Cô Vợ Mù Của Thẩm Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 19



Sau khi biết mình bị lừa Ngô Doanh Doanh cố gắng vùng vẫy nói.

"Thẩm Mộ Diễn....Thẩm Mộ Diễn anh thả tôi xuống Thẩm Mộ Diễn."

"Muộn rồi."

Nói xong anh quay lưng đi vào phòng ngủ cùng cô. Vào tới phòng anh thả cô xuống giường rất mạnh khiến lưng của cô rất đau và theo phản xạ cô lấy hai tay che ngực lại.

"Thẩm...Thẩm...Thẩm Mộ Diễn anh.....anh... a...nh...anh muốn làm gì?"

Nhìn bộ dạng này của cô Thẩm Mộ Diễn chỉ biết bật cười ghé sát vào tai cô, anh nói.

"Ngô Doanh Doanh cô yên tâm đi tôi sẽ không làm gì cô đâu chỉ có điều là bây giờ đã khuya rồi chúng ta đi ngủ thôi."

"Khoan đã."

"Lại là chuyện gì?"

"Trong phòng của anh chỉ có một cái giường thôi chẳng lẽ là tôi phải ngủ chung với anh luôn sao?"

"Điều đó là tất nhiên rồi."

Ngô Doanh Doanh thật sự không muốn ngủ chung với anh ta, cô lén lút muốn đi ra ngoài thì bị anh nắm tay kéo mạnh khiến cho khoảng cách của cô và anh lúc này thật sự rất sát nhau và có thể nghe rõ được hơi thở của nhau.

"Thẩm...Thẩm...Thẩm Mộ Diễn anh có thể buông tay ra được không sao lại kéo sát tôi vào người anh thế này khó thở chết đi được."

Anh từ từ nới lỏng tay ra.

"Nếu cô không chịu đi ngủ thì tôi sẽ ôm chặt cô giống lúc nãy đấy. Bây giờ thì đi ngủ thôi."

Thẩm Mộ Diễn tay vẫn giữ Ngô Doanh Doanh như thể là muốn giữ chặt cô lại không cho cô thoát ra khỏi anh, Doanh Doanh cố gắng nhắm mắt lại ngủ nhưng không hiểu sao có một điều gì đó khiến cô không ngủ được.

"Thẩm Mộ Diễn...Thẩm Mộ Diễn, anh ngủ chưa?"

"Sao hả cô còn chưa ngủ sao?"

"Không.....Không phải chỉ là tôi có một chuyện muốn hỏi anh."

"Muốn hỏi gì thì cô cứ hỏi đi."

"Chuyện về cô gái đó Tuyết Như đó có phải lúc trước anh rất thương cô ấy không."

Đột nhiên anh mở mắt ra nhìn chằm chằm vào cô, Mộ Diễn thật sự không hiểu sao Doanh Doanh lại biết cô gái này.

"Mộ Diễn....Mộ Diễn anh sao vậy?"

"Là ai đã nói với cô về cô ấy?"

"Thư Trạch đã kể cho tôi nghe rồi anh cũng đừng làm hại cậu ấy, là tôi kêu cậu ấy kể."

Thẩm Mộ Diễn nghĩ "Thư Trạch đang chống đối lại anh sao. Đã nói bao nhiêu lần rồi là không được kể nhưng nếu bây giờ cô ấy đã biết thì anh sẽ nói luôn."

"Đúng vậy Doanh Doanh, lúc trước đây tôi rất thương cô ấy. Tuyết Như là trẻ mồ côi trong khu nhi viện không có ba cũng không có mẹ, tình cờ một ngày tôi gặp được cô ấy khi đang đi trên đường và đưa cô ấy về làm nhân viên của công ty mình lúc đó tôi đã yêu từ cái nhìn đầu tiên Tuyết Như thật sự là một cô gái rất đẹp."

"Mà không biết cô ấy khuôn mặt như ra sao. Thư Trạch cậu ấy nhìn tôi nói cũng có nét rất giống Tuyết Như."

Thẩm Mộ Diễn nghe câu nói này cũng khá có lý, nhìn kĩ thì Ngô Doanh Doanh cũng có vài điểm rất giống Tuyết Như và giống nhất là giọng nói. Chắc có lẽ đó là điều làm cho anh mặc dù không yêu cô cũng cảm thấy vui vẻ khi ở bên cạnh người con gái này.

"Thẩm Mộ Diễn ước gì tôi có thể nhìn thấy, như vậy tôi sẽ có thể biết được chị Tuyết Như thế nào."

Đột nhiên anh hỏi cô.

"Ngô Doanh Doanh cô...cô có muốn nhìn thấy không hả nếu muốn tôi sẽ giúp cho cô."

"Thật sao?"

"Ừm"

Tuần sau bạn của anh là bác sĩ ở nước ngoài sẽ về nước anh ấy rất giỏi trong việc này. Bây giờ trong lòng Ngô Doanh Doanh rất vui, từ lúc bị như vậy cô nghĩ "con đường nhìn thấy ánh sáng của cô đã khép lại lúc cô 10 tuổi rồi" nhưng sau này cô có thể nhìn thấy được cô sẽ biết thật sự Tuyết Như là ai tại sao lại giống cô.

......

Mọi người thử đoán xem khi Ngô Doanh Doanh sáng mắt thì chuyện gì sẽ xảy ra.