Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 36: Đau lòng



Trong phòng khách, Lục Tuyết Lăng tiếp đãi Lục Tùy Ý và Đường Thiển: “Đây là Bích Loa Xuân(*) mà ba con thích nhất đó, nếm thử xem.”

(*): Bích Loa Xuân là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc được trồng tại núi Động Đình, huyện Thái Hồ, tỉnh Giang Tô.

Lục Tùy Ý đâu có tâm tư uống trà, hắn nhìn cửa phòng đang đóng chặt, lo lắng hỏi: “Cô, ba con sẽ không tức giận chứ ạ.”

“Tính tình nó mấy năm qua không thay đổi mà, con cũng biết đó thôi.”

“Vâng… con sợ rằng ba không vui.”

“Nó muốn hay không thì hai đứa cũng phải kết hôn chứ.”

Lục Tùy Ý nắm tay Đường Thiển: “Thật ra, con và Đường Thiển rất hợp nhau, sở thích giống nhau, công việc cũng giống nhau, chúng con có nhiều điểm chung. Trong thời gian này chúng con đã cố gắng để hòa hợp, tình cảm cũng phát triển rất tốt.”

Đường Thiển cũng nói: “Quan trọng hơn là chúng con còn có Chúc Chúc, những ngày qua con đã suy nghĩ rất nhiều. Chúng con đã sai lầm khi bỏ rơi con bé, bây giờ chúng con muốn bù đắp cho con bé, để con bé lớn lên hạnh phúc, cho nên… con và Lục Tùy Ý quyết định ở bên nhau.”

“Tụi con có… chắc chắn không?”

Lục Tùy Ý khẳng định: “Tụi con sẽ không như trước nữa. Tụi con dự định sẽ dẫn Chúc Chúc đi du lịch Anh Quốc hè này. Con bé đã từng nói rằng muốn đi chơi với ba mẹ.”

Lục Tuyết Lăng đặt tách trà xuống, thở dài nói: “Lời hứa của hai đứa ở đây cũng vô dụng.”

Lục Tùy Ý nhìn căn phòng đang đóng chặt cửa, càng cảm thấy lo lắng: “Ba không vui sao ạ?”

“Con cảm thấy sao?”

Lục Tùy Ý cảm thấy… đúng là không vui.

Ba hắn có một tính cách nhất định, yêu ghét rõ ràng. Nếu thích thì đối xử rất tốt, còn nếu không thích thì sẽ không quan tâm. Cảm xúc luôn hiện rõ trên mặt.

“Tại sao ba lại không vui chứ?” Lục Tùy Ý bối rối hỏi: “Không phải ba luôn mong con có một cuộc sống gia đình êm ấm sao.”

Đường Thiển cẩn thận hỏi Lục Tuyết Lăng: “Có phải là bác không thích con không? Lần trước chuyện con và bác hiểu lầm ở trung tâm thương mại…”

“Không phải chuyện của con.” Lục Tuyết Lăng nói: “Kết hôn hay không không phải là vấn đề, là con gái của con, Lục Chúc Chúc.”

“Chuyện này thì liên quan gì đến Chúc Chúc ạ?”

“Không hiểu sao.” Lục Tuyết Lăng thản nhiên nói với Lục Tùy Ý: “Ba con luyến tiếc đứa cháu gái bé bỏng này.”

“Không, không phải ba luôn thấy mệt mỏi khi chăm sóc con bé sao? Lúc trước ba còn gọi điện bảo con nhanh chóng đón con bé đi để cuộc sống của ba trở lại bình thường cơ mà. Ba có thích trẻ con bao giờ đâu.”

Lục Tuyết Lăng lắc đầu: “Con không hiểu ba con rồi, thật ra ông ấy…”

Chưa kịp nói xong thì có tiếng “rầm” trên tầng, cánh cửa được mở ra.

Tất cả mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Lục Hoài Nhu bước xuống lầu với vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Muốn đưa nó đi thì lẹ lên, ngay trong đêm nay.”

“Ba…”

“Tới đúng lúc lắm, ông đây đã quá mệt mỏi trông con cho bây rồi. Đưa nó đi ngay đi, ông còn phải quay phim nữa. Không bị kéo chân vui biết mấy.”

Đường Thiển do dự: “Đêm nay… có gấp quá không ạ? Con bé cũng đã ngủ rồi.”

“Đúng vậy, ba, tụi con đến đây chỉ để bàn chuyện kết hôn với ba, về phần Chúc Chúc không cần phải nhanh như vậy. Nhà của tụi con đang sửa, khi nào xong sẽ đón Chúc Chúc về.”

Lục Hoài Nhu nghe Lục Tùy Ý nói rằng ngôi nhà đang sửa, còn phải đưa cô bé đi… e rằng chuyện đó sẽ xảy ra thật.

Anh càng cáu kỉnh, lạnh lùng nói: “Mau đưa đi ngay trong đêm nay! Tôi chỉ nói một lần thôi, không đưa đi mau thì ngày mai đừng hòng bước chân vào nhà họ Lục!”

“Đừng ba!”

Lục Tùy Ý nhanh chóng đứng dậy nói: “Mau đưa con đi thôi em, đừng làm phiền ba nữa.”

Nói rồi hai người lên lầu: “Chúc Chúc, bố mẹ đến đón con về đây.”

Lục Hoài Nhu ngồi trên ghế sô pha, châm một điếu thuốc cho mình.

Lục Tuyết Lăng thấy tay anh đang run.

Cô biết rằng thế giới của anh đang từ từ sụp đổ, sự thờ ơ và càn rỡ lúc nãy đều là giả vờ.

“Thật ra vẫn còn có cách mà.” Lục Tuyết Lăng nói: “Hai đứa nó quá bận rộn công việc, không có thời gian chăm sóc con gái đâu, hai đứa còn quá trẻ. Để Chúc Chúc sống ở đây chắc sẽ tốt hơn.”

Lục Hoài Nhu dập điếu thuốc, “Em đã muốn thoát cái rắc rối này lâu rồi, bây giờ em mới có thể trở lại cuộc sống bình thường được.”

“Chị không tin, em cứ giải vờ như thế xem.”

Là chị em sinh đôi, cô biết rõ Lục Hoài Nhu.



Lục Chúc Chúc vốn đã ngủ say, nhưng không ngờ rằng khi cô bé mở mắt đã thấy ba mẹ đến, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

“Ba mẹ, sao ba mẹ lại ở đây?”

Đường Thiển lấy áo khoác cho con gái, mặc vào cho cô bé: “Ba mẹ tới đón con về.”

“Về nhà?” Lục Chúc Chúc mơ màng: “Về nhà nào ạ? Không phải con đang ở nhà sao?”

“Về nhà với ba mẹ. Ba mẹ đang sống cùng nhau.” Đường Thiển kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ được sống với ba mẹ con có vui không?”

“Dạ…”

Lục Chúc Chúc choáng váng.

Cô bé vừa ở Happy Valley trở về, từ nãy giờ ngủ trên xe, sao đột nhiên bây giờ lại… rời đi?

Sợ ba mình sẽ tức giận, Lục Tùy Ý dọn đồ đạc cho Lục Chúc Chúc: “Chúc Chúc, đồ vật trong nhà đã đầy đủ hết rồi, con chỉ càn lấy một số quần áo quan trọng thôi. Ngày mai ba sẽ quay lại đây lấy đồ cho con.”

Lục Chúc Chúc nghe không lọt vào tai, vội vàng nhảy xuống giường, chạy ra khỏi phòng, hét lớn: “Lục Hoài Nhu! Ông ra đây cho con! Đồ hư hỏng này!”

Trong phòng khách chỉ có Lục Tuyết Lăng, Lục Hoài Nhu đã biến mất từ lâu.

“Chúc Chúc…”

“Lục Hoài Nhu đâu rồi?” Đôi mắt Lục Chúc Chúc đỏ bừng, bật khóc: “Hôm nay ông dẫn con đi chơi là để đuổi con đi đúng không!”

“Không phải đâu con!”

“Vậy thì… Lục Hoài Nhu đang ở đâu?”

“Ông nội…”

Lục Tuyết Lăng bất lực: “Ông nội đang đi dạo.”

Lục Chúc Chúc nghiến răng nghiến lợi, môi trắng bệch, hai tay nắm chặt: “Ông nội muốn đuổi con đi!”

Lục Tuyết Lăng thở dài: “Chúc Chúc, ông nội cũng không muốn con đi, nhưng… con nên về với ba mẹ con.”

“Đi thì đi!”

Lục Chúc Chúc khóc đỏ mắt, quát to: “Đi thì đi! Ai thèm ở lại!”



Khi Lục Tùy Ý khởi động xe, Lục Chúc Chúc cố gắng nhịn những giọt nước mắt xuống, thò đầu ra cửa xe, nhìn căn biệt thự và con đường quen thuộc.

Nhiều hàng xóm đến tiễn Lục Chúc Chúc nhưng không hề thấy Lục Hoài Nhu đâu.

“Chúc Chúc, bố mẹ định đưa con đi Anh Quốc chơi hè, đến xem Đại học Cambridge. Không phải con rất thích bài <Tạm biệt Khang Kiều> của Từ Chí Ma sao? Ba mẹ sẽ đưa con đến Đại học Cambridge tham quan, được không con?”

Lục Chúc Chúc không nghe lời mẹ nói, cô bé không muốn đi Anh hay Cambridge, chỉ muốn ở với ông nội thôi, muốn ở bên cạnh bà cô, ở tỏng tiểu khu này…

Nhớ đến <Tạm biệt Khang Kiều>, Lục Chúc Chúc nức nở:

“Tôi lặng lẽ ra đi

Như tôi từng lặng lẽ đến

Tôi vẫy tay nhè nhẹ

Tạm biệt áng mây phía tây..”

Đọc thơ xong, nước mắt lăn dài như một dòng suối, cuối cùng cô bé lặng lẽ khóc.

Lục Tùy Ý không ngờ con gái lại có phản ứng như vậy, cứ tưởng được ba mẹ đón thì cô bé sẽ rất vui.

Lúc đưa cô bé tới đây, lúc chia tay hắn, cô bé cũng không khóc thảm thương như vậy.

Trong trí nhớ của hắn, Lục Chúc Chúc là một cô bé rất tự lập.

“Con có muốn đợi ông không?” Lục Tùy Ý hỏi.

Nghe thấy tiếng khóc của con gái, Đường Thiển đau muốn nát tim gan, nói: “Anh đi mau đi, nếu thấy ông nội thì con bé sẽ khóc lớn hơn.”

Lục Tùy Ý miễn cưỡng nổ máy.

Sự yên tĩnh của tiểu khu cũng được khôi phục, cơn mưa nhẹ mát lạnh quét qua.

Lục Hoài Nhu đứng bên tường rào, lúc lâu sau mới hoàn hồn, tim anh như bị tiêm thuốc vào. Cho đến khi chiếc xe biến mất ở cuối phố, cơn đau ngột ngạt mới chẫm rãi hồi phục, giống như cơn mưa trên bầu trời, chậm rãi lan tỏa.

Lục Tuyết Lăng đến bên cạnh anh, không nói gì mà chỉ cùng anh đứng dưới cơn mưa phùn.

Tất cả sẽ rời đi, người thân, bạn bè, những người mà ta yêu thương rất nhiều, những người mà ta nghĩ rằng sẽ cùng ta đi hết cuộc đời. Giờ đây đường ai nấy đi, chỉ có anh vẫn còn một mình cô độc.

“Con bé đã ngồi đây khi mới đến.” Giọng nói của Lục Hoài Nhu hơi khàn khàn: “Mặc một chiếc váy trắng nhỏ bẩn thỉu, giống như một con mèo hoang.”

“Hoài Nhu.”

Lục Tuyết Lăng nhẹ nhàng cầm tay anh: “Không cần phải như vậy, chỉ cần em đồng ý, con bé có thể ở lại bên em mà.”

Lục Hoài Nhu mím chặt môi, đôi mắt đỏ bừng.

Anh biết, anh không thể không muốn, cũng không nên áp chế mong muốn của anh.

Nhưng trẻ con cần phải lớn lên bên cạnh ba mẹ.



Lục Chúc Chúc trở về căn nhà quen thuộc, vật dụng trong nhà có hơi lộn xộn, ghế sô pha và tủ đều được bọc bằng vải trắng.

Lục Tùy Ý giải thích: “Ba mẹ chuẩn bị ở chung với nhau. Hai ngày nay dọn nhà cho nên hơi bừa bộn, nhà mới xong thì chúng ta có thể đi.”

Lục Chúc Chúc nín khóc, ngoan ngoãn gật đầu.

Thật kỳ lạ, khi cô bé về nhà lại không cảm thấy quen thuộc, mà là cảm giác lạ lẫm.

Hình như đây không phải là nhà của cô bé, cô bé chỉ là một vị khách mà thôi.

“Chúc Chúc, con đường buồn.” Lục Tùy Ý đi tới, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, “Không phải chúng ta đã nói rồi sao, ba đi công tác về sẽ đón con mà. Ba đã đón con rồi, đúng không.”

“Dạ…”

Cô bé trả lời trong nghẹn ngào.

Thật ra, lúc đầu cô bé muốn ba đến đón mình càng sớm càng tốt, nhưng từ từ… cuộc sống ở nhà ông nội quá hạnh phúc, bà cô dọn đến cũng khiến cuộc sống cô bé càng sinh động.

Mỗi ngày, cô bé cãi nhau với Lục Hoài Nhu, hoặc bà cô với Lục Hoài Nhu, hoặc hai bà cháu cãi nhau với Lục Hoài Nhu, đôi khi còn đánh nhau.

Điều hạnh phúc mỗi ngày của cô bé chính là chọc tức Lục Hoài Nhu, nhìn anh tức giận mà bất lực…

Đột nhiên trở về nhà mình, cô bé cảm thấy vắng vẻ.

Đường Thiển thấy Lục Chúc Chúc rầu rĩ, liền nói: “Chúc Chúc, tuy nhà của chúng ta không phải là biệt thự to lớn giống như ông nội, nhưng cũng có một khu vườn nhỏ trên sân thượng, con có thể nuôi chó trong nhà.”

Lục Tùy Ý cũng cho biết: “Ba đã rất cố gắng để có được ngôi nhà này đó, gần khu học, trường cấp hai và cấp ba đều là trường tốt nhất trong khu.”

Lục Chúc Chúc chỉ gật đầu, trong lòng vẫn không vui nổi.

Cô bé thấy ba mẹ đã thay đổi rất nhiều, trở nên khác trước kia. Nếu là trước đây, cô bé sẽ cảm thấy vui vẻ.

Nhưng bây giờ… cảm xúc hạnh phúc nhất là Lục Hoài Nhu trao cho cô bé.

Đường Thiển thản nhiên nói với Lục Tùy Ý: “Anh mau dọn phòng cho Chúc Chúc đi.”

“Ừ ừ, anh sẽ đi dọn phòng cho con bé.” Lục Tùy Ý đứng dậy nói,”Em nấu cháo cho con đi, chắc con đói rồi.”

Đường Thiển đeo tạp dề vào, sốt sắng hỏi: “Chúc Chúc, con muốn ăn gì, mẹ nấu cho con.”

Thật ra, Lục Chúc Chúc không đói cũng không thèm ăn, nhưng không nỡ làm mẹ thất vọng nên đành nói: “Sao cũng được ạ.”

Đường Thiển bận vào bếp, bưng ra một tô mỳ đang nóng hổi: “Chúc Chúc, con ăn thử mì mẹ nấu đi.”

Lục Tùy Ý nghe thấy liền cầm chổi chạy ra ngoài, tinh thần phấn chấn, “Mì chín rồi sao, để anh thử.”

Đường Thiển vỗ tay hắn nói: “Đây là của Chúc Chúc mà, muốn ăn thì tự anh nấu đi.”

“Keo kiệt.”

Khung cảnh đượm tình của hai người rơi vào mắt Lục Chúc Chúc, trong lòng cô bé cũng thoải mái hơn.

Đối với con cái, hạnh phúc lớn nhất là được nhìn thấy tình cảm của ba mẹ, chỉ cần quan hệ của ba mẹ tốt thì con cái sẽ có cảm giác an toàn.

Cô bé đi đến ghế ngồi, lấy đôi đũa mà Đường Thiển đưa cho.

Sợi mì trộn được nấu chung với dầu và ớt, sau khi ăn một miếng, Lục Chúc Chúc cảm thấy sợi mì rất ngọt.

Đường Thiển giải thích: “Đây là món đặc sản ở quê mẹ đó, mì nước ngọt, ngon đúng không con?”

Lục Chúc Chúc ăn thêm một miếng, tuy mì ngọt nhưng hương vị rất ngon, rất thơm.

Lục Chúc Chúc nhớ lại ngày đầu tiên đến nhà ông nội, ông đã làm cho cô bé một bát mì ngọt, nhưng là vì anh không phân biệt được muối với đường.

Nhớ đến Lục Hoài Nhu, Lục Chúc Chúc chớp mắt, vài giọt nước mắt lăn xuống má.

Lục Tùy Ý và Đường Thiển nhìn nhau. Sau đó, họ mới hiểu ra, trẻ nhỏ không phải muốn đưa đi đâu thì đi, muốn vứt bỏ cho ai thì vứt.

Trẻ nhỏ chỉ thương người đối xử tốt với chúng.

….

Buổi tối, Lục Chúc Chúc khóc đến mức ngủ thiếp đi, trong mơ còn thấy Lục Hoài Nhu, anh đang đứng ở xa tít vẫy tay với cô bé, nhưng khi cô bé đuổi theo thì không thể đến gần anh được.

Khi cô bé tỉnh dậy thì trời đã rạng sáng, gối của Lục Chúc Chúc ướt nhẹp, hai mắt sung vù đến trường, Tưởng Thanh Lâm hỏi thăm: “Sao vậy, tối qua cậu khóc sao?”

“Ba mẹ đón mình về rồi.”

“Ồ, không phải họ bận việc sao? Sao lại đón cậu về rồi?”

“Bởi vì họ sắp kết hôn rồi, cũng có thời gian chăm sóc mình rồi.”

“Ba mẹ lấy nhau là chuyện tốt mà, sao cậu lại khóc?”

Lục Chúc Chúc nhìn hình dán Lục Hoài Nhu trên tập vở mình,nói: “Mình không được ở với ông nội.”

Tưởng Thanh Lâm thở dài: “Đúng nhỉ, một người ông như Lục Hoài Nhu đương nhiên là không chịu, bắt cậu phải rời đi là đúng. Nếu mình là cậu thì mình đã ôm đùi năn nỉ khóc lóc để được ở lại.”

Lục Chúc Chúc có hơi hối hận, đáng lẽ hôm qua cô bé không nên giận Lục Hoài Nhu, đáng lẽ phải nên ôm ông nội khóc lóc đòi ở lại, có lẽ ông nội sẽ cho cô bé ở lại thật.

Cho dù ông nội không đồng ý thì cũng có bà cô, nhất định sẽ giúp cô bé.

Chậc

Càng nghĩ càng hối hận, nhưng sẽ không có thuốc nào để cứu vãn, dọn cũng đã dọn đi rồi, chẳng lẽ năn nỉ quay về.

Có khi Lục Hoài Nhu cònđang khui sâm panh ăn mừng!

Lục Chúc Chúc khó chịu cực kỳ, cảm giác như tình cảm bấy lâu nay của mình đã vứt đi hết.

Lục Hoài Nhu thối tha.

Buổi chiều tan học, Lục Chúc Chúc nghĩ rằng ba mẹ sẽ rất bận không thể đón cô bé về.

Không ngờ, Đường Thiển đã sớm đợi ở cổng đón cô bé.

Khi mấy đứa trẻ thấy Đường Thiển, đều ghen tị với Lục Chúc Chúc vì có người mẹ xinh đẹp như vậy.

Đường Thiển quả thật rất xinh đẹp, mặc dù cô hay trang điểm đậm mỗi khi live stream làm Lục Chúc Chúc khó nhìn, nhưng cô có nét đẹp tự nhiên, trong sáng khi không cần trang điểm.

Đường Thiển đã lắp ghế ngồi trẻ em cho Lục Chúc Chúc ở ghế xe hơi, an toàn mà thoải mái.

Lục Chúc Chúc biết lần này đón cô bé về, chắc hẳn ba mẹ đang cố gắng bù đắp cho mình.

Có lẽ cũng không cần ông nội nữa.

Suy cho cùng thì ông nội cũng cần cuộc sống của riêng mình, với một người có sự nghiệp thành công rực rỡ như ông thì Lục Chúc Chúc không thể ích kỷ trói buộc mình với ông nội.

“Mẹ ơi, tối nay chúng ta đi ăn KFC nha?”

Đường Thiển vui mừng khôn xiết khi nghe con gái muốn ăn KFC, “Được, mẹ sẽ dẫn con đi ăn KFC!”

“Mẹ cũng có thể gọi cậu xấu xa đến cũng được ạ!”

“Được luôn, gọi cậu xấu xa tới!”

Đường Thiển có tâm trạng tốt, nổ xe đi đến trung tâm thương mại.

Lục Chúc Chúc mở cửa sổ đế hóng gió, nhưng nhìn thấy một người đàn ông chân dài đứng trước cổng trường, người đó mặc áo len đen, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai thêu hoa, đứng từ xa nhìn cô bé.

Lục Chúc Chúc ngừng thở trong chốc lát, trái tim như bay vút lên trời.

“Ông nội?”

Người đàn ông quay đi.

“Ông nội!”

Nửa người Lục Chúc Chúc dựa ra ngoài cửa sổ: “Lục Hoài Nhu!”

Có phải ông không?

Ông đến gặp con sao?

“Tiểu tổ tông, ngồi ngay ngắn lại đi con, đừng thò đầu ra ngoài, nguy hiểm lắm! Sao ông nội con lại ở đây được? Con nhầm rồi!”

Lục Chúc Chúc thu người lại ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng của người đàn ông đang dần biến mất, kinh ngạc nói: “Là ông sao?”



Lục Hoài Nhu kéo khẩu trang ra, băng qua đường rồi nhanh chóng rời khỏi cổng trường.

Anh chỉ muốn xem con trai và con dâu có thật sự thực hiện lời hứa của mình hay không, cũng chỉ để nhìn cháu gái một lần.

Nhưng khi nghe thấy tiếng gọi “Ông nội” của cô bé, Lục Hoài Nhu gần như bật khóc.

Mẹ kiếp, tim anh đau chết đi được.