Cướp Em Về Làm Bà Xã Của Anh

Chương 17: Cưỡng hôn



Tuyệt Nhan cười nhạt.

- phụng mệnh? Anh từ khi nào đã nghe lời của ba tôi như thế? Mặc công tử anh vẫn là sớm trở về thì hơn, anh ở Tuyệt gia chúng tôi muộn như vậy vẫn chưa về thì người khác sẽ bàn ra tán vào. Tôi thì không sao? Nhưng danh tiếng của anh sẽ bị ảnh hưởng lắm đấy. Còn nữa cô thiên kim gì đó cũng sẽ cảm thấy không vui.

Tuyệt Nhan cư nhiên lại nhắc đến thiên kim. Khiến Mặc Tư Thành liền đoán ra người cô nhắc đến là ai.

- thiên kim em nhắc đến là Trương Ái Kì?

Mặc Tư Thành đột nhiên đứng dậy rời khỏi ghế, tiến đến bên cạnh Tuyệt Nhan, tiếp tục nói.

- em có phải là đang ghen với cô ta?

Cả người Mặc Tư Thành cúi xuống, mặt đối mặt với Tuyệt Nhan khiến cho cô bị hành hạ bất ngờ của anh mà không kịp phản ứng.

Khoảng cách gần như vậy cô cũng có thể nghe thấy được hơi thở của anh, ngửi được cả mùi hương nam tính trên người truyền đến mũi của cô.

- anh...nam nữ thụ thụ bất thân.

Tuyệt Nhan rối quá bị lắp bắp.

Đây có thể nói là lần thứ hai cô tiếp xúc thân mật với người đàn ông trước mặt và cũng xem như là lần thứ hai tiếp xúc thân mật với đàn ông. Tuy nói cô và La Nhất Phàm đang yêu đương với nhau nhưng ngoài nắm tay ra thì không còn bất cứ hành động thân mật nào diễn ra, đến cả hôn cũng còn chưa hôn. Cho dù có thì nụ hôn đầu của cô cũng là bị người đàn ông trước mặt này cướp trắng trợn.

- nam nữ thụ thụ bất thân? Nhan Nhi em có phải là xuyên không từ cổ đại đến không vậy?

Khoé miệng của Mặc Tư Thành vô thức hiện lên một nụ cười.

Tuyệt Nhan nhìn thấy mà cũng phải kinh ngạc, cả hồn phách cũng bị đoạt mất bởi vì nụ cười của anh.

" không ngờ đại ác ma cười lên cũng đẹp thật. " suy nghĩ thoáng qua của Tuyệt Nhan nhanh chóng bị dập tắt khi nghe thấy tiếng Mặc Tư Thành thì thầm bên tai cô.

- em có phải bị tôi mê hoặc rồi không?

Tuyệt Nhan nhanh chóng phản bác.

- tôi mới không có.

- không có? Em thích thì cứ thừa nhận, không cần phải thẹn thùng như vậy.

Đúng là Mặc Tư Thành cả liêm sỉ cũng không cần.

- Mặc Tư Thành...ưm...

Anh biết cô định mắng anh cho nên đã không cho cô cơ hội để mắng.

Trực tiếp cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Anh hôn cô rất triền miên và mạnh mẽ, động tác không hề dịu dàng chút nào, thậm chí còn nghiến sát môi cô như thể đang trừng phạt.

Tuyệt Nhan lần trước cũng bị hành động tấn công bất ngờ này của anh làm cô mất đi nụ hôn đầu. Nhờ lần dó khiến cô tìm ra được biện pháp nếu lần sau còn có hành động này xảy ra sẽ có ứng phó. Nhưng cô không ngờ sẽ có ngày dùng tới, lại còn phải đối phó với người đàn ông lần trước.

Cô nhân lúc anh định đưa lưỡi xâm chiếm vào bên trong miệng của mình, nhe răng cắn mạnh một phát vào miệng anh, rồi nhanh chóng dùng lực đẩy anh ra khỏi người mình.

- Tuyệt Nhan em...

Tuyệt Nhan thấy biện pháp cô dùng thật hiệu quả, trên mặt lộ rõ vui vẻ.

- lần trước là do tôi thiếu kinh nghiệm cho nên mới bị anh dễ dàng cướp mất nụ hôn đầu nhưng lần này anh đừng mong được như ý. Vô sỉ!

Tuyệt Nhan vui vẻ ra mặt, có thể nói bao năm qua đây là lần đầu tiên cô được vui vẻ như hiện tại, lại còn cười rất khoái chí.

Cho dù cô bên cạnh La Nhất Phàm cũng không đến nổi vui vẻ như hiện tại. Cô cũng chẳng biết tại sao bản thân lại như vậy.

- em cười rất đẹp, sau này nhất định phải cười nhiều một chút.

Mặc Tư Thành đưa tay lau lấy máu chảy trên miệng của mình, lên tiếng khen ngợi cô.

Ông bà Tuyệt lúc này mới ở dưới bếp đi lên trên tay mang theo vài chén thức ăn.

- cậu Mặc nói đúng lắm, sau này con nhất định phải cười nhiều. Con gái mà cười lên mới đẹp!

Bà Tuyệt dưới bếp đi lên chỉ nghe mỗi câu nói này của Mặc Tư Thành, cho nên cũng nói theo anh.

- cậu Mặc cậu ở lại dùng trái cây rồi hãy về.

Ông Tuyệt nhìn thấy Mặc Tư Thành có động thái muốn về liền lên tiếng giữ lại.

- con ra ngoài lấy quà cho Tuyệt Nhan tiểu thư sẽ vào ngay.

Mặc Tư Thành từ sớm đã có chuẩn bị mà đến, chỉ là suýt chút nữa anh quên mất cả quà tặng cô.

Mặc Tư Thành bên ngoài đi vào trên tay là một hộp trang sức bằng gấm màu đỏ.

- cậu Mặc cậu chịu ở lại cùng con bé Nhan Nhi nhà tôi ăn sinh thần là tốt rồi, còn khách sáo quà cáp gì chứ.

Bà Tuyệt thấy Mặc Tư Thành quá khách sáo nên cũng nói lại lời khách sáo.

- mẹ, đến nhà nên tặng quà là lẽ đơn nhiên. Mặc công tử đã có lòng thì con cũng nên nhận thì hơn.

Tuyệt Nhan mỉm cười nhìn Mặc Tư Thành một cách miễn cưỡng, đưa tay cầm lấy hộp trang sức trên tay anh.

- tôi không biết Tuyệt Nhan tiểu thư thích gì chưa nên...

- quà đã nhận rồi, anh cũng nên về. Cảm ơn nhé!

Mặc Tư Thành còn chưa nói xong lời khách sáo thì chiếc hộp trang sức đã được mở ra.

Bên trong là một sợi dây chuyền cùng với một cặp bông tai đính bằng đá kim cương xanh vô cùng tinh xảo và đẹp mắt.

- cậu Mặc quà này của cậu thật sự quá giá trị rồi.

Bà Tuyệt đứng dậy định giựt lấy chiếc hộp trên tay Tuyệt Nhan đưa trả lại cho Mặc Tư Thành nhưng Tuyệt Nhan rất nhanh liền né tránh.

- quà tặng rồi không thể trả lại, Mặc công tử tôi nói như vậy đúng không? Với lại anh cũng lắm tiền, một chút này có là gì đâu.

Tuyệt Nhan sợ bị mẹ cô giáo huấn liền chạy lên phòng.

- cậu Mặc...

- bác gái, Tuyệt Nhan tiểu thư nói không sai, quà tặng rồi làm gì có lý trả lại.

Bà Tuyệt nghe vậy rồi cũng thôi.

- sau này cậu có thể gọi con bé là Nhan Nhi giống chúng tôi, đừng gọi gì mà Tuyệt Nhan tiểu thư nghe có chút xa lạ.

- bác gái đã mở lời, con xin nghe theo.

Bà Tuyệt còn nghĩ Mặc Tư Thành sẽ từ chối lời bà nói. Vì dù gì thì Mặc gia và Tuyệt gia cũng không phải là quan hệ thâm giao gì, chỉ có quan hệ hợp tác mà thôi.

Nhưng bà không ngờ Mặc Tư Thành không phản đối mà còn vui vẻ đồng ý.

Hết chương 17