Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 12: Thực hiện



quyền hạn của chồng.

Thời gian dường như yên tĩnh đi trong nháy mắt.

Thẩm Kiều ngồi lên trên đùi của Dạ Mạc Thâm, đôi tay mềm mại của tỉnh tế của cô chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Hơi thở nam tính vô cùng bá đạo xâm chiếm hô hấp của Thẩm Kiều, ngay lập tức chiếm hết lấy mọi giác quan của cô.

“Buông, buông ra!” Sau hai giây bàng hoàng, Thầm Kiều mới có phản ứng lại, đưa bàn tay nhỏ nhắn chống lên lồng ngực ở trước cô, cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người họ.

Bịch! Dạ Mạc Thâm nắm chặt cổ tay trắng mỏng manh của cô, đôi mắt ảm đạm kéo tay cô xuống,dừng lại trên khóa thắt lưng anh, “Chồng cũ của cô, không nói cho cô cách giải quyết sao? Hay là cô đang cố tình giả vờ với tôi, hi vọng tôi dạy cô?”

“Cái gì?” “Vậy thì, như cô mong muốn.” Tanh tách— Dạ Mạc Thâm giữ tay của cô ấn xuống khóa thắt lưng, phát ra tiếng tanh tách.

Thắt lưng lỏng rồi… Thẩm Kiều cảm thấy não của ˆ mình bị đơ một lúc, đôi mắt cô như suối nước lạnh của cô dần dần mở to dưới cái nhìn chăm chú của Dạ Mạc Thâm.

Anh ta cầm lấy tay cô mở thắt lưng, tháo nó ra, vứt sang một bên.

Não của Thẩm Kiều đang trong trạng thái “chết máy”, vì vậy cơ thể cũng không có chút phản ứng nào.

“Bây giờ đã biết chưa?”Dạ Mạc Thâm giọng khàn khàn hỏi.

Thẩm Kiều ngồi trên đùi anh, nhìn Dạ Mạc Thâm đang ở gần ngay trong gang tấc.

Khuôn mặt anh ta rất đẹp, đôi mắt sâu, mũi cũng khá thẳng, đôi môi mỏng như một đường thằng, không thể không nói, Dạ Mạc _ Thâm thực sự là một người đàn ông khôi ngô.

Chỉ dựa vào khuôn mặt này.

cũng có thể khiến không ít phụ nữ ở Bắc Kinh này tình nguyện chạy theo anh ta.

Tuy nhiên, Thẩm Kiều không thể quên được, sự sỉ nhục mà anh ta đã dành cho cô.

Thấy anh dần dần lại gần mình, Thẩm Kiều vô thức quay đầu sang chỗ khác.

Đôi mắt của Dạ Mạc Thâm sắc bén, những ngón tay thon dài cầm lấy cằm của cô, hung hăng nói: “Trốn cái gì mà trốn? Lạt mềm buộc chặt ư? Sao nào, cô cho rằng tôi sẽ hứng thú với người phụ nữ kết hôn lần hai như cô sao?”

“Không có!” Thẩm Kiều không muốn nghe những lời sỉ nhục của anh nữa, cắn chặt môi dưới: “Nếu như anh không có hứng thú với người phụ nữ kết hôn lần hai như tôi, vậy thì thả tôi ra.” Thẩm Kiều bị nụ hôn vừa nãy làm cho đầu óc choáng váng.

“Sao nào? Không có hứng thú với việc tôi thả cô ra có liên quan đến nhau sao?” Nghe thấy lời này, Thẩm Kiểu trừng mắt, “Anh…” “A.” Anh ta lại đột ngột cúi xuống, đôi môi lỏng mạnh lẽo phủ lên đôi môi đỏ đang run rẩy vì căng thẳng của cô.

“Ưm…” Não của Thẩm Kiều trống rỗng trong vài giây mới có phản ứng, cô dùng lực lấy tay đầy ngực anh ra.

Không đầy còn đỡ, vừa đầy, Dạ Mạc Thâm liền cảm thấy bị kích thích, càng chà sát đôi môi mềm mại của cô mạnh hơn, sức lực này khiến cô căn bản chịu không nổi.

Cơn đau truyền đến khiến đôi lông mày thanh tú của cô nhíu lại, cô nuốt nước bọt, đầy anh ra.

Dạ Mạc Thâm ban đầu là muốn làm nhục cô, để xem kỹ năng hôn của một phụ nữ kết hôn lần hai đến đâu, ai mà ngờ phản ứng của cô lại khiến cho anh bất ngờ ngoài dự liệu, cô căn bản không biết cách để lấy hơi, khi anh mạnh mẽ tấn công, cô hoàn toàn không có năng lực phản kháng lại, mặc anh bắt nạt.

Chết tiệt! Nếu như thực sự muốn câu dẫn anh, lẽ nào đây không phải lúc làm mọi thứ để quyến rũ anh có phản ứng hay sao? Đột nhiên, Dạ Mạc Thâm hung dữ kéo người đang trong ở trong lòng ra, rời khỏi đôi môi của cô, “Lại ngốc như vậy sao?” Ngoại trừ người đàn ông một tháng trước đó, cô chưa bao giờ trải qua nụ hôn dữ dội và ngang tàn như vậy.

Dạ Mạc Thâm quá mạnh, giống như một con báo hung dữ, sau khi bắt được bạn, anh ta sẽ tấn công bạn điên cuồng, hoàn toàn không để cho đối phương chút cơ hội nghỉ ngơi.

Bất kể cô làm gì, cũng không trốn thoát được.

Trong miệng hoàn toàn là hơi thở đầy lạ lẫm của đàn ông, lúc đầu Thẩm Kiều rất chống cự, nhưng dần dân toàn thân trở nên yếu duối khi bị hôn, khi bị Tịch Mạc Thêm kéo ra, suy nghĩ của cô vẫn đang trôi nổi, đôi mắt cô mơ màng nhìn anh, một câu cũng không nói ra được.

Dạ Mạc Thâm nheo mắt đầy nguy hiểm, nhìn đôi mắt đang ở ngay trước mặt.

Đôi mắt của người phụ nữ này giống như nước suối lạnh lễo, ngày thường nhìn vào quá lạnh lẽo buồn tẻ, khiến cho người ta không nổi lên được bất cứ ham muốn nào.

Lúc này đôi mắt ở trước mắt mắt anh mờ mịt, mang một vẻ phong tình, lại có thể… thần kỳ thu hút được anh.

Có một cảm giác không tên khiến cho đầu Tịch Mạc Thâm nảy sinh một suy nghĩ.

Người phụ nữ này, khi động tình lại có phong thái như vậy, rốt cuộc tại sao lại bị ly hôn? Lễ nào? Thẩm Kiều nheo mắt, Dạ Mạc Thâm lại bóp cằm tiến gần đến cô, khàn giọng hỏi: “Chưa hôn bao giờ sao? Lấy hơi cũng không biết?” Nghe tới hôn, Thẩm Kiều dường như tỉnh thần trở lại bình thường, sự mờ mịt trong mắt dần dần biến mất.

Tuy nhiên đôi môi của người đàn ông lại một lần nữa phủ lên, Thầm Kiều kêu lên một tiếng bị anh giữ lấy sau gáy, càng hôn sâu hơn.

Dạ Mạc Thâm cũng không biết bản thân mình bị làm sao, chỉ là trong khoảnh khắc đó, anh muốn giữ lại vẻ phong tình trong mắt của Thẩm Kiều, vì vậy… trực tiếp hôn cô.

Thẩm Kiều không biết bản thân đã đắm chìm trong bao lâu, khi gáy truyền đến cơn đau âm ỉ, cô mới đột nhiên tỉnh lại, nhìn Dạ Mạc Thâm cúi đầu xuống hôn cổ cô, Thẩm Kiều sợ hãi hét lên một tiếng, dùng lực đầy anh ra.

Cái đẩy này trực tiếp đẩy Dạ Mạc Thâm ra, đồng thời bản thân cô cũng bị ngã xuống.

Vốn dĩ cô đang ngồi trên đùi của Dạ Mạc Thâm.

Khi sự động tình trở nên mãnh liệt hơn, sự kìm hãm kiên định của Dạ Mạc Thâm đối với cô cũng không còn chặt chẽ như trước nữa.

Thẩm Kiều ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo, cả đầu cô như chết lặng.

Cô giữ đôi môi sưng đỏ của mình, đôi mắt đẹp nhìn anh lên án, “Anh làm cái gì thế!” Dạ Mạc Thâm sau khi bị đầy ra, biểu cảm có chút ngạc nhiên, sau đó ngay lập tức khôi phục nét mặt lạnh lùng thờ ơ.

“Thực hiện quyền hạn của người chồng, sao thế, bà Dạ không quen sao?” Nụ cười nhạo báng hiện lên trên khóe môi anh, rõ ràng là cố ý làm nhục cô.

Thầm Kiều tức giận nói: “Anh không phải là không hứng thú với tôi sao? Sao lại hôn tôi!” Trong ý thức của cô, hôn nên là việc giữa những người yêu nhau mới có thể làm, nhưng ánh mắt anh ta nhìn cô rõ ràng là kinh tởm, tại sao còn có thể hôn cô? “Bà Dạ, tôi không phải vừa mới nói với cô sao? Tôi có hứng thú và việc sỉ nhục cô, hoàn toàn là hai việc khác nhau.” Thẩm Kiều sững sờ.

Thật không ngờ rằng anh ta lại tệ đến mức này, Thẩm Kiều tức giận đứng dậy muốn rời di.

“Bà Dạ còn chưa giúp tôi cởi đồ.” “Hay là, không muốn làm bà Dạ nữa rồi.” Uy hiếp! Thẩm Kiều siết chặt đến đỏ tay lại, khuôn mặt tái nhợt vì tức giận, sau đó liền buông tay.

Thôi vậy, phải nhẫn nhịn.

Không phải chỉ là cởi đồ thôi sao? Thẩm Kiều quay người lại, một lần nữa đi đến trước mặt anh ta, Dạ Mạc Thâm chú ý thấy, đôi mắt của cô đã khôi phục sự lạnh lẽo, giống như một con suối lạnh không hề chuyển động.

A, thật mất hứng.

Muốn ở lại nhà họ Dạ, đến việc quyến rũ người khác cũng không biết.

Thẩm Kiều cúi xuống giúp anh ta cởi quần, nhưng vì tư thế sai, nên làm sao cũng không cởi được, cô chỉ có thể nói với anh: “Anh giúp tôi dùng lực chút được không.” Tịch Mạc Thâm ngồi đó với khuôn mặt lạnh lùng: “Bà Dạ không biết tôi là người tàn tật sao? Làm sao dùng lực đây?” Thẩm Kiều: “…Anh không giúp tôi dùng lực, tôi cũng không còn cách nào giúp anh.” “Ồ, xem ra cô cũng không làm được gì mấy nhỉ?” Sắc mặt Thẩm Kiều thay đổi, chỉ có thể im lặng tự mình cố gắng hết sức.

Hai phút trôi qua… Thẩm Kiều vẫn chưa thành công… Làm sao bây giờ? Thẩm Kiều lo lắng đến phát khóc, hai mắt đỏ hoe.