Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 43: Bạn học, không cần quá cao lãnh (42)



Ly thủy tinh dính đầy máu rơi xuống mặt đất.

Trên đầu cha Nam nháy mắt sưng một cục lớn.

Nam Nhiễm bĩu môi.

"Đánh cha a."

Nhìn một màn này, mẹ kế đang ngồi cạnh cha Nam sợ tới mức thét chói tai.

"A!"

Lúc đầu, mẹ kế thật sự bị dọa mất hồn.

Bất quá chỉ ba giây sau, hai mắt mẹ kế liền đỏ hoe, nước mắt chảy xuống.

"Kiến Quân, anh không sao chứ?"

Hai mắt bà ta ngập nước, nhìn về phía Nam Nhiễm, thanh âm có chút kích động.

"Tiểu Nhiễm, con có tức giận thì trút hết lên mẹ, đừng làm như vậy, dù sao ông ấy cũng là cha của con a."

Sắc mặt cha Nam xanh mét, nhìn Nam Nhiễm, tức đến mức một câu cũng không thốt nên lời.

Mà Nam Nhiễm vô cùng bình thản, tay cầm cặp sách, quan sát cha Nam một lúc mới nhận ra người này là ba của nguyên thân.

Cô không chút để ý.

"Về sau con sẽ không đánh ông ấy nữa."

Nghe vậy, cha Nam phẫn nộ đập một cái thật mạnh lên bàn.

"Mày xem bộ dáng hiện tại của mày như thế nào! Không có gia giáo, còn dám động thủ với cha mày! Về sau bước ra xã hội, không biết còn làm chuyện khó lường nào nữa!"

Nam Nhiễm giơ ngón trỏ ra, quơ quơ vài cái.

Tiếp theo, hai tay lại đút vào túi, không chút để ý cười cười.

"Không phải ra ngoài xã hội mới khó lường mà con vẫn luôn khó lường như vậy."

Tiểu Hắc Long nghe ký chủ nói lời này, cố nén xúc động muốn che mặt, khuyên bảo.

[ký chủ, khiêm tốn, chúng ta phải khiêm tốn.]

Nam Nhiễm bĩu môi.

"Sao lại phải khiêm tốn? Có ký chủ như ta, ngươi không kiêu ngạo sao?"

Tiểu Hắc Long trầm mặc.

Ký chủ bây giờ giống hệt một trung nhị thiếu nữ.

Khuôn mặt cha Nam không chút sức sống.

Giây tiếp theo liền đưa tay ôm chặt ngực.

Sắc mặt càng lúc càng xấu, ngã xuống đất.

Thấy cảnh này, hai mắt mẹ kế lập tức đỏ hoe.

"Kiến Quân, Kiến Quân, anh không sao chứ? Kiến Quân, anh đừng làm em sợ, Kiến Quân, Kiến Quân!"

Vừa kêu lớn, vừa nhìn về phía Nam Nhiễm, khóc lóc kể lể.

"Con xem con đem cha con làm thành cái dạng gì!"

Trang sức trên người mẹ kế vì hành động của bà ta mà va chạm vào nhau, vang lên tiếng "leng keng".

Nước mắt chảy dài trên má.

Lúc này sắc mặt của cha Nam càng ngày càng tái nhợt hơn.

Nhưng mẹ kế trừ bỏ ngồi một bên khóc lóc cũng không làm thêm bất cứ chuyện gì.

Nam Nhiễm đi đến trước mặt cha Nam.

Khom lưng, đưa mặt lại gần.

Mẹ kế cảnh giác.

"Con, con lại muốn làm gì? Chẳng lẽ con muốn chọc cho cha con tức chết sao?"

[leng keng, hệ thống nhắc nhở, nếu cha của cô bị ngài chọc tức mà chết thì cô sẽ phạm vào tội bất hiếu. Cô phải chịu trừng phạt, hơn nữa sẽ bị tuyên bố cải tạo thất bại, tịch thu toàn bộ dạ minh châu của cô.]

Chưa đợi Nam Nhiễm phản ứng, Tiểu Hắc Long đã lên tiếng.

Hơi dừng một chút, rồi tiếp tục.

[ký chủ, ký chủ, cha của cô bị bệnh tim, thuốc ở trong túi của ông ta.]

Nam Nhiễm từ từ lại gần.

Cúi đầu quan sát sắc mặt cha Nam.

Hiếm khi nghiêm túc.

Suy tư hỏi một câu.

"Rất đau?"

Lời này của Nam Nhiễm vừa thốt ra, sắc mặt cha Nam càng trắng bệch, không một tia huyết sắc.

Ông ôm ngực, bộ dáng vô cùng đau đớn.

Nhìn tình hình này, Tiểu Hắc Long gấp đến sắp khóc.

[ký chủ, hệ thống cầu ngài! Ngài đưa thuốc cho ông ta uống đi!]

Bằng không nó cũng bị lôi đi tiêu hủy a!!!

Một khi nhiệm vụ của ký chủ thất bại, tức là tuyên cáo hệ thống như nó không còn giá trị tồn tại.

Nhất định sẽ lập tức bị tiêu hủy.

Ô ô ô, nó không muốn.

Nam Nhiễm vươn tay, sờ soạng túi tiền cha Nam vài lần.

Lúc này, mẹ kế bỗng nhiên hành động.

Đưa tay duỗi vào túi áo, ý đồ muốn đoạt lấy lọ thuốc.

Chỉ là, lọ thuốc kia vừa rơi vào tay mẹ kế.

Sau đó đã bị Nam Nhiễm ấn xuống, hay mày cô cau lại, không chút để ý bẻ từng ngón tay của mẹ kế ra.

Đem dược cầm lấy.

Đoạt đồ vật của người khác, từ trước đến nay cô chưa từng sợ thua.

Nam Nhiễm mở nắp hộp.

Lấy ra một viên thuốc.

Bỏ vào miệng cha Nam.