Cướp Em Về Làm Bà Xã Của Anh

Chương 2: Lướt ngang



Lúc anh vừa rời khỏi phòng đi đến cuộc họp quan trọng để họp thì cũng lúc đó cô đã tỉnh và âm thầm rời đi.

5h chiều anh quay lại bệnh viện thì đã không thấy cô, anh cho người lục tung cả bệnh viện mà vẫn không thấy cô, anh đã hiểu cô đã bỏ đi vì không muốn làm phiền anh hơn nữa.

~

Tập đoàn Brian tọa lạc tại thành phố S, một thành phố lớn và nổi tiếng về nơi có những con người giàu có và thế lực. Đặc biệt là « Mặc Tư Thành » vị tổng tài trên cao của tập đoàn đứng top đầu giới kinh doanh về lĩnh vực bất động sản.

- tổng tài! Có cô Lâm tìm anh?

Thư ký Chung từ bên ngoài bước vào thông báo cho Mặc Tư Thành. Khi nhìn thấy Mặc Tư Thành không nói một lời nào thì thư ký Chung đi ra ngoài như đã hiểu ý chủ nhân của mình.

Bước ra đến phòng chờ của khách, Chung Kỳ bước vào căn phòng thì vẫn thấy người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ ôm sát thân hình nóng bỏng của cô ta không khác gì một vũ nữ hộp đêm đang ngồi trên chiếc ghế tựa xoay tới xoay lui, tay còn thấy máy đụng chạm vào những bức tượng gỗ được điêu khắc tinh xảo để ngay trên bàn và xung quanh bức tường.

- cô Lâm!

Nhìn thấy Lâm Tình chạm vào những thứ không nên chạm thì Chung Kì lớn giọng gọi. Nghe tiếng gọi lớn của Chung Kì làm Lâm Tình giật mình làm rơi bức tượng hình con rồng được làm bằng ngọc quý xuống sàn nhà.

« choảng »

Bức tượng nát ra thành nhiều mảnh. Cho dù được khắc tinh xảo, đẹp biết mấy, được chủ nhân quý trọng biết mấy thì bức tượng giờ đây đã thành đống tro tàn.

- thư ký Chung, sao lại không thấy tổng tài vậy?

- cô Lâm cô đã làm vỡ bức tượng mà tổng tài thích nhất lần này cô nhất định sẽ phải nhận hậu quả.

Lời nói hâm dọa của Chung Kì vang lên làm cho Lâm Tình lúc này tim gần như ngưng thở và gương mặt trở nên biến sắc hoàn toàn.

- cô Lâm! Tổng tài không muốn gặp cô, cũng mong cô sau này đừng đến làm phiền tổng tài nữa. Nếu cô muốn mình và tập đoàn Lâm Thị không có đất lập nghiệp thì cô mau rời khỏi đây và để lại tiền bồi thường bức tượng vừa rồi.

- thư.....thư ký Chung xin anh đừng để tổng tài biết chuyện hôm nay, tôi sẽ chuẩn bị tiền bồi thường về bức tường này.

- 45.000 tệ cô chuẩn bị đi 3 ngày sau mong sẽ đủ. Còn nữa cô có thể chuyển khoản vào tài khoản tập đoàn không cần đích thân đến.

- 45.000 tệ sao?

Lâm Tình trợn tròn mắt ngạc nhiên khi nghe giá tiền của bức tượng

- phải là 45.000 tệ. Thế nào cô Lâm đây không thể trả sao?

- số tiền này thật sự rất lớn, 3 ngày sao tôi có thể xoay sở đủ chứ.

- 45.000 tệ cô Lâm muốn trả thì trả không trả cũng không sao. Vì số tiền này là để cứu rỗi tập đoàn Lâm Gia nhà cô.

Giải thích một chút nha: 45.000 tệ là 150.435.000 đồng VNĐ.

1 nhân dân tệ TQ: 1 x 3343

1000 nhân dân tệ TQ: 1000 x 3343

1 vạn tệ TQ: 10.000 x 3343

100 vạn nhân dân tệ: 100.000 x 3343

Các bạn cứ như vậy mà tự tính nha!

- được, tôi sẽ cố gắng trong 3 ngày trả đủ số tiền bồi thường.

Chung Kì đi lại ngăn hộp tủ nằm trong góc tường lấy ra một tờ giấy đưa cho Lâm Tình.

- đây là giấy tờ về bức tượng vừa rồi. Cô có thể điều tra xem là thật hay giả. Vì tôi không muốn tập đoàn Brian ức hiếp một cô gái vì một món đồ không giá trị.

- được.

Nói rồi Lâm Tình rời khỏi căn phòng và không hề quay đầu lại. Lâm Tình vừa đi thì Chung Kì trên gương mặt nở một nụ cười.

~

Trên con đường yên ắng, gió thổi nhè nhẹ trong không gian yên tĩnh bỗng xuất hiện hai bóng người ở hai bên lề đường. Một cô gái nhan sắc yêu kiều mặc một chiếc đầm kiểu yếm màu hồng phấn, cùng với mái tóc màu đen được nhuộm xen lẫn màu xanh cơn gió vừa lướt qua mái tóc cô đã bay phớt qua gương mặt xinh đẹp của cô. Ở bên kia đường ngược lại, một chàng trai với gương mặt yêu nghiệt, vận trên người một bộ âu phục màu đen nhìn thôi cũng đủ hút hồn đối phương.

Hai con người, hai thế giới nhưng lại cùng một nhan sắc đẹp đến mê hoặc người khác. Hai con người đi ngang qua nhau như hai kẻ xa lạ.

Người con gái mà Mặc Tư Thành anh rất yêu và rất muốn gặp nhưng giờ đây anh lướt sang cô mà cũng không hề biết cô là người mà anh đang tìm kiếm.

Hết chương 2

* Hay thì tiếp tục ủng hộ mình nhé! Và cũng đừng quên nhấn nút bình chọn cho mình nhé!