Đại Mộng Chủ

Chương 824: Làm loạn



Dịch: Độc Hành

Chưa biên

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Giữa không trung, tam sắc quang mang đen xanh lam kịch liệt va chạm, phát ra liên tiếp tiếng vang, mấy hơi thở sau mới tự bắn ra.

Hắc quang tán đi, hiện ra một đại hán uy mãnh trên mặt mọc đầy lông đen, người này mặc áo giáp ô kim, chân đạp ủng da đen, tay nắm một thanh Hắc Anh Thương, trên đầu mang theo một đỉnh tăng quan, nhìn có chút dở dở ương ương, chính là Hắc hùng tinh mà Thẩm Lạc đã gặp trước đó.

Trên áo giáp ô kim của Hắc hùng tinh thêm ra hai đạo ngấn sâu, ẩn hiện máu tươi.

Bất quá lão giả lưng còng cùng nam tử mũi ưng cũng không tốt hơn chút nào, trên thân hai người đều có một vết thương cháy đen, máu tươi chen chúc chảy ra.

"Hắc hùng tinh! Quả nhiên là ngươi! Ngươi cũng là một thành viên yêu tộc ta, vậy mà cam tâm thần phục dưới thân ti sĩ Phổ Đà sơn tu sĩ dưới thân, thật sự là đáng buồn!" Nam tử mũi ưng cười lạnh một tiếng.

"Hừ! Ta tưởng là ai, nguyên lai là Hắc Long đàm Phong Tức cùng Quy Đồ! Các ngươi không hảo hảo ở Hắc Long đàm, đến Phổ Đà sơn làm gì? Còn dám đi vào cấm địa Tử Trúc Lâm?" Hắc hùng tinh không để ý tới nam tử mũi ưng châm chọc, lạnh giọng quát hỏi, tựa hồ còn không biết tình huống bên ngoài.

Vào thời khắc này, Nguỵ Thanh nằm ở bên người Liễu Tình đột nhiên tỉnh lại, thân thể uốn éo từ trong dây thừng màu đen tránh ra, hóa thành một đạo thanh quang vọt tới hướng hắc hùng tinh bên này.

"Hộ pháp tiền bối nhanh cứu ta! Tại hạ là Nguỵ Thanh đồ đệ Quan Nguyệt chân nhân, những yêu vật này định trộm lấy bảo vật trong Triều Âm động, trói ta ở chỗ này, muốn từ trong miệng ta đạt được phương pháp mở cửa!" Vừa phi độn, Ngụy Thanh vừa la lên.

"Trốn đi đâu?" Liễu Tình phất tay áo lên.

Một tấm khăn gấm màu tím tuột tay bắn ra, như lưu tinh chụp vào Ngụy Thanh.

Ngụy Thanh đang bị thương, tốc độ phi độn không nhanh, mắt thấy sẽ bị khăn gấm đuổi kịp.

Hắc hùng tinh thấy vậy, Hắc Anh Thương lập tức đẩy tới, hai đạo thiểm điện đen kịt từ đầu thương thương bắn ra.

Một đạo thiểm điện quấn chặt lấy thân thể Ngụy Thanh, kéo y tới bên người, một đạo thiểm điện khác thì đánh trúng khăn gấm màu tím.

"Ầm" một tiếng sấm rền vang lên, khăn gấm màu tím bị đẩy lui, mà Ngụy Thanh cũng bị kéo đến bên cạnh hắc hùng tinh, uể oải ngã nhào trên đất.

Liên tiếp biến hóa này nhanh như thiểm điện, Phong Tức cùng Quy Đồ cũng không kịp phản ứng, hết thảy đã kết thúc.

"Đa tạ Thủ Sơn Đại Thần." Ngụy Thanh miễn cưỡng ngồi dậy, nói cám ơn.

"Nhanh chữa thương, ta có thể cứu ngươi một lần, cũng không cứu được ngươi lần thứ hai đâu." Hắc hùng tinh nhanh chóng nói, con mắt không hề rời khỏi các yêu Phong Tức.

Ngụy Thanh đáp ứng một tiếng, lấy ra một viên đan dược ăn vào.

"Thì ra là thế!" Thẩm Lạc hiểu thông suốt, lật tay tế ra Huyền Hoàng Nhất Khí Côn, trên cánh tay đại phóng lam quang, bỗng nhiên ném mạnh Huyền Hoàng Nhất Khí Côn ra phía ngoài.

...

Bên ngoài sương trắng, Phong Tức cùng Quy Đồ tràn đầy kinh sợ nhào tới hắc hùng tinh, trong tay Phong Tức loé lên thanh quang, hai thanh loan đao màu xanh tuột tay bắn ra, huyễn hóa ra đạo đạo tàn ảnh, chém về phía hắc hùng tinh.

Quy Đồ nhưng không tế ra pháp bảo, há miệng phun một cái.

Một đoàn thủy cầu màu lam bắn ra, trong nháy mắt đón gió phồng lớn to bằng gian phòng, giống như thiên thạch đánh về phía hắc hùng tinh.

Trên thủy cầu xen lẫn đạo đạo lam quang, phát ra trận trận thanh âm như sấm rền, uy thế doạ người.

Hắc hùng tinh đối mặt hai yêu công kích cũng không dám khinh thị, trên Hắc Anh Thương đại phóng lôi điện màu đen, nhoáng một cái hóa thành hai cây lôi thương màu đen, chia ra đón lấy loan đao màu xanh cùng thủy cầu màu lam.

Ngay giờ phút này, Ngụy Thanh suy yếu bên cạnh gã đột nhiên bạo khởi, hai thanh dao găm sáng như tuyết từ trong tay y bắn ra, đâm tới hậu tâm hắc hùng tinh.

Hắc hùng tinh hết sức chăm chú trên thân Phong Tức cùng Quy Đồ, căn bản không lưu tâm Ngụy Thanh, trốn tránh đã không kịp, mắt thấy sẽ bị hai đạo duệ mang kia đánh trúng.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo Huyền Hoàng quang mang vô cùng nhanh chóng từ trong sương mù màu trắng phụ cận bắn ra, tinh chuẩn ngăn lạo hai thanh dao găm sáng như tuyết kia.

Huyền Hoàng quang mang cũng bị đẩy lui, hiện ra một thanh Huyền Hoàng trường côn.

Ngụy Thanh kinh hãi, nhưng cũng không dám phát ra kích thứ hai, nhanh chóng bay về phía bọn Phong Tức, Quy Đồ bên kia.

Giờ phút này lôi thương màu đen cùng loan đao màu xanh, thủy cầu màu lam đụng vào nhau, phát ra tiếng như kinh lôi, hư không chấn động, từng vòng từng vòng khí lãng văng khắp nơi, trong nháy mắt hình thành từng đạo gió lốc trắng xoá phóng lên tận trời.

Hắc hùng tinh nhẹ nhàng trở ra, sắc mặt khó coi không nói ra được, gã vung tay lên, một tấm chắn màu vàng nổi lên, hóa thành một mảnh hào quang màu vàng bảo vệ toàn thân.

"Đi thôi, chúng ta ra ngoài." Thẩm Lạc nói một tiếng, bay ra phía ngoài.

Nhiếp Thải Châu lập tức đuổi theo, Bạch Tiêu Thiên chần chờ một chút, cũng theo sau hai người, bay vụt ra bên ngoài.

"Là các ngươi!" Ngụy Thanh bay đến bên canh các yêu Phong Tức, nhìn thấy ba người Thẩm Lạc, trong lòng kinh ngạc đồng thời cũng đại hận.

Y thiết kế kế hoạch tỉ mĩ, còn kém một bước là có thể thành công, lại bị ba tên tiểu bò sát Thẩm Lạc này phá hư.

Mà Liễu Tình nhìn thấy Thẩm Lạc, trong mắt hiện lên một sợi dị sắc.

"Nguyên lai là mấy người các ngươi, vừa rồi đa tạ, trên Phổ Đà sơn đã xảy ra chuyện gì, những yêu vật này sao lại đến Tử Trúc Lâm?" Hắc hùng tinh gật đầu với ba người Thẩm Lạc, sau đó hỏi.

"Hộ pháp tiền bối, hôm nay lúc Tiên Hạnh đại hội kết thúc, nào ngờ một đám yêu tộc Hắc Long đàm cấu kết Ngụy Thanh này, giết vào Phổ Đà sơn..." Nhiếp Thải Châu nhìn ra hắc hùng tinh hoàn toàn không biết tình huống Phổ Đà sơn, nhanh chóng kể lại.

"Tiền bối, hiện tại không ít yêu vật đánh vào Phổ Đà sơn, sư phụ ta Thanh Liên tiên tử cùng mấy trưởng lão, đều bị Ngụy Thanh này dùng gian kế ám toán trọng thương, ngài nhất định phải xuất thủ." Nàng nói xong, khom người khẩn cầu.

Hắc hùng tinh nghe xong những lời này, bỗng nhiên nhìn về phía Ngụy Thanh, một cỗ khí tức như đao bắn thẳng tới.

Làn da trên mặt Ngụy Thanh nhói nhói, lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng lập tức khôi phục lại bình tĩnh.

"Hừ! Ta đã nói sớm đừng có dùng loại thủ đoạn bỉ ổi trộm gà bắt chó này!" Quy Đồ một mực trầm mặc không nói hừ nhẹ một tiếng, tựa hồ đối với loại kế đánh lén này rất là khinh thường.

"Quy đạo hữu ngươi nói gì vậy, mục đích của chúng ta là bảo vật trong Triều Âm động, chỉ cần có thể đạt được mục tiêu, bất kỳ phương pháp nào đều tốt." Phong Tức trầm giọng nói.

Quy Đồ nhíu nhíu mày, không nói gì thêm.

"Phong tiền bối, kế hoạch tập kích bất ngờ thất bại, làm sao bây giờ?" Ngụy Thanh truyền âm hỏi.

"Nếu mưu không thành, vậy liền ngạnh công, đối phương chỏ lo duy nhất là hắc hùng tinh, ta cùng Quy đạo hữu đối phó hắn, Nguyên Đồi ngươi phụ trách ba tên phế vật Xuất Khiếu kỳ kia, về phần Ngụy Thanh ngươi cùng Liễu đạo hữu tiếp tục phá giải cấm chế Triều Âm động." Phong Tức hơi trầm ngâm sau đó truyền âm lại.

Chúng yêu nghe vậy đều gật gật đầu, sau đó tự mình hành động, thẳng đến mục tiêu của mình.

Ngụy Thanh cùng Liễu Tình nhào về phía cửa đá Triều Âm động, Phong Tức, Quy Đồ, lão giả tiều tụy thì phóng tới bọn Thẩm Lạc.

Trong mắt Hắc hùng tinh loé lên tinh quang, trên Hắc Anh Thương địa phóng lôi quang, hư không điểm một cái.

Hơn mười đạo hồ quang điện màu đen thô to bắn ra, sau đó lăn một vòng biến thành hơn mười đầu hắc mãng dài hơn một trượng, bắn về phía Phong Tức cùng Quy Đồ.

Tốc độ những điện mãng màu đen này nhanh kinh người, chỉ nhoáng một cái đã đánh vào trên thân Phong Tức cùng Quy Đồ.

Âm thanh sấm sét đại tác, nổi lên lôi hải đen kịt, ẩn ẩn hình thành một pháp trận lôi điện, vô số lôi điện đen kịt ở trong đó tàn phá bừa bãi, giam Phong Tức cùng Quy Đồ ở trong đó.