Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 489: Thú cưng nhỏ của lục hàn đình lục hàn đình tới



Ngày hôm nay Lục Hàn Đình mặc một thân tây trang màu đen thủ công, chất vải may cao cấp được là thẳng không có chút nếp uốn nào, tôn thêm dáng người cao to của anh, tóc mái đều được vuốt hết lên, lộ ra khuôn mặt anh tuấn như ông trời đẽo gọt nên, trên cổ tay mang chiếc đồng hồ thép sang trọng, anh nâng tay nhắc chân đều tràn ngập khí chất của bậc anh tài thành công giới thượng lưu, ưu nhã tinh xảo, quả thực khiến người ta không sao dời mắt nổi.

Hiện tại anh nhấc đôi chân dài vững vàng bước tới, nếp gấp quần thẳng như dao cắt theo từng bước tạo ra từ trường khiến người ta lóe mắt, Lục Hàn Đình đã ba tháng không lộ diện, cao cao tại thượng khiến người ta nhìn lên, trong khí chất thành thục nội liễm lại lộ ra cảm giác lạnh lùng cắm dục, trực tiếp làm khiến cho nhóm tiểu thư danh viện ở đây nhìn mà mặt đỏ tim đập.

Vui vẻ nhát chính là Lệ Yên Nhiên, cô ta vẫn luôn chờ Lục Hàn Đình, giờ anh tới, cô ta lúc này vui vẻ tiền lên đón: “Anh Hàn Đình, anh tới rồi?”

Lục Hàn Đình dừng bước lại, đôi mắt thâm thúy của anh rơi vào trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia của Lệ Yên Nhiên, cất giọng trầm tháp từ tính: “Tôi đồng ý với em là sẽ đến, Yên Nhiên, sinh nhật vui vẻ.”

“Anh Hàn Đình, cảm ơn anh, anh có thể đến đây chính là món quà tốt nhất mà em nhận được hôm nay rồi!”

Lệ Yên Nhiên ngưỡng mộ say đắm nhìn anh.

Lệ Yên Nhiên xuất thân cao quý, là quý nữ hào môn chân chính, có dạng đàn ông nào chưa mà cô ta chưa từng thấy qua, nhưng lại nhất kiến chung tình với Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình khác xa với đám công tử ở Đề Đô, anh là thiên chỉ kiêu tử chân chính, là hậu duệ quý tộc thương giới, chỉ riêng khí chất lạnh lẽo cô độc mà cắm dục đã có thể khiến tâm người đập loạn không thôi.

Nhóm tiểu thư Đề Đô đều sợ anh, Lệ Yên Nhiên cũng có hơi sợ, nhưng khi đám tiểu thư này tụ chung một chỗ, đề tài thảo luận nhiều nhất vẫn là Lục Hàn Đình, tất cả mọi người đều đang cược cuối cùng là tiểu thư nhà nào có thể bắt được nam thần khó với tới Lục Hàn Đình này.

Lúc này tất cả mọi người tụ tập, ồn ào nhao nhao nói, “Lục thiếu, hôm nay là sinh nhật Yên Nhiên, quà sinh nhật của anh đâu?”

“Không bằng như vậy đi, Lục thiếu lấy nụ hôn làm quà đi! Hôn Yên Nhiên một cái.”

“Hôn một cái! Hôn một cái!”

Đám người vây hai người vào giữa, đều hô hào “hôn một cái”, tim Lệ Yên Nhiên nhanh chóng đập rộn lên, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng nhìn về phía người đàn ông: “Anh Hàn Đình…”

Dáng vẻ cô ta muốn nói rồi lại thôi, rất chờ mong Lục Hàn Đình hôn cô ta.



Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng nghiêm, không hề động đậy, lúc này anh đứng dưới ánh đèn sáng chói, đèn chùm màu vàng phủ lên người anh ánh hào quang, dáng người thượng đẳng tinh xảo mê hoặc không biết mắt bao người.

Lệ Yên Nhiên tiến lên, nhón chân lên áp sát gò má Lục Hàn Đình, nhanh chóng hôn một cái.

Lục Hàn Đình không hôn cô ta, cô ta liền chủ động hôn.

Lúc lui xuống mọi người “oa” một tiếng, “Yên Nhiên, cô chủ động ghê đó.”

“Ngày hôm nay là sinh nhật Yên Nhiên, Yên Nhiên định đoạt, hay là, hôn thêm một cái đi, lần này hôn…

môi đi!”

“Hôn môi đi! Hôn môi đi!”

Lệ Yên Nhiên là đệ nhất mỹ nhân Đề Đô, đàn ông theo đuổi cô ta như cá dưới đại dương, nhiều vô số kể, cho tới bây giờ cô ta chưa từng liếc đến quá nhiều, người đàn ông có thể để cho vị thiên kim thủ phủ(*) này chủ động như vậy, cũng chỉ có mỗi Lục Hàn Đình.

(*) thủ phủ: nhà giàu có bậc nhát.

“Hôn môi đi!”

Lệ Yên Nhiên cắn răng lên môi, đôi mắt ánh nước vừa xấu hỗ vừa căng thẳng nhìn Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình cũng nhìn cô ta, không có ý trách cứ cô ta, đôi mắt mang vẻ ôn hòa dung túng.

Lệ Yên Nhiên lại tiến lên, nhón chân hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Nhưng cô ta mới vừa tới gần, còn chưa kịp hôn, thì bên chân có một vật nhỏ đầy lông vọt tới.

Meo! Meo meol