Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 704: Lịch sử hình thành



Vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt Hoắc Kiến Phong, nhưng anh chưa kịp nói gì thì bà cụ đã lấy những thứ bên trong ra và đặt ở trước mặt anh.

Hộ chiếu, chứng minh thư, visa của rất nhiều quốc gia và khu vực khác nhau. "Những thứ này đều là của bà. Đợi đến khi cháu đổi tên, chính thức trở thành người ở quốc gia này và gia nhập quốc tịch của chúng ta thì cháu cũng sẽ có một bộ giấy tờ tùy thân như vậy.

Trong ánh mắt điềm đạm của bà ấy lộ ra một vẻ mong chờ hiếm có, như là bà ấy không thể chờ được đến ngày đó vậy. Hoắc Kiến Phong chỉ liếc mắt một cái, sau đó đẩy những thứ đó lại trước mặt bà cụ: "Nếu nguồn gốc của chúng ta là ở vùng Địa Trung Hải, vậy tại sao bà và cháu lại trông giống người phương Đông hơn? Còn nữa, những người ở đây mang rất nhiều màu da khác nhau, hầu hết bọn họ cũng đều có dòng máu lại, nhưng tại sao chúng ta lại không như thế?" “Đó là bởi vì Phấn Trại kể từ khi lập quốc đã được chia thành nội tộc và ngoại tộc. Nội tộc đều là phụ nữ và sinh sống trong đất nước Phấn Trại. Ngoại tộc đều là nam giới, sống trên các hòn đảo lân cận hoặc các quốc gia xung quanh. Khi nền văn minh hàng hải phát triển, khoa học kĩ thuật tiến bộ hơn, tổ tiên của chúng ta cũng đổi mới hơn. Họ bước ra khỏi đất nước của mình, hòa nhập với thế giới và thành lập các chi ở hàng chục quốc gia và hơn một trăm các thành phố trên khắp thế giới.

Bất kể là bé gái được nuôi dưỡng trong nội tộc, bé trai được nuôi dưỡng ở ngoại tộc, hay là sinh sống ở các quốc gia khác trên thế giới, đến khi trưởng thành họ đều phải tuân theo quy tắc hôn nhân của Phần Trại. Nếu như sinh con gái, phải gửi đứa bé về nội tộc để nuôi nấng, cho đứa bé kế thừa nền văn minh của nội tộc. Đó chính là lý do tại sao cháu lại thấy rằng mọi người ở đây mang nhiều màu da và chủng tộc khác nhau. Mà nhà họ chúng ta lại là một chi tương đối đặc biệt. Còn cụ thể thể nào thì sẽ nói cho cháu nghe sau. Những người đàn ông ở Trại tuy không có trong gia nhưng bọn họ sẽ được nhập quốc tịch. Lúc đầu, hầu hết nghề nghiệp mà họ làm đều có liên quan mật thiết đến sự phát triển của Phấn Trại. Nhưng bởi vì bọn họ đã không ở đây trong một thời gian dài, cộng thêm xã hội bây giờ cũng thay đổi ngày nhanh, nhiều người ít được tiếp xúc với văn minh Phần Trại, dẫn đến chuyện thay đổi quốc tịch diễn ra rất nhiều trong những năm gần đây. Mặc dù phụ nữ ở đất nước chúng ta đều rất xuất sắc, nhưng xét đến sự phát triển lâu dài và khả năng cạnh tranh trên trường quốc tế của cả đất nước thì bà đã quyết định đưa tất cả những người đàn ông ở Trại đang sống rải rác trên khắp thế giới trở về đây.

Một quốc gia hoàn thiện là không nên có sự phân biệt nam nữ, hợp lại thành một thể thống nhất thì mới có thể phát triển bên vững được.

Hoặc Kiến Phong cung kính gật đầu: "Bà quả thật là nhìn xa trồng rộng. Nhưng dù như vậy thì đó cũng không phải là lý do để bà hao tâm tổn sức đưa cháu tới đây, còn không cho cháu rời đi nữa."

Bà cụ tự rót cho mình một chén trà, sau đó bà ấy mới cất lời. "Bà đã chịu bao vất vả để tìm thấy cháu, đương nhiên là bà muốn giao cho cháu một trọng trách to lớn. Bà hy vọng rằng sau khi hoàn toàn thống nhất nội tộc và ngoại tộc, cháu có thể thay thế vị trí của bà và trở thành người đứng đầu của Phần Trại, trở thành vua của đất nước chúng "Cháu?" Hoắc Kiến Phong hơi giật mình, anh cau mày đầu: "Chuyện này không phải chuyện nhỏ. Cho dù mọi người không phản đối nhưng để giải quyết ổn thỏa thì cũng sẽ cần một khoảng thời gian khá dài, chưa kể còn phát sinh nhiều chuyện phức tạp. Cái này cháu nghĩ nên bàn bạc sau, bây giờ cháu còn có nhiều vấn đề quan trọng hơn cần phải giải quyết " Hoắc Kiến Phong không cảm động trước lời hứa sẽ được trao quyền lực sao?

Sự thất vọng hiện lên trong đôi mắt bà cụ, nhưng ngay sau đó bà ấy lại âm thầm tán thưởng. Đối mặt với cám dỗ mà Hoặc Kiến Phong vẫn biết rõ mình muốn gì. Đây mới chính là dáng vẻ nên có của một người kế vị.

Nghĩ đến đây, khỏe miệng của bà cụ hơi cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh lùng: "Cháu vẫn cố chấp muốn cứu bố mẹ nuôi của mình sao?"

Hoắc Kiến Phong kiên định gật đầu: "Vâng."

Bà cụ cau mày: "Ngu ngốc! Cháu có bao giờ nghĩ rằng có thể bọn họ chính là người đã cướp cháu đi khỏi bố mẹ ruột hay không? Bọn họ đã chia cắt cháu khỏi bố mẹ, ông bà và những người thân thiết. Những đau khổ mà cháu phải chịu đựng trước đây đều là do họ! Bây giờ bọn họ chịu chút đau khổ đó còn không bằng một phần vạn đau khổ mà cháu đã phải chịu đựng trước đây.

Nghĩ đến những chuyện vừa rồi, bàn tay ấn trên bàn trà của bà ấy vô thức năm chặt lại, trên mu bàn tay nổi lên đây gần xanh.

Đôi mắt của Hoắc Kiến Phong tối sầm lại, anh chợt nhớ tới lúc bà cụ Hoặc đã vô cùng kích động khi không chịu để anh rời khỏi nhà họ Hoắc.

Không biết bây giờ bà cụ thể nào rồi?