Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1090



Câu nói “Thật quá đáng” này khiến Đường Duy phải dừng lại. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nghe thấy lời miêu tả cậu như thế này từ miệng của Bạc Nhan.

Nói cách khác, Đường Duy luôn biết mình quả đáng, nhất là khi đối mặt với Bạc Nhan. Cậu gần như dùng hết toàn bộ ác ý của mình để đối mặt với cô gái này. Cậu biết điều đó, cậu luôn biết rõ ràng mình là loại người quá đáng như thế nào.

Nhưng mà Đường Duy vẫn luôn không thay đổi. “Tôi thừa nhận cô nói tôi như vậy rất chính xác.” Đường Duy nhếch miệng cười cười, giống như một tên ác ma. Những lời công kích đó ở trong đầu cậu tự động trở thành một loại khen ngợi. “Tôi không che giấu việc tôi là một người quá đáng. Tôi là một người quá đáng như vậy đấy. Cô có thể làm gì tôi? Hả? Bạc Nhan?”

Có thể làm sao bây giờ? Anh còn có thể đưa ra yêu cầu khác với em sao?

Đường Duy là một người không chịu hối cải, rất nhiều thời điểm ngay cả khi cậu biết mình đã làm điều gì sai, cậu vẫn sẽ không dừng lại.

Đường Duy từ rất sớm đã phát hiện ra sự kém cỏi này của mình. Cậu không phải là người tốt, ở một góc độ nào đó, cậu thật sự cặn bã.

Vậy thì đã sao chứ.

Cậu thừa nhận điều đó.

Đường Duy tiến lên, dùng sức đè ép Bạc Nhan, gắt gao ép cả người cô vào tường. Sau đó thiếu niên đem đầu áp xuống dưới thật gần Bạc Nhan, đến tận khi ánh mắt hai người chạm nhau.

Bạc Nhan kinh hoảng sợ hãi. Đường Duy lạnh nhạt không gợn sóng.

Cứ như thể cậu đang nhìn chăm chú vào một món đồ chơi. Bạc Nhan cùng lắm cũng chỉ là một phụ kiện không thể thiếu trong mắt cậu mà thôi.

Nhưng mà, đối với phụ kiện này.

Đường Duy nắm cắm Bạc Nhan, để sát vào, tựa như trong một giây tiếp theo hai đội môi có thể chạm vào nhau vậy.

Hơi thở của cậu phả vào khuôn mặt Bạc Nhan. Đôi mắt thiếu nữ đỏ hoe, không biết Đường Duy định làm gì với bản thân.

Cô không hiểu tại sao chuyện của bọn họ cuối cùng lại đi đến tình trạng như thế này…

Tại sao…

Đường Duy hạ thấp giọng nói: “Bạc Nhan, đừng nói chính mình có bao nhiêu ủy khuất. Tôi tự biết mình tồi tệ như thế nào. Tôi cũng thừa nhận mình là một tên cặn bã, nhất là khi đối mặt với cô. Bạc Nhan, cô không cần lặp đi lặp lại nhiều lần chỉ trích tôi. Tôi biết chính tôi là một gã có thể làm bất cứ chuyện gì với phụ nữ. Nhưng…

Cậu cười: “Không phải có yêu tôi đến chết sao? Hả? Nếu một ngày nào đó tôi buông tha cô, cô phải làm sao bây giờ? Rời khỏi tôi, cô mới là người bị hủy hoại sâu sắc mạnh mẽ nhất.”

Con người có thể được thuần phục. Cô đã bị thuần phục bởi sự hung ác của Đường Duy. Cô yêu một Đường Duy đã tâm cùng tham lam, yêu cậu chân thành phóng túng cùng vô sỉ.

Trái tim Bạc Nhan run lên: “Đường Duy… Anh đừng nghĩ như vậy mà… “Cô sợ nhất chính là bị tôi nhìn thấu hết tất cả và nằm hết nhược điểm của cô. Nhưng mà Bạc Nhan, cô đừng quên, không phải tôi muốn uy hiếp cô đâu.”

Dừng một chút, trong mắt thiếu niên xuất hiện một tia sáng kỳ lạ, quỷ quyệt đến gió nổi mây phun, giọng nói của cậu như một ác quỷ bò ra từ địa ngục: “Chính cô, cô đã tự đưa sự yếu đuối của mình vào tay tôi.”

Bạc Nhan như bị sấm sét đánh vào làm cho cả người choáng váng, trái tim cô đau dữ dội, đánh cho tâm hồn tan nát của cô một tiếng lại một tiếng.

Đừng… đừng dùng ánh mắt đó của anh nhìn em ti tiện như thế này…

Bạc Nhan thống khổ mà nhắm mắt lại, con người Đường Duy co rút lại, nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói.

Cậu cong môi, ở thời điểm Bạc Nhan chưa kịp phản ứng đã bước tới một bước, thẳng tắp đè lên đôi môi Bạc Nhan.

Run rẩy, mềm mại, hơi lạnh.

Đây là xúc cảm mà đôi môi Bạc Nhan đem lại cho Đường Duy.

Tô Nghiêu cảm thấy có động tĩnh trong phòng làm việc, khi cậu đi tới xem thử, mở cửa ra thì lập tức nhìn thấy một màn này.