Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 469: Quãng thời gian ngọt ngào (1)



Hạ Tịch Quán xoay người, hiện tại đầu cô đặt trên cánh tay rắn chắc của anh, cô nằm ngang trong lòng anh, mi mắt cong cong nhìn anh, như vậy thật tốt.

Lục tiên sinh của cô vẫn là Lục tiên sinh lúc trước, cơ thể rất cường tráng, không có bất kỳ khiếm khuyết nào, lần này bà nội có thể an tâm rồi.

Trời cao vẫn thương xót đến anh, một nhát dao kia cũng không khiến anh bị gì.

Lục Hàn Đình từ cao nhìn xuống cô gái đang lúc nằm trong ngực anh, dáng vẻ cô rất hiểu chuyện, rất mềm mại, cơ thể anh khỏe mạnh, cô còn vui vẻ hơn anh.

Thời gian giống như quay về rất lâu trước kia, cô vẫn là Lục phu nhân của anh, hệt như mèo con cuộn tròn trong ngực của anh, thương anh, bảo vệ anh, nâng niu anh trong lòng bàn tay.

Ngón cái Lục Hàn Đình chậm rãi xoa đôi môi cô, vuốt ve qua lại.

Ánh mắt chứa sóng nước của Hạ Tịch Quán yêu kiều nhìn anh, bàn tay nhỏ siết áo anh thành nếp uốn, sau đó cô nâng người, hôn một gò má anh tuần của anh, hôn từng chút một.

“Em và… Lục Tử Tiễn, có không?” Lúc này giọng nói đè nén thình lình vang lên.

Anh vẫn còn băn khoăn chuyện này à, Hạ Tịch Quán liền nhớ lại mấy tắm ảnh kia, trong đó có mấy tắm là anh đứng trong góc phòng mờ tối, nhìn Lục Tử Tiễn vào phòng cô.

Khi đó anh siết chặc nắm tay, trong hình cũng có thể nhìn rõ bàn tay anh nổi đầy gân xanh, anh rõ ràng cũng rất muốn vọt vào trong phòng xử Lục Tử Tiễn.

Thế nhưng, anh liều mạng nhịn được.

Nhất định anh đã nhịn rất vất vả, đúng không?

Hạ Tịch Quán dí dỏm nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Không nói cho anh.”

Lục Hàn Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cháy nóng gần như muốn hòa tan cô.

Nhưng, rất nhanh anh liền buông lỏng cô ra, sau đó đứng dậy.

Ơ, sao anh lại xuống giường rồi?

Hạ Tịch Quán nhanh chóng vươn tay kéo ống tay áo anh: “Lục tiên sinh, anh… anh cái con người này sao không nhạy bén chút nào vậy chứ, nhất định phải để em nói cho anh biết đáp án sao, anh có thể… Có thể chính mình tìm đáp án chứng thực mà…”

Lục Hàn Đình quay đầu nhìn cô, thựa ra vừa rồi trong lúc cô đang vui vẻ xấu hổ đã biểu lộ đáp án cho anh, cô và Lục Tử Tiễn trong sạch, không có gì xảy ra cả.

Giờ phút này cô lại bảo anh đích thân tìm đáp án chứng thực, mấy chữ cuối cùng lí nhí nhỏ như tiếng muỗi kêu, thiếu nữ một lời thẹn thùng không kiềm chế được, ý tứ muốn biểu đạt lại đã quá rõ ràng, cô muốn…

Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ động, anh là một người đàn ông bình thường, đây là cô gái mà anh hằng yêu, trong đáy mắt sâu thẳm đã nhiễm chút ham muốn tình dục đỏ tươi. Nhưng, anh không thẻ.

Tuần trăng mật này chỉ có năm ngày, năm ngày sau, cô sẽ bay đến Đề Đô, bắt đầu cuộc sống tươi đẹp của chính mình, anh không thể đòi hỏi thân thể trong sạch của cô.

Anh đã nhịn lâu như vậy, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Lục Hàn Đình đưa tay, gỡ từng ngón tay trắng nõn của cô xuống: “Anh biết cả rồi, giờ anh đi tắm nước lạnh.”

Cái gì?

Giờ anh đi tắm nước lạnh?

Bây giờ còn tắm nước lạnh cái gì?

Hạ Tịch Quán không chịu buông tay, lôi anh: “Lục tiên sinh, anh chuyển sang ăn chay rồi hả? Anh có phải…

không muốn chạm vào em không?”

Lục Hàn Đình nhìn gương mặt cố chấp đau buồn của cô, giọng bí bách: “Quán Quán, sau này em sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn.”

“Sẽ không, anh chính là tốt nhất rồi!”

“Quán Quán, đừng tùy hứng nữa.” Lục Hàn Đình vẫn gỡ ngón tay cô ra.

Sức lực nam nữ khác biệt rất lớn, tuy là Hạ Tịch Quán dùng hết sức bình sinh lôi anh, nhưng vẫn bị anh gỡ tay ra, anh xoay người đi đến phòng tắm.

Đi được hai bước, một cái gối đột nhiên từ phía sau bay tới, mạnh mẽ đập trúng lên gáy anh, thanh âm xấu hỗ của cô gái truyền đến: “Sớm biết thế đã không giúp anh rồi, giúp anh khôi phục bình thường, em lại chẳng xơ múi được gì, sau này lại bị mấy người phụ nữ khác đoạt mắt, em đúng là con ngốc nhất trên đời mài”