Cô Vợ Mù Của Thẩm Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 43



Nghe theo lời của bà Tiếu hai người nhanh chóng đi lại kéo Ngô Đình Đình ra, mặc dù vậy cô vẫn cố gắng nắm chặt tay của Ngô Doanh Doanh vì cô nghĩ nếu muốn làm hại cô em gái này thì cũng được nhưng còn đứa trẻ nó không có tội vậy tại sao phải làm hại nó.

Hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau dần dần bị tuột ra khỏi nhau, Đình Đình hét lớn cho Ngô Doanh Doanh nghe rõ.

"Em nắm chặt tay chị xíu nữa đi, cố gắng lên."

Vì Ngô Doanh Doanh kiệt sức và Đình Đình thì bị hai người kia kéo ra, Doanh Doanh buông cánh tay của cô, rơi xuống lầu. Trong lúc rơi xuống từ trên cao như vậy cô nghĩ " Thẩm Mộ Diễn anh đâu rồi, tại sao lúc cần anh có mặt thì anh lại biến mất ai sẽ là người cứu con chúng ta đây."

Doanh Doanh rơi thẳng xuống lầu, đầu cô đập mạnh xuống đất thì một dòng nước màu đỏ tuông ra. Đình Đình lúc này ngơ ngác không còn biết nói gì về cảnh tượng này nó sẽ ám ảnh suốt đời cô.

"Đình Đình bây giờ mày muốn theo nó hay là theo tao" bà Tiếu gằn giọng hỏi.

Lúc này Ngô Đình Đình nghĩ "thế lực của bà ta rất lớn nếu giờ mình phản lại bà ấy thì sẽ chết mất, đã lỡ phóng lao rồi phải theo lao thôi " Đình Đình lấy lại bình tĩnh sau vài phút cô quay sang nói.

"Làm sao tôi lại muốn theo nó, chỉ là thấy đứa bé tội nghiệp nên muốn cứu đứa bé thôi nhưng bây giờ bà thấy rồi đó cô ta chết rồi vậy cũng đỡ vướng bận gì tới chúng ta."

Bà Tiếu nghe vậy cũng tin cô và không có chút nghi ngờ nở một nụ cười nham hiểm sau đó rời khỏi đây.

Doanh Doanh nằm dưới mặt đất đưa tay sờ lên bụng mình.

"Bé con à mẹ xin lỗi."

Vô tình có một bóng dáng ai đó kế bên cô lên tiếng gọi.

"Ngô Doanh Doanh, tỉnh lại đi......Ngô Doanh Doanh."

Người đó là Thẩm Mộ Sơ, tình cờ lúc nãy anh đi ngang qua đây thì thấy mẹ mình và cô gái tên Đình Đình kia đi đâu có vẻ khá gấp gáp, nghi ngờ có chuyện chẳng lành anh chạy vào đây xem thử lại thấy cô. Doanh Doanh mở hờ đôi mắt ra nhìn lên thì thấy anh, giọng cô yếu ớt nói.

"Cứu.......cứu con tôi.". Truyện Khoa Huyễn

Nghe thấy vậy anh bế cô lên bắt một chiếc taxi đưa Doanh Doanh đến bệnh viện gần nhất ở nơi này.

[............ ]

Ở tại cổng bệnh viện những người vệ sĩ đợi từ rất lâu nhưng không thấy cô ra thế là họ chia nhau đi tìm trong bệnh viện, một người gặp bác sĩ Tô đi ra anh liền hỏi.

"Anh cho tôi hỏi có thấy cô gái này không?"

Vừa nhìn vào anh đã biết là Ngô Doanh Doanh, bác sĩ Tô nhẹ nhàng đáp lại lời nói của anh.

"À tôi biết, lúc nãy có gặp cô ấy....tôi thấy là cô ấy đi ra ngoài rồi mà. Không lẽ có chuyện gì sao?"

Chưa kịp hỏi xong thì tên vệ sĩ đó đã chạy đi, họ tập hợp tất cả lại cùng nhau đi về nhà vì họ nghĩ có lẽ cô đã đi về rồi "kít" chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Thẩm Như, cả 5 người lao nhanh xuống đi vào nhà hỏi những người hầu.

"Này lúc nãy các cô có thấy phu nhân về nhà không?"

"Chúng tôi không thấy" tất cả đồng thanh trả lời.

Sau đó họ kể cho nhau việc cô mất tích và chia nhau đi tìm, hỏi tất cả các các quan ăn trong thành phố, đi đến trại trẻ mồ côi hôm qua cũng không thể nào tìm được tung tích của cô.

[......... ]

Mộ Diễn đang ngủ thì cảm thấy như có ai kéo mình đi đâu đó và một người nói với anh. Anh không thấy rõ mặt cô gái đó nhưng chỉ nghe giọng nói "cứu.......cứu tôi........Thẩm Mộ Diễn, Mộ Diễn."

Anh bỗng nhiên bật dậy khiến cho Thư Trạch giật mình, Thẩm Mộ Diễn nhìn qua anh khẽ nói.

"Đặt vé máy bay nhanh cho tôi, ngày mai chúng ta về gấp."