Đa Dạng Sắc Tình

Chương 6: Câu truyện thứ hai: Mỗi đêm linh hồn đều xuất khiếu



Công ty cao tầng, hội đồng quản trị, các cổ đông đều chú ý lắng nghe CEO giảng giải về biển đồ số liệu, thống kê, chỉ duy nhất một cô gái trẻ tuổi ngồi ngả lên ghế, nhàm chán đưa tay xoay xoay cây bút. Tiếng vỗ tay vang lên, các cổ đông đều rất hài lòng với kết quả lợi nhuận của tháng này, lại chỉ cô gái ấy nhíu mi, giọng nói nhàn nhạt.

"Chỉ có bao nhiêu đó. Tài cán cũng chỉ có thế."

CEO là con rể của chủ tịch, trên danh nghĩa là em rể của cô, hắn nhướn mày đè nén tức giận, cười nói.

"Nếu Chu Diệp tiểu thư không hài lòng, có thể đưa ra phương án tốt hơn. Tôi tin chắc các vị đổng sự trưởng ở đây đều rất muốn xem có tài cán trong miệng Chu Diệp tiểu thư là như thế nào."

Chu Diệp lại chỉ khoanh tay, đưa mắt nhìn thẳng vào mặt hắn, giọng nói tự tự bức nhân.

"Chu chủ tịch tín nhiệm Lâm tổng mới đề bạt anh lên chức vị này, anh làm dự án kém, doanh thu thấp. Tôi đưa ra ý kiến cốt là để anh phấn đấu hơn, càng làm ra được nhiều dự án kiếm nhiều ích cho Chu thị, anh lại không biết suy nghĩ, mở miệng chất vấn lại cổ đông, vậy chúng tôi bỏ tiền ra để anh làm việc hay chúng tôi làm việc?"

Sắc mặt Lâm Chí Quốc trầm lặng, các đổng sự thì ba phải, chỉ cần không xung đột đến lợi ích của họ, ai khiến họ cảm thấy có ích liền nghiêng về hướng người đó. Vốn ban đầu cũng cảm thấy bảng báo cáo cũng không tệ, nhưng nghe Chu Diệp nói xong, họ cũng cảm thấy ít. Tiền mà, ai lại không muốn càng nhiều, thế là cũng bắt đầu soi mói bắt bẻ.

Cuộc họp mở đầu tốt đẹp lại tan rã trong không vui.

Về đến văn phòng tổng giám đốc, Lâm Chí Quốc giận không thể át gọi điện thoại cho vợ mình là Chu Lam. Không biết nghe đầu dây bên kia nói gì, vẻ mặt của Lâm Chí Quốc hơi hòa hoãn lại, nhưng mày rậm vẫn nhíu chặt.

"Em chắc chứ? Giờ này đâu đâu cũng toàn là kẻ lừa đảo."

Đầu dây bên kia lại nói một tràng, sắc mặt của hắn càng lúc càng tốt, ánh mắt hiện lên tia hả hê khi người gặp họa.

"Hắt xì!"

Chu Diệp ngồi trong phòng máy lạnh, ung dung đung đưa chân, đưa tay xoa xoa mũi.

"Bị cảm lạnh rồi?"

Bạn bè rủ nhau đi dạo thương trường, mệt mỏi liền ghé vào một tiệm giải khát, An Chi quan tâm đẩy hộp khăn giấy qua.

"Là bị bọn người đó nhớ thương thôi."

Chu Diệp không quan trọng rút ra khăn giấy hì mũi. Húp một hớp trái cây rồi đứng lên nói.

"Không còn sớm, đi thôi. Đưa An mỹ nhân của chúng ta về phủ."

An Chi cong môi cười, đưa hai tay ôm lấy cánh tay của Chu Diệp, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Đưa An Chi về tới nhà, Chu Diệp cũng lái xe về căn biệt thự của mình, ngót nghét cũng 18h, đi cả một buổi chiều, hai chân cô cũng mệt mỏi, tắm rửa xong liền ngã người xuống nệm, nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Dần dần, Chu Diệp mơ hồ cảm thấy bản thân lâng lâng giống như đang bay, sau đó lại hạ xuống, khó chịu cực kỳ, như bị cố gắng nhét vào một nơi vô cùng chật chội. Đến lúc cô vì quá khó chịu mà bừng tỉnh thì trước mắt cô là một nơi u ám, hôi thối, ngay cả trên người đều tanh tưởi đến không thể chịu nổi. Cô nhấc chân muốn chạy ra khỏi nơi này, lại phát hiện bản thân không đúng, cho dù trong bóng tối, cô cũng có thể nhìn rõ hai cái móng vuốt chuột, bàn tay cô động động, móng vuốt chuột cũng động động. Ánh mắt Chu Diệp trợn to hết cỡ, cô đưa tay sờ soạng khắp người. Một kết luận kinh khủng vang lên trong đầu cô.

Cô biến thành một con chuột cống!!!