Cô Vợ Mù Của Thẩm Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 23



Chiếc băng gạt từ từ được tháo ra khỏi mắt cô. Lúc này đứng xung quanh căn phòng bệnh này là ba chồng của cô Thẩm Mộ Chiến, Thẩm Mộ Diễn, Thẩm Mộ Sơ, Thư Trạch. Mọi người đều rất hồi hộp chờ đợi.

Bác sĩ Tô nói.

"Ngô Doanh Doanh cô nghe tôi nói. Cô hãy thật bình tĩnh, thả lỏng và từ từ mở mắt ra."

Nghe theo lời hướng dẫn của bác sĩ Tô. Cô từ từ mở mắt ra và đếm một, hai, ba. Trước mặt cô có thể thấy được là có 4 người đàn ông đang cùng hướng về phía mình. Còn kế bên cô là bác sĩ Tô.

"Ngô Doanh Doanh cô nhìn thấy họ không?"

"Tôi.........tôi nhìn thấy được rồi, tôi đã nhìn thấy được rồi."

Thật sự rất mừng vì sau gần ấy năm sống cùng bóng tối thì bây giờ cô lại có thể nhìn thấy bầu trời và nhìn thấy ánh sáng.

[.....…..]

Sau khi đã xong hết tất cả mọi thứ. Thẩm Mộ Diễn đi làm giấy xuất viện cho cô và đóng viện phí, lúc đi ra ngoài tình cờ cô cũng đi chung đường với bà Diệp Tư Dung nhưng họ lại không thấy nhau vì nghịch hướng đi. Nghe được giọng nói rất quen bà đứng khựng lại.

"Bác à có chuyện gì vậy?" ~~~bác sĩ Tô hỏi.

"Là...là con bé Ngô Doanh Doanh, con bé nó đã nhìn thấy ánh sáng được chưa."

"Bác yên tâm mắt của cô ấy tiến triển rất tốt. Ngô Doanh Doanh đã nhìn thấy được ánh sáng rồi ạ."

"Vậy thì tốt rồi."

[.........]

Tối hôm đó tại nhà của Mộ Diễn. Đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy gương mặt anh. Thật đúng như lời đồn mọi người thường hay nói về Mộ Diễn anh ta là một người có khuôn mặt đẹp trai nhưng vô cùng lạnh lùng, thấy cô gái nằm kế bạn cứ nhằm chằm chằm vào mình anh nheo mắt lại.

"Sao hả có phải tôi đẹp trai lắm đúng không?"

Vì mãi mê nhìn ngắm khuôn mặt của anh mà khi nghe anh hỏi cô trả lời một câu hết sức dễ thương.

"Đúng......đúng anh rất đẹp trai."

Đột nhiên nghỉ lại thấy câu nói cô vẻ hơi kì, cô nghĩ thầm "chết rồi Ngô Doanh Doanh. Mày... mày vừa nói cái gì vậy, mày không thể để mất giá như vậy được.....Ngô Doanh Doanh tỉnh táo lại đi, mày không được thích anh ta nhất định không được."

"Ngô Doanh Doanh cô đang nghĩ gì vậy?"

"Không....không........không tôi đâu nghĩ gì đâu."

"Sao mặt cô lại đỏ."

Nghe anh nói câu này cô lại nghĩ "mặt mình đỏ thật sao."

"Ơ.... mặt tôi đỏ là do tôi nóng thôi."

"Tôi nhớ là trong phòng có mở máy lạnh mà....Thôi bỏ đi."

Nói xong anh kéo cô sát vào lòng mình, hai tay của anh ôm chặt lấy cô khiến cô thật sự khó thở.

"Ngô Doanh Doanh"

"Anh muốn nói gì sao Mộ Diễn?"

"Ngô Doanh Doanh hãy ở bên cạnh tôi. Cô đừng đi đâu hết, ở bên tôi, tôi sẽ không để cho một người nào dám làm hại cô. Tôi sẽ bảo vệ."

Doanh Doanh nghe được câu nói này của Thẩm Mộ Diễn chẳng giống anh ta của lúc trước, ai đã bắt mất Thẩm Mộ Diễn lạnh lùng kia đi rồi. Nhưng xét về chuyện này thì cô thấy nếu anh ta tốt với cô như vậy cũng tốt hơn lúc trước, cô cũng có thể đỡ cực khổ hơn rồi, Mộ Diễn lại nói.

"Ngô Doanh Doanh cô hãy hứa với tôi đi cô sẽ không đi đâu hết."

"Được rồi tôi hứa."

"Đi ngủ thôi."

[.........]

Thẩm gia. Ở tại đây bây giờ Đình Đình đã dọn tới ở cùng bà Tiếu Cẩn Tuyên còn ông Thẩm Mộ Chiến thì ở một căn nhà riêng vì hai vợ chồng cứ ở chung lại gây lộn.

"Bác gái cháu nghe nói Ngô Doanh Doanh đã được tặng mắt rồi đó bác."

"Con nhỏ chết tiệt đó hết dụ dỗ một Thẩm Mộ Sơ rồi lại tới Thẩm Mộ Diễn."

"Bác đừng quá nóng dội rồi chúng ta sẽ diệt trừ được nó."

Dù hai người có hợp tác với nhau những mỗi người đều có âm mưu riêng. Ngô Đình Đình thì muốn chiếm đoạt tài sản của bà còn bà thì do cô cùng đẳng cấp với mình nên muốn cô lấy Thẩm Mộ Diễn và sinh con cho anh ta, Ngô Doanh Doanh thì bị mù nên bà sợ nếu cháu của bà sinh ra sẽ giống Ngô Doanh Doanh bị mù thì thật tội nghiệp cho nó.