Cô Vợ Mù Của Thẩm Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 14



Buổi trưa ở công ty của Thẩm Mộ Diễn.Lúc này các nhân viên đang nghĩ ngơi, người thì ngủ, người thì đi ăn chỉ riêng giám đốc của công ty họ còn cấm cúi làm việc mà lại không ăn gì.

"Thẩm thiếu gia hay là ăn chút gì đi, từ sáng cho đến bây giờ anh vẫn chưa ăn gì."

Thư Trạch đưa cho anh hộp cơm của cô lúc sáng, vì thời gian trôi qua cũng đã rất lâu nên có hơi nguội nhưng nhìn vẫn hấp dẫn.

"Đây là cái gì?"

"Là đồ ăn lúc sáng mà phu nhân làm, cô ấy kêu tôi đem theo cho thiếu gia vì thấy anh không ăn gì, cô ấy nói với tôi là khi nào anh đói thì ăn cũng được."

"Đem đi đi tôi không ăn."

"Nhưng...nhưng...nhưng thiếu gia."

"Nếu cậu thích thì tự mình ăn đi, cho cậu luôn đấy."

Nghe được câu nói này của Thẩm Mộ Diễn thì Thư Trạch chỉ biết lắc đầu. Đúng là anh ta có phúc không biết hưởng, nếu sau này cô ấy mà có người khác thì lúc đó anh ấy mới biết hối hận là gì. Thư Trạch không nói gì chỉ cầm hộp cơm trên tay đi về phía chiếc ghế sofa trong phòng. Đặt hộp cơm xuống bàn và ngồi ăn.

Khi vừa mới ăn được một muỗng anh đã ngạc nhiên vì không thể nào chê được tài nấu ăn của Thẩm phu nhân, anh bây giờ chỉ mong rằng mỗi ngày Thẩm thiếu gia của mình không chịu ăn cơm phu nhân nấu để anh có cơ hội được ăn chúng.

[......]

Ở tại nhà của Thẩm Mộ Diễn lúc này có tiếng chuông cô liền chạy ra cửa hỏi.

"Là ai vậy?"

"Ngô Doanh Doanh mày quên người mẹ này của Thẩm Mộ Diễn rồi hả,mau mở cửa cho tao."

Thì ra là bà Tiếu Cẩn Tuyên cô vội vàng chạy đi lấy chìa khóa mở cửa.

"Mẹ...mẹ...mẹ qua đây có việc gì không ạ."

Bà đi vào trong nhà, lúc đi ngang qua cô còn cố tình đụng vào người cô, bà lại chỗ sofa ngồi xuống và nói.

"Ai là mẹ mày hả, tao đã cho mày gọi tao là mẹ chưa. À Ngô Đình Đình vào đây chơi đi cháu."

Sau khi nghe được bà kêu Đình Đình cô mới thắc mắc sao chị ta lại đến đây làm gì chứ. Ngô Đình Đình vừa bước vào thì bị cô ngăn lại.

"Chị Đình sao chị lại đến đây."

Ngô Đình Đình liền tỏ ra vẻ đáng thương.

"Ngô Doanh Doanh sao em lại đối xử với chị như vậy, chắc là bây giờ em đã lấy chồng nên xung sướng rồi. Em đã quên người chị này rồi"~~~ hức...hức...hức.

"Cái con kia mày tránh ra cho con bé vào."

"Thôi bác đừng la em ấy. Nếu không được thì con đi về đây."

Bà liền đi ra và đẫy cô qua một bên.

"Ngô Đình Đình vào đây đi cháu, còn Ngô Doanh Doanh mau đi lấy nước cho tao và chị mày, mày định để cho tao với con bé chết khát à."

Bây giờ Ngô Doanh Doanh không còn nói được gì cô chỉ cúi đầu lặng lẽ dùng gậy tìm đường đi lấy nước cho họ.

"Mẹ, chị. Mời hai người uống nước."

"Mày ngồi xuống tao có chuyện cần nói."

[.......]

Cũng vừa đúng lúc này Thẩm Mộ Diễn về tới. Anh vừa đi tới cửa thì nghe tiếng của mẹ mình bên trong, lúc này anh đứng khựng lại Thư Trạch cũng có vẻ hơi ngạc nhiên tại sao về nhà rồi lại không vào anh bèn hỏi.

"Thiếu gia sao anh không vào trong nhà mà lại đứng đây."

Thẩm Mộ Diễn không nói gì. Thư Trạch cũng không hỏi thêm vì anh cũng đã hiểu là có mẹ anh ấy ở bên trong, anh đang nghe xem họ nói gì.

[........]

Bên trong nhà bà nói với Ngô Doanh Doanh.

"Ngô Doanh Doanh tao muốn mày phải ly hôn với Thẩm Mộ Diễn ngay, tao cho mày cơ hội một tuần để mày tìm cách ly hôn với nó. Tao không muốn một đứa mù làm con dâu Thẩm gia, nếu mày làm con dâu của tao thêm một ngày nào nữa thì ngày đó tao mất mặt lắm."

"Không con nhất định sẽ không làm vậy, con bị mù cũng là lỗi của con sao. Mẹ không thể cứ đối sử rẻ lạnh với con như vậy được."

"Mày...mày...mày dám cãi lời tao."

Thấy có chuyện chẳng lành anh mở cửa bước vào.

"Dừng tay."

Lúc này bà Tiếu Cẩn Tuyên và Ngô Đình Đình ngạc nhiên sao Thẩm Mộ Diễn lại về nhà sớm như vậy.

"Con...con...con.....con, sao con lại về sớm như vậy."

"Con không về để mẹ làm loạn trong nhà con sao."

"Mẹ......mẹ...mẹ.......mẹ không có ý đó."

"Đủ rồi mẹ à con đã nghe thấy hết rồi mẹ không cần giải thích đâu. Bây giờ trước khi con nổi giận lên thì mời mẹ ra ngoài."

Bà Tiếu Cẩn Tuyên và Ngô Đình Đình không nói được gì chỉ đứng dậy ra về. Việc bà muốn cô ly hôn với anh vì bà sợ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén nên muốn đuổi cô đi càng sớm càng tốt, khi bà ra về anh nói với cô.

"Ngô Doanh Doanh cô đúng là ngốc thật mà. Hôm nay lỡ không cô tôi ở nhà thì cô đứng im như vậy để bà ta đánh à, từ hôm nay hãy nhớ kĩ lời tôi nói sau này khi không có tôi ở nhà cô không nên mở cửa cho họ vào nghe rõ chưa."

"Tôi........tôi...tôi biết rồi."

Nói xong thì anh đi lên phòng và nhờ Thư Trạch canh cô ấy giúp anh. Ngô Doanh Doanh cũng thắc mắc hỏi Thư Trạch.

"Thư Trạch anh ấy bị làm sao vậy, sao hôm nay lại tốt với tôi vậy nhỉ?"

"Thẩm phu nhân sau này cô sẽ hiểu thiếu gia tại sao có lúc đổi xử tốt với cô và cô lúc cáu gắt khó chịu và nếu như cô muốn giúp anh ấy thoát khỏi tình trạng đó thì cô nên quan tâm anh ấy hơn."

- "Cảm ơn anh Thư Trạch."