Cô Vợ Mù Của Thẩm Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 27



Sau khi được Mộ Diễn đồng ý cho người đó vào Thư Trạch đi ra ngoài và mời họ. Cánh cửa dần hé mở.

"Chào con trai Thẩm Mộ Diễn yêu dấu của mẹ."

Mộ Diễn có vẻ khó chịu khi thấy được bà Tiếu Cẩn Tuyên, anh cau mày và hỏi lại bà với giọng nói lạnh như băng.

"Mẹ lại tới đây làm gì?"

"Mẹ nhớ con trai của mình cũng không được tới đây sao?"

Kể từ ngày Tuyết Như mất thì niềm tin của anh đối với người mẹ này cũng đã mất đi. Dù cho một lời bà nói anh cũng không bao giờ tin. Mộ Diễn lại nói tiếp.

"Nếu không có chuyện gì mời mẹ về cho. Con còn nhiều việc rất bận không rảnh tiếp khách.....Thư Trạch."

"Này này Mộ Diễn con có cần hất hủi bà mẹ này không. Mẹ nói nhanh rồi sẽ đi ngay thôi và con cũng hãy nhớ rõ những lời nói này, nhất định không được quên..........mẹ chắc là sau một thời gian hai đứa ở chung cho tới bây giờ thì con hẳn cũng đã có tình cảm với nó rồi nhỉ. Con còn giúp nó sáng mắt nữa....."

"Mẹ cho người theo dõi con sao, chuyện Ngô Doanh Doanh sáng mắt sao mẹ lại biết?"

"......Đúng vậy! à Thẩm Mộ Diễn nếu đã như vậy mẹ càng phải nhanh chóng tiến hành thôi, nếu cứ dây dưa để lâu thì "bùm....." lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hãy bảo vệ nó khi còn có thể đi không thì lại như con bé Tuyết Như kia đấy."

"Nếu mẹ nói xong rồi thì hãy mau cút đi đi, sự kiên nhẫn của con có giới hạn......Thư Trạch tiễn khách giúp tôi."

Thư Trạch từ ngoài cửa bước vào.

" Bà Tiếu, Thẩm thiếu gia đã nói vậy rồi xin mời bà về cho."

Trước khi về bà còn nói một câu.

"Thẩm Mộ Diễn, mạng sống của nó phụ thuộc vào con đó........hẹn gặp lại vào một ngày gần nhất."

Mộ Diễn biết bà Tiếu Cẩn Tuyên đang đẩy anh vào một con đường rất khó có lối ra. Một cô gái đã mất là cũng do mẹ anh ra tay giết cô ấy. Bây giờ lại càng phải đề phòng hơn, không thể nào để cô gái còn lại vô duyên vô cớ lại bị mẹ anh bày mưu hãm hại được nữa. Anh lại suy nghĩ cô ta chính là Tuyết Như anh phải bảo vệ cô ấy.

[..........]

Tại Thẩm Như là nhà của Thẩm Mộ Diễn, Thẩm Như cũng do ghép họ của anh và tên của Tuyết Như lại thành một. Ngô Doanh Doanh lúc này cảm thấy ở nhà có hơi chán nên cô nhờ Thẩm Mộ Sơ chở cô đi chơi.

"Thẩm Mộ Sơ, anh trai em cũng đi làm rồi. Ở nhà quài cũng chán và hơn nữa bây giờ chị nhìn thấy rồi hay chúng ta ra ngoài chơi đi."

"Ý kiến hay để em đi lấy chìa khóa xe."

Cũng may là anh còn dư lại một chiếc xe ở nhà nên Mộ Sơ có thể chở cô đi chơi được. Ngô Doanh Doanh cũng có vẻ thích thú cũng đã trải qua khoảng thời gian dài thì cô mới có thể nhìn thấy được ánh sáng.

"Chị dâu bây giờ chúng ta đi đâu đây, à hay là chị có thích ăn gì không. Em chở chị đi."

"Hay là đi ăn kem đi."

"Được thôi."

[.........]

Hiếm khi có được cơ hội đi chơi với cô nên anh rất thích, hai người đến một quán kem. Món kem mà Ngô Doanh Doanh thích là kem dâu và kem vani và Mộ Sơ cũng kêu phần giống cô mặc dù sợ thích anh không phải là loại kem đó nhưng có tình trọn giống vì anh coi cô không phải chị dâu mà là bạn gái của anh.

"Có ngon không?"

"Tất nhiên là ngon rồi."

"Vậy chị có muốn ăn thêm không?"

Ngô Doanh Doanh liền nói.

"Hay là chúng ta đi ăn đồ nướng đi."

Thế là họ lại tiếp tục lái xe tới quán thịt nướng và đi ăn cho đến khuya.

[.......]

9 Giờ tối. Mộ Diễn về nhà, bình thường có cô ở nhà bấm chuông một lần thì cô hoặc Mộ Diễn sẽ ra mở cửa nhưng sao hôm nay không thấy ai. Anh liền lấy một chìa khóa riêng mở cửa ra, bước chân vào nhà thì anh chợt nhận ra căn nhà được bao phủ bởi một màu đen. Thẩm Mộ Diễn đưa tay và bật tất cả các công tắc trên tường xuống, anh nhìn xung quanh căn nhà trống trơn không có một bóng người. Anh lại có cảm giác lo lắng cho câu nói lúc sáng, liền lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Doanh Doanh nhưng đột nhiên nhớ lại mình không có số của cô ấy nên gọi cho Mộ Sơ.