Cô Vợ Mù Của Thẩm Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 33



Hai anh em họ cùng nhau đi xuống dưới lầu và vào phòng bếp. Cũng may là Ngô Doanh Doanh nấu đồ ăn hôm nay còn nhiều, nếu không là Mộ Diễn sẽ phải nhịn đói.

"Anh hai chắc là cũng đói rồi nhỉ. Đây là đồ ăn lúc sáng chị dâu nấu vẫn còn, em đi hâm nóng lại cho anh."

"Ừm! vậy cũng được."

Mộ Sơ lấy nồi để lên bếp hâm nóng thức ăn lại cho Mộ Diễn sau đó lại bưng ra bàn ăn. Anh để từng đĩa thức ăn xuống thật nhẹ nhàng. Sau khi đã đặt thức ăn xuống cũng tiện tay kéo ghế ra ngồi.

"Anh hai......anh còn nhớ ngày mai là ngày gì không?"

Động tác của anh từ từ dừng lại, thả lỏng chiếc muỗng trên tay xuống chén. Khuôn mặt cũng chỉ cuối xuống bàn ăn.

"Anh còn nhớ."

Thẩm Mộ Sơ lại nói tiếp.

"Xin lỗi! em không có ý nhắc lại chuyện đã qua nhưng anh vẫn còn thương chị Tuyết Như sao."

"Sao em lại hỏi vậy, anh tất nhiên là thương cô ấy rồi."

"Vậy anh có từng thương Ngô Doanh Doanh chưa?"

Thẩm Mộ Diễn nghe được câu nói này anh lại ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn thẳng vào Mộ Sơ.

"Sao em lại hỏi anh câu này?"

"Anh không cần thắc mắc tại sao em lại hỏi anh câu này.........Anh mau trả lời câu hỏi này của em."

"Anh.......anh........anh......anh chưa bao giờ yêu........Ngô Doanh Doanh."

Thẩm Mộ Sơ nghe được câu nói này anh cũng khỏi hỏi gì thêm, anh đứng lên đi ra khỏi phòng bếp nhưng vừa đi được vài bước Mộ Sơ ngừng lại cất giọng nói.

"Thẩm Mộ Diễn........đây là lần đầu tiên em gọi tên của anh và khi em nói ra câu này, em mong anh hãy suy nghĩ thật kĩ......"

Mộ Sơ dừng lại ít phút rồi nói tiếp.

".........Tránh làm tổn thương đến người Ngô Doanh Doanh, em cũng không phải là ghét chị Tuyết Như nhưng chị ấy mất cũng được hai năm rồi, hiện tại anh cũng đã cưới Ngô Doanh Doanh vậy tại sao anh lại không yêu chị ấy anh đừng tự trách bản thân mình về cái chết của Tuyết Như nữa. Điều quan trọng bây giờ là chị Ngô Doanh Doanh.......nếu anh không yêu cũng không sao nhưng đã làm gì thì cũng phải có trách nhiệm với người ta, em nói vậy từ anh suy nghĩ và giải quyết thế nào."

Vừa dứt lời Mộ Sơ cũng bỏ đi về phòng, bây giờ trong căn phòng bếp này chỉ còn lại Thẩm Mộ Diễn. Anh đang ngồi suy nghĩ lại những lời Mộ Sơ nói "những lời nó nói cũng rất có lý.........nhưng sao mình lại cảm thấy như vậy thật có lỗi với Tuyết Như, anh nên làm thế nào đây Tuyết Như...."

Những lời Mộ Sơ nói lúc nãy vì anh thương Ngô Doanh Doanh và vô tình thấy vết răng trên cổ Thẩm Mộ Diễn thì đã hiểu trò chơi tối quá mà Mộ Diễn nói là gì.

[..........]

Tại bên trong phòng ngủ có tiếng nước chảy. Thì ra Ngô Doanh Doanh cô gái này đang giặc lại ga trải giường tối hôm qua, bây giờ cô nghĩ ra được"đêm qua cô bị dụ dỗ vào cuộc yêu điên loạn này, giá như lúc đó cô không uống rượu quá nhiều thì có thể giữ lại được thứ quý giá này của mình" sau khi giặc xong cô đem ra người ban công phơi, sẵn đây cũng nhìn ngắm nơi mình ở. Thật sự nó rất đẹp, cômãi mê một lúc lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình rung lên "reng......reng.......reng.........reng."

Ngô Doanh Doanh không biết là ai gọi chỉ thấy một số máy rất lạ, theo trí nhớ của cô trong điện thoại này chỉ có lưu số của mẹ kế và chị gái của cô Ngô Đình Đình. Ngoài hai người họ ra cô cũng không biết là số của ai.Doanh Doanh nhấc máy.

"Alo"

[.......]

Đầu dây bên đây là giọng nói của một người nam.

"Cô có phải là Ngô Doanh Doanh không?"

Doanh Doanh thắc mắc hỏi lại.

"Anh là ai sao anh lại biết tên tôi?"

"Tôi là bác sĩ Tô đây, mẹ cô vừa bị ngất xỉu đang cấp cứu trong bệnh viện."

"Anh nói sao mẹ......mẹ......mẹ tôi đang ở bệnh viện sao."

"Ừm! cô mau đến đây nhanh lên."