

Lục Hoài Nhu càng hụt hẫng, lần này fan  của anh bị làm sao hết vậy, siêu sao ngồi bên cạnh bị choáng váng, bọn họ chỉ quan tâm Lục Chúc Chúc, không thèm xin chữ kí của anh.

Lục Tuyết Lăng đi tới, cười cười với các cô gái: “Chúng tôi đưa Chúc Chúc đi chơi, chuẩn bị phải vào xếp hàng rồi.”

“Á! Là chị Cherlyn!”

“Chị Cherlyn! Em thích chị lắm!”

“Chị nhảy đẹp lắm ạ!”

“Trời ơi! Hôm nay may mắn thế không biết! Vừa được gặp anh Lục Hoài Nhu, gặp Chúc Chúc, rồi cả chị Cherlyn!”

Lục Hoài Nhu đứng bên cnahj với một dấu chấm hỏi.

Làm sao ngay cả Lục Tuyết Lăng cũng được chào đón nồng nhiệt mà anh lại như không khí vậy.

Đến khi bọn họ rời đi vẫn còn hào hứng –

“Chúc Chúc vui quá nhỉ, được anh Lục Hoài Nhu và chị Cherlyn đưa đi chơi.”

“Quào, ghen tị với cháu gái của anh quá!”

Lục Hoài Nhu: …

Đứng trước mặt anh, nhìn vào mắt anh, gọi anh.

Thế mà ngó lơ anh cả buổi, cái gì thế này!

Đối với chuyện này, Lục Hoài Nhu luôn lo lắng hết mức. Lục Tuyết Lăng cười nhạo: “Ai bảo ngày thường em cũng khó chịu, fan chỉ dám nhiệt tình nơi nhiều người với em thôi, hừ, ai thấy em mà không sợ, ông cố nội Lục với bí kíp đá chân ai mà dám lại gần.”

Lục Hoài Nhu hừ lạnh.

Vậy nên đừng cáu kỉnh nữa, cười nhiều lên.” Lục Tuyết Lăng tiếp tục: “Xem Dương Kéo ấm áp chưa, cậu ấy được yêu thích như thế nào đó, em học tập cậu ấy đi.”

Lục Hoài Nhu khinh thường, nói: “Không cần!”

….



Có nhiều trò chơi hấp dẫn trong công viên nhưng Lục Chúc Chúc không thể chơi vì tuổi còn quá nhỏ.

Lục Chúc Chúc đứng trong gian hàng, nhìn tàu lượn xoay 360 độ, kêu lên từng đợt.

“Vui quá.”

Lục Chúc Chúc ghen tị nhưng Lục Hoài Nhu thầm thở phào.

Thật may mắn khi con nhó không thể chơi trò này, nếu không thì xương già của anh sẽ gãy mất.

Lục Chúc Chúc đứng dưới nhìn tàu lượn, cuối cùng thở dài, lắc đầu thất vọng rời đi.

“Con muốn mau lớn.”

Lớn rồi có thể làm được những điều thú vị.

Ngay sau đó, Lục Chúc Chúc dừng lại trước ngôi nhà ma.

Ngôi nhà ma là một bệnh viện cũ nát, lan can sắt đổ nát bao quanh khoảng sân trống, biển hiệu của bệnh viện cũng đã đổ một nửa, tường loang lổ vết máu khiến nó trở nên đặc biệt bắt mắt.

Còn có tiếng la hét của những người ở bên trong.

Ánh mắt khao khát của Lục Chúc Chúc khiến Lục Hoài Nhu cảm thấy kinh hãi.

“Đừng nói là con muốn chơi cái này đấy nhé!”

Trước khi Lục Hoài Nhu nói xong, Lục Chúc Chúc đã kéo tay anh chạy vào –

“Ngôi nhà ma ám  ngôi nhà ma ám!”

“Thôi thôi thôi… Bỏ đi!”

“Ông nội sợ không?”

“Sao mà sợ, ông nghĩ… ngôi nhà này cũng thường thôi.” Lục Hoài Nhu nghiêm túc trả ời: “Trẻ con sợ cũng đúng thôi.”

“Con thấy nó thú vị mà.” Lục Chúc Chúc nói: “Con là trẻ nhỏ nên phải sợ.”

“Còn biết sợ cơ! Buổi tối mất ngủ phải ngủ với bà, thế mà lại đòi chơi cái này!”

Lục Chúc Chúc cười: “Bởi vì con có thể ngủ với bà nên con không sợ chơi ngôi nhà ma.”

Cô bé nhìn Lục Hoài Nhu, cười nhếch: “Ông nội sợ hả.”

“Thủ đoạn trẻ con này sao có thể làm ông sợ được.”

Lục Tuyết Lăng thấy Lục Hoài Nhu đang giả vờ, tên này thích hù dọa người khác vậy thôi nhưng nó còn không dám xem phim kinh dị, nhát gan hơn cả chuột.

Nhân cơ hội này phải dạy nó một bài học mới được.

Lục Tuyết Lăng nói với Lục Chúc Chúc: “Thôi nào Chúc Chúc, hô với  bà nào – Không thể nào, không thể nào, Lục Hoài Nhu thật sự sợ những trò trẻ con như vậy sao?”

“Không thẻ nào không thể nào! Lục Hoài Nhu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vào nhà ma!”

Lục Hoài Nhu nhìn thấy hai người cùng nhau cười, tức giận nói: “Không sợ! Không sợ gì hết!”

“Vậy đi thôi.”

“Đi đi đi!”

Lục Hoài Nhu lạnh lùng, đi đến phòng bán vé mua 3 vé, rồi được nhân viên dẫn vào.

“Chúng tôi có một số điểm cần lưu ý ở đây. Thứ nhất, khách bị bệnh tim hoặc đang mang thai không được phép tham gia; thứ hai, nếu bạn thực sự sợ hãi, bạn có thể ra hiệu cho hệ thống giám sát để dừng trò chơi, nhưng chúng tôi sẽ không hoàn lại tiền nếu bạn bỏ cuộc giữa chừng.; Thứ ba, tuyệt đối không được đánh nhân viên của chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ dừng cuộc chơi ngay lập tức; “

Lục Tuyết Lăng dùng cùi chỏ chọc chọc Lục Hoài Nhu: “Nghe thấy chưa, không hành động tay chân.”

Lục Hoài Nhu: “Em là người theo chủ nghĩa hòa bình, không bao giờ đánh người.”

Sau khi nhân viên nói xong, 3 người đeo bịt mắt đi vào.

Họ khoác vai nhau băng qua một hành lang tối tăm và u ám, và khi được hệ thống liên lạc nội bộ nhắc nhở, họ nhấc khăn bịt mắt lên.

Dưới ánh đèn trần mờ ảo, phía trước bệnh viện có một dãy hành lang dài, hai bên hành lang là những cái hố đen kịt, trên vách tường dường như có vệt máu đỏ sẫm, giường bệnh và kim tiêm  truyền dịch nằm vứt đầy xung quanh.

Lục Hoài Nhu đột nhiên chen vào giữa Lục Chúc Chúc và Lục Tuyết Lăng, đứng đắn nói: “Em đi ở giữa bảo vệ hai người.”

Lục Tuyết Lăng trợn tròn mắt: “Em lớn vậy rồi mà để trẻ nhỏ đi bên ngoài sao!”

Vì vậy, Lục Chúc Chúc đi giữa hai người lớn, có Lục Tuyết Lăng dẫn đầu, Lục Hoài Nhu co rúm ở phía sau, nắm tay cô, đề phòng ở phía sau.

Trong trò chơi, Lục Tuyết Lăng gánh team, chịu  trách nhiệm về chỉ số IQ và lòng dũng cảm, mặc dù Lục Chúc Chúc sợ hãi nhưng cũng giúp bà cô giải câu đố.

Chỉ có Lục Hoài Nhu là tái mặt, nhìn chỗ này chỗ nọ, thỉnh  thoảng còn giật mình kêu lên —

“Aaaaa!”

Khi anh hét, Lục Chúc Chúc cũng hét theo: “Á!!!!”

Lục Tuyết Lăng tập trung tìm manh mối, nghe thấy tiếng hét thì quay lại trách  móc: “Kêu cái gì, làm bà cô giật mình.”

Lục Hoài Nhu chỉ vào một cái chai thủy tinh lắn ra từ chỗ tối: “Có một cái chai!”

“Ồn ào chỉ vì một cái chai thôi à!”

Giọng Lục Chúc Chúc không thể ngừng run rẩy: “Cái chai tự lăn ra…”

Cả 3 cùng nhìn vào căn phòng tối.

“Vậy có nghĩa là chúng ta phải vào đó tìm manh mối.” Lục Tuyết Lăng phân tích.

Ngay khi Lục Chúc Chúc nấp sau quần áo Lục Tuyết Lăng, Lục Tuyết Lăng bảo vệ cô bé: “Con đi theo bà.”

Lục Hoài Nhu cũng vội vàng chạy tới, thu mình lại sau Lục Tuyết Lăng” “Chị ~~~”

Lục Tuyết Lăng muốn chế nhạo anh còn không bằng một đứa con nít, nhưng một tiếng “Chị” nhắc lại quá khứ khi còn bé, đứa nhỏ này thích đi theo sau làm cái đuôi nhỏ của cô.

“Được rồi, hai người theo bà.”

Lục Tuyết Lăng dẫn theo hai đứa nhỏ của mình, vào khu phòng tối.

Trong phòng có hai giường bệnh, ở trên có cái gì đó cuộn tròn, hình như không phải là người thật.

“Đây là gì?” Lục Hoài Nhu dường như thấy lúc nãy mình cũng hơi xấu hổ, cố gắng can đảm: “Đừng nói là xác chết đấy nhé.”

Lục Chúc Chúc kéo quần áo Lục Hoài Nhu, nói nhỏ: “Là người.”

“Người nào.”

“Là… người.”

Chưa kịp dứt lời, đồ vật trên giường bắt đầu di chuyển xột xoạt, “người đàn ông” gạt ga trải giường sang một bên, đầu bù tóc rối bước ra khỏi giường.

“Aaaaaaaa!”

Lục Hoài Nhu ôm đầu gào thét lên, xong rồi gục xuống!

Lúc này, giọng nói phát ra từ loa hệ thống vang lên: “Nguy hiểm, nguy hiểm, người chơi được yêu cầu tìm chỗ nấp, ngay lập tức nín thở, chỉ cần bạn không phát ra tiếng động thì hồn ma sẽ rời đi.”

Lục Hoài Nhu: “Aaaa! Có ma! Thật sự là có ma!”

Hệ thống: “Xin hãy tránh xa và nhanh chóng trốn đi.”

Lục Hoài Nhu: “Tôi muốn ra khỏi đây! Aaaa!”

Hệ thống: “Xin đừng hoảng sợ, người đó sẽ không làm tổn thương người chơi.”

Lục Hoài Nhu: “Aaaa! Tôi muốn đi ra ngoài!”

Hệ thống: ….

Cuối cùng, giữa tiếng la hét của Lục Hoài Nhu, nhân viên giả ma đã rời đi.

Đèn trong phòng cũng sáng lên rất nhiều, như muốn xoa dịu cảm xúc của anh.

Lục Chúc Chúc và Lục Tuyết Lăng cạn lời nhìn Lục Hoài Nhu.

Lục Hoài Nhu suy sụp gõ cửa: “Tôi muốn về nhà! Cho tôi về nhà!”

Cuối cùng, trước phản ứng quá khích của người chơi, các nhân viên đã đưa họ ra khỏi ngôi nhà ma trước khi cảnh đầu tiên hoàn thành.

Nhân viên liên tục giải thích: “Vì không hoàn thành hành trình nên chúng tôi sẽ không hoàn lại phí”.

Lục Hoài Nhu đâu còn tâm tư đẻ quan tâm đến cái thứ phí này, anh chỉ muốn nhanh chóng rời đi thôi.

Cuối cùng cũng được ra khỏi ngôi nhà ma, được nhìn thấy ánh mặt trời.

Vẻ mặt anh ủ rũ, ngồi trên ghế, toàn thân mệt mỏi.

Lục Chúc Chúc mua một cây kem dâu cho anh, còn nói người bán cho thêm một quả dâu để xoa dịu tâm hồn anh.

Lục Hoài Nhu liếm miếng kem, nói: “Lúc nãy ông đã cảm thấy có cái gì đó ở trên giường, chắc chắn là có chiêu trò gì rồi.”

“Diễn xuất không chuyên nghiệp chút nào. Dù là dân nghiệp dư thì cũng phải có những cơ năng cơ bản chứ, dáng người như vậy, động tác như vậy, hóa trang kiểu vậy.. Diễn ma á? Ai mà sợ?”

Lục Chúc Chúc: …

Không biết vừa rồi ai là kẻ suýt sợ phát khóc trong ngôi nhà ma!

….

Sau khi trải nghiệm ngôi nhà ma xong, buổi tối, ba người cùng đến khu vui chơi dành cho trẻ em.

Cả một dãy máy gặp thú bông được đặt ở trong đây. Lục Chúc Chúc kéo Lục Tuyết Lăng phấn khích nói: “Bà cô ơi, con muốn con  heo Peppa đó ạ!”

Lục Tuyết Lăng quét mã đổi mười xu trò chơi, tự tin nói: “Bà cô của con là sát thủ săn thú đây, con muốn cái nào bà sẽ gắp cho con.”

“Tuyệt!”

Lục Chúc Chúc nghiêng người nhìn vào máy, Lục Tuyết Lăng bắt đầu.

Cái đầu tiên không được.

Lục Tuyết Lăng cười: “Không sao, khởi động thôi mà.”

Lần thứ hai và thứ ba đều thất bại, mồi hôi chảy ròng ròng trên trán Lục Tuyết Lăng: “Chắc máy bị hư hỏng gì rồi, đổi máy khác nào.”

Trong nháy mắt, mười đồng tiền trò chơi đã hết sạch, Lục Chúc Chúc vẫn trắng tay nên chất vấn: “Không phải bà cô là sát thủ săn thú sao?”

Lục Hoài Nhu khoanh tay đứng bên cạnh chế nhạo: “Chỉ là mộtvai diễn thôi mà, chị thật sự tin mình đến vậy à.”

“Thì…”

Lục Hoài Nhu đổi tiền xu bước tới: “Đã đến lúc ông đây thể hiện rồi.”

Lục Chúc Chúc nhìn anh đầy mong đợi: “Ông nội thật tuyệt!”

“Điều tuyệt vời còn chưa đến đâu, chờ đi.”

Lục Hoài Nhu ném một đồng xu vào, bắt đầu điều khiển. Kết quả là hơn hai mươi lần liên tiếp, một mục tiêu, không trúng một phát nào.

Lục Hoài Nhu: “Rõ ràng là bị hư rồi, sao mà nhiều chướng ngại vật thế không biết!”

Vừa dứt lời, xung quanh anh là một tràng pháo tay nồng nhiệt, cho một đôi bạn trẻ bên cạnh, anh chàng gắp được thú nhồi bông cho cô gái.

Lục Chúc Chúc: …

Đối diện với ánh mắt dò hỏi của cô gái nhỏ, Lục Hoài Nhu xoa đầu, nói: “Đợi đó, ông lấy cái này cho con.”

Lục Tuyết Lăng cười: “Quên đi, tay nghề của em không bằng người khác đầu, đừng cố chấp nữa.”

“Em nhất định phải giữ lời.”

Lục Hoài Nhu bước thẳng đến văn phòng quản lý và nói với người quản lý: “Tôi trả giá gấp đôi cho con heo Peppa này.”

Lục Tuyết Lăng: ….

Được rồi, không bằng người ta nhưng có tiền.

Trên đường về, Lục Chúc Chúc ngồi giữa con thú nhồi bông heo Peppa, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc: “Ông nội giỏi quá!”

Lục Hoài Nhu chống một tay trên vô lăng, lộ ra vẻ tự hào: “Đương nhiên ông nội sẽ giữ lời.”

Chơi cả ngày, Lục Chúc Chúc có hơi mệt mỏi, về đến nhà thì đã ngủ rồi.

Lục Hoài Nhu ôm Lục Chúc Chúc vào nhà, Lục Tuyết Lăng đi theo sai giúp cô bé cầm heo Peppa.

Vừa tới tường rào, liền nhìn thấy Lục Tùy Ý đứng ở cửa cùng với Đường Thiển

Lục Hoài Nhu có dự cảm không tốt, cau mày hỏi: “Ở đây làm gì?”

Lục Tùy Ý nắm tay Đường Thiển, đi tới chỗ Lục Hoài Nhu, lo lắng nói: “Ba… con và Đường Thiển sắp kết hôn rồi, nên con sẽ đưa Lục Chúc Chúc về.”

Câu nói như một đòn chí mạng.

Trái tim của Lục Hoài Nhu rơi “tủm” xuống vựa sâu.