Cô Vợ Mù Của Thẩm Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 12



Ngồi bên trong chiếc xe Thư Trạch thắc mắc hỏi Thẩm Mộ Diễn.

"Thưa thiếu gia bây giờ chúng ta về nhà riêng của cậu hay là về nhà Thẩm gia ạ?"

"Lái xe về nhà của tôi, tôi không thích về Thẩm gia."

"Vâng thiếu gia."

Trên đường đi về nghe anh nói có nhà riêng.Cô nghĩ là anh ta ở chung với gia đình mình nhưng sao anh ta lại ở riêng, cô có chút ngạc nhiên hỏi Thẩm Mộ Diễn.

"Thẩm Mộ Diễn tôi có thể hỏi anh cái này chứ?"

"Lại là chuyện gì?"

"Anh không ở cùng với ba mẹ và em trai mình à."

Khi nghe cô hỏi như vậy anh lạnh lùng đáp.

"Không thích, tôi không muốn ở cùng với họ. Ở cùng với họ phiền lắm."

"Vậy thì tốt quá"~~~cô liền vui vẻ nói.

Thẩm Mộ Diễn không hiểu sao Ngô Doanh Doanh lại cười như vậy, đáng lẽ nếu nghe anh nói vậy cô nên khuyên nhủ anh nhưng cô lại khác như anh nghĩ.

"Cô sao vậy, sao lại cười vui thế?"~~Thẩm Mộ Diễn cau mày hỏi.

"Sao không vui được khi anh không sống cùng với gia đình mình chứ. Như vậy tôi đã không phải bị mẹ anh la mắng, mẹ anh đâu có thích tôi."

Anh liền bật cười khi nghe cô nói câu này. Bây giờ anh mới biết được thì ra cô sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu nên từ đầu cũng mong anh không sống cùng gia đình. Nhưng anh lại thắc mắc mẹ của anh bà Tiếu Cẩn Tuyên bình thường rất mong anh có vợ nhưng sao lại không thích cô gái này được.

"Ngô Doanh Doanh cô nói mẹ tôi không thích cô sao."

"Ừ đúng vậy."

"Lý do gì bà ấy lại không thích cô."

"Mẹ anh nói tôi chỉ là một đứa mù thì làm được gì, mặc dù tôi và anh kết hôn nhưng tôi cũng chỉ như một con ở thôi và nhiệm vụ là sinh cho anh đứa con nối dỗi tông đường bà ấy sẽ đuổi tôi đi."

[...........]

Cuối cùng thì cũng đã tới được nhà riêng của hai người, anh đưa chìa khóa cho Thư Trạch mở cửa cho cô vào nhà còn anh thì phải về Thẩm gia lấy đồ.

Khi cô vừa bước chân vào nhà thì có người lên tiếng.

"Chào mừng chị dâu đã về nhà."

"Anh...anh...anh...anh là ai vậy?"

"Em là em trai của Thẩm Mộ Diễn, chị không nhớ em sao."

"Thì ra là Thẩm Mộ Sơ sao. Tại sao anh lại ở đây."

"Chị dâu chị đừng xưng hô như thế, anh hai biết sẽ la em mất. Em tới đây để giúp chị việc nhà, anh em đi làm thì chị chỉ ở có một mình thôi, chị cũng không nhìn thấy nên em muốn giúp chị."

"Cảm ơn em nhưng mà chị tự làm được."

Cùng lúc bây giờ đang cần lên phòng nên cô đành nhờ đến Mộ Diễn dẫn cô lên.

[..........]

Buổi tối Thẩm Mộ Diễn cuối cùng đã về nhà.

"Chào anh."

"Sao em lại ở đây?"

"Em muốn tới để giúp đỡ chị dâu thôi nhà anh đâu có người làm với lại mắt của chị ấy không nhìn thấy gì."

Thật ra là anh thích Ngô Doanh Doanh nên muốn ở đây chỉ cần mỗi ngày nhìn cô anh đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Đột nhiên vali của anh bị Thẩm Mộ Diễn ném ra ngoài.

"Thư Trạch phiền cậu đưa nó về Thẩm gia giúp tôi."

"Thẩm Mộ Diễn.Là anh em sao anh lại có thể ít kỉ như thế."

"Một là em tự đi, hai là để anh lôi em ra ngoài."

[.....…..]

Sau khi đuổi được em của mình về nhà anh đi xuống bếp lấy một chai nước uống, nhìn qua bàn anh ấy thấy đồ ăn cô nấu rất nhiều để trên bàn được trang trí khá đẹp mắt. Nhưng anh lại không ăn mà lặng lẽ đi lên phòng.

Khi đi lên phòng tiện thể anh đi ngang phòng cô nhìn vào và không thấy ai, anh thắc mắc vì không biết là cô gái này lại đi đâu nhưng anh cũng mặc kệ đi về phòng. Vừa mở cửa bước vào anh thấy cô đang nằm ngủ ở phòng của mình anh tức giận đuổi cô ra ngoài.

"Ai cho phép cô ngủ ở trong phòng của tôi."

Nghe tiếng của anh cô ngồi bật dậy và hỏi.

"Có chuyện gì vậy sao anh lại tức giận thế?"

Vừa nói dứt câu thì vali đồ của cô cũng bị quăng ra ngoài, cô thì bị anh nắm tay lôi ra khỏi phòng.

"Phòng của cô ở bên kia."

Anh vừa nói xong "rầm" tiếng đóng cửa rất lớn làm cho cô hoảng sợ. Cô xách vali lên lặng lẽ tìm đường đi về phòng.