Cướp Em Về Làm Bà Xã Của Anh

Chương 22: Mặc Tư Kiệt cầu thân



Tuyệt Nhan vì đau đớn và mệt mỏi nên đã ngất đi từ rất sớm. Mặc Tư Thành liền bế cô đưa đến phòng của anh ở tầng 25.

Phòng của Mặc Tư Thành cũng như bao phòng làm việc khác đều chỉ có bàn làm việc và bộ ghế sofa. Nhưng khác ở chỗ phòng anh lại được thiết kế thêm mật thất.

Anh xoay nhẹ quyển sách trên kệ, ngay lập tức phía sau kệ sách là một căn phòng khác. Có giường, có tủ và có cả nhà vệ sinh, không khác gì một căn phòng ngủ được thiết kế riêng cho anh.

Anh bế cô đặt nhẹ lên giường kéo chăn đắp cho cô, sau đó liền nằm bên cạnh ôm lấy cô cùng đi vào giấc ngủ.

Tuyệt Nhan đến khi tỉnh giấc thì đã hơn 7h tối.

Cô cảm nhận được có vòng tay lớn đang ôm lấy cô từ phía sau, cô không đoán cũng biết được là Mặc Tư Thành. Ngoài anh ra thì còn ai khác lớn gan cưỡng hiếp cô, lại còn mặt dày ôm cô ngủ rất say.

Tuyệt Nhan nghĩ đến bản thân cô đã không còn trong sạch, cô đã không xứng với tình yêu của La Nhất Phàm dành cho cô mà rơi nước mắt.

Giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống cánh tay của anh, anh liền mở mắt tỉnh dậy. Nhưng cánh tay không có ý định sẽ buông cô ra.

- Mặc Tư Thành tôi biết anh đã tỉnh rồi, anh buông tôi ra!

Tuyệt Nhan lấy tay lau đi nước mắt, lạnh lẽo lên tiếng.

- Mặc Tư Thành tôi nói anh có nghe không hả?

Thấy anh không có ý định buông cô ra cho nên cô tức giận quát lớn.

- Nhan Nhi, em ghét anh đến vậy sao?

Mặc Tư Thành giọng trầm thấp hỏi.

- ghét? Tôi không những ghét anh, mà còn hận anh đến tận xương tủy. Mặc Tư Thành là anh cưỡng bức tôi, là anh phá hoại cuộc đời của tôi, phá hoại hạnh phúc của tôi. Anh nói xem tôi có nên hận anh không?

Bao nhiêu nỗi lòng Tuyệt Nhan đều nói ra tất cả.

Cô ngoài hận anh ra thì cô còn hận chính bản thân mình vì đã ngu ngốc, yếu đuối rơi vào bẫy của anh dựng nên.

- nếu như thời gian có thể quay lại để em gặp anh sớm hơn, em liệu có yêu anh không?

Yêu? Tuyệt Nhan cô cả đời này hận anh, oán anh còn không kịp sao lại có thể yêu anh. Cho dù thời gian quay lại cô vẫn luôn giữ vững lựa chọn ban đầu của cô là La Nhất Phàm, mà không phải Mặc Tư Thành.

- không! Tôi tuyệt đối sẽ không yêu anh, càng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh.

Mặc Tư Thành cười nhạt, anh cười cho số phận của anh và cô. Tại sao ông trời lại chớ trêu để cô ba năm trước rời xa anh, rồi lại để anh và cô ba năm sau gặp lại, cô ngoài ghét anh, hận anh thì chẳng có bất kỳ tình cảm nào với anh.

- một ngày em sẽ hiểu, người cả đời này yêu em ngoài tôi ra thì chẳng còn ai yêu em nữa.

Mặc Tư Thành dứt lời liền nhanh chóng rời giường.

~

Tuyệt Nhan trở về Tuyệt gia thì đã hơn 8h tối.

Cả người vì bị Mặc Tư Thành hành hạ đến đau nhức, khó chịu nếu không phải sức khỏe của cô tốt thì đã không thể rời giường mà đi lại, chỉ là phải đi một cách khó khăn.

- chị hai hôm nay sao chị về muộn thế?

Tuyệt Song từ trong nhà chạy ra mừng cô.

- chị đi ăn với bạn cho nên về muộn.

Tuyệt Nhan biết đã muộn gia đình cô cũng đã ăn tối xong, cho nên cô đành nói dối mình đi ăn với bạn để cho mẹ cô không cần vất vả chuẩn bị thức ăn cho cô.

- chị hai sao bộ quần áo này của chị khác vậy? Chẳng phải...

- à thì...chị lỡ đổ thức ăn lên người nên phải thay bộ mới.

Tuyệt Nhan sợ cô em gái tò mò của mình sẽ sinh ra thêm chuyện, cho nên đã lên tiếng giải thích trước.

Mặc Tư Thành xem như là còn chút lương tâm, sau khi làm chuyện đó xong còn mang cả bộ quần áo bị dính bẩn đi giặt, lại còn chuẩn bị cho cô bộ quần áo kính cổ khác để có thể che đi dấu vết hoan ái còn lưu lại trên cổ cô.

- chị hai, chị giúp em một việc với.

Tuyệt Song lúc này lại nhớ mình có việc cần Tuyệt Nhan giúp nên đã lên tiếng, đổi chủ đề.

Tuyệt Nhan nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nếu mà cô em gái tò mò của cô mà tiếp tục hỏi thì nhất định sẽ giấu đầu lòi đuôi mất. Nói hơn nữa, cô là một người không biết nói dối.

- có việc gì mà em gái nhỏ của chị lại cần đến chị vậy?

Tuyệt Nhan mỉm cười, véo má cô bé.

- chị vào trong giúp em đuổi tên ôn thần kia đi giùm. Anh ta đã ngồi ở đây 2 tiếng rồi mà vẫn chưa đi, xin chị đấy!

Tuyệt Song mặt phụng phịu chỉ vào bên trong.

Tuyệt Nhan đưa nhìn vào thì nhìn thấy cậu nhóc Mặc Tư Kiệt ưu nhã ăn trái cây, còn xem tivi rất vui vẻ.

Tuyệt Nhan cùng Tuyệt Song đi vào bên trong.

- Tư Kiệt em đến đây làm gì? Tìm chị à?

Mặc Tư Kiệt nghe thấy giọng nói của cô liền xụ mặt, bễu môi.

- tôi tìm chị làm gì? Tôi là đến tìm Song Song của tôi. . ngôn tình ngược

Tuyệt Nhan nghe nói liền có chút kinh hỉ, mỉm cười nhìn sang cô em gái nhỏ bên cạnh.

- Song Song của tôi?

Tuyệt Nhan đưa mắt nhìn Tuyệt Song chờ câu trả lời.

- Mặc Tư Kiệt ai là Song Song của anh? Anh có tin tôi đánh anh không hả?

Tuyệt Song tức giận, quát mắng Mặc Tư Kiệt.

- à phải rồi, tôi nên gọi chị một tiếng chị vợ. Hôm nay tôi đến là để cầu thân.

Lời của Mặc Tư Kiệt càng nghe càng giống với ngữ khí của Mặc Tư Thành vừa bá đạo lại vừa vô lại.

Tuyệt Nhan bị cậu nhóc làm kinh hỉ đến mấy lần.

Chỉ 12 tuổi mà lại đến cầu thân? Lại còn là cầu thân với em gái chỉ mới 8 tuổi của cô? Cô thật không biết hai chị em Tuyệt gia cô đã nợ nần gì hai anh em nhà họ Mặc.

- em đến cầu thân? Vậy sính lễ đâu? Em đừng nói là đi tay không đến đấy nhé.

Câu nói của cô làm cho Tuyệt Song có chút bất ngờ. Chẳng lẽ chị gái Tuyệt Nhan của cô bé cũng mang cô bé gả đi ư?

- chị hai!

Tuyệt Song lên tiếng nhắc nhở.

Hết chương 22