Đại Phụng Đả Canh Nhân

Quyển 1 - Chương 37: Khuyến học



Dịch: lumos

***

Kinh thành phồn hoa rực rỡ, trên đường đầy rẫy những hàng quán bán đồ ăn sáng, Hứa Thất An vào một quán cách nha huyện hai con phố để giải quyết cái bụng đói.

Chủ quán là một người đàn ông trung niên có vóc người nhỏ thó, làn da ngăm, đeo một cái tạp dề đen xì, thấy ai cũng nở nụ cười khiêm tốn.

Tay nghề ông ta cũng không tệ lắm, Hứa Thất An rất hài lòng. Điểm trừ duy nhất là dân Đại Phụng thích ăn đồ ngọt, sữa đậu nành thì không nói làm gì, nhưng đến cháo mà cũng bỏ đường.

Hứa Thất An không định thỏa hiệp với những thứ kỳ quặc đầy rẫy trong cái thành thị này. Hắn dặn chủ quán đừng bỏ đường, cho thêm tí xì dầu, mỡ heo, hành lá, tỏi băm.

Ngoài ra còn có 4 cái bánh quẩy, 6 cái bánh bao, 2 cái màn thầu, 3 dĩa dưa cải.

Hứa Thất An ăn xong, móc bạc ra chuẩn bị tính tiền.

"Soa gia, ngài khách khí quá. Ngài đến đây dùng bữa là tiểu dân cảm thấy may mắn lắm rồi." Chủ quán nhìn đồng phục của Hứa Thất An, nói thế nào cũng không chịu nhận tiền.

Mắt ông ta lén nhìn sang đống đĩa sạch trơn mà Hứa Thất An để lại, cảm thấy tiếc đứt ruột.

"Không cần thật à?"

Chủ quán nuốt một ngụm nước bọt. Bữa ăn này của Hứa Thất An bằng cỡ bốn năm người. Ông ta chỉ làm ăn nhỏ, thức khuya dậy sớm mới miễn cưỡng sống lay lắt qua ngày.

Nhưng vẫn không dám lấy… Thật sự không dám lấy.

"Không cần không cần, sao mà thu tiền của ngài được chứ…" Nhìn qua cũng biết chủ quán là người đã bị xã hội vùi dập.

"Ừ, ta ngồi một lát cho tiêu cơm. Ông ra ngoài đi, đừng có làm phiền ta." Hứa Thất An phất tay đuổi chủ quán đi.

Chủ quán vội khúm núm đi ra.

"Chế độ thối nát của vương triều Đại Phụng kéo dài quá lâu. Ngày nào chưa trị được tư lại, ngày đó cuộc sống của dân chúng vẫn khốn cùng." Hứa Thất An nhìn theo bóng dáng bận rộn của chủ quán, nhớ lại ánh mắt dù tiếc đứt ruột vẫn không dám lấy lúc nãy của ông ta, đáng thương như một tên ăn mày vậy.

"Từ xưa đến nay, làm hại dân chúng nhất vẫn luôn là các đại nhân vật trong mắt không có con ruồi."

Hắn móc 10 văn tiền từ túi ra, đặt lên bàn rồi lặng lẽ rời đi.

"Cuối cùng cũng chịu đi rồi…" Chủ quán thở phào, tiu nghỉu đi vào dọn bàn.

Xui xẻo thật! Ông ta nghĩ thầm một cách chán nản.

Lúc đến gần, chủ quán sững người khi thấy đống tiền đồng trên bàn. Vị bộ khoái nọ chẳng những trả tiền, mà còn trả dư nữa.

Chủ quán chạy vội ra ngoài, chỉ thấy phía xa thấp thoáng bộ công phục trong dòng người.

Miệng ông ta há to, cổ họng như bị vật gì đó chặn lại.

Suốt nhiều năm qua, lần đầu tiên ông ta mới gặp được tư lại ăn cơm trả tiền.

… …

Sau khi, Hứa Thất An điểm danh xong, hắn đi đến hậu đường tìm Chu huyện lệnh xin nghỉ. Lão Chu đáp ứng rất thoải mái.

Hắn vội vàng chạy về Hứa phủ, đẩy cửa vào phòng Nhị lang. Hai huynh đệ ăn ý gật đầu một cái. Hứa nhị lang cầm sẵn trên tay một bộ nho sam màu xanh nhạt, có đầy hoa văn hình mây màu xám.

có hoa vân hình mây màu xám.

Hứa Thất An nhìn sang bộ áo khoác dài màu thiên thanh có hoa văn đám mây chìm trên người tiểu lão đệ, đề nghị: “Bộ này của Nhị lang đẹp quá, hay chúng ta đổi đi.”

Hứa Tân Niên nhếch mép một cái, vẻ mặt dường như đang trả lời: huynh đang mơ đấy à.

Với một người luyện võ Luyện Tinh cảnh, bộ nho sam của thư sinh này thật sự không hợp, vai u thịt bắp, vóc người thô to sẽ làm bộ nho sam này căng lên.

Mà thẩm mỹ của người đọc sách là: hai tay áo phấp phới, tà áo tung bay.

Hai huynh đệ rời khỏi Hứa phủ, bỏ 3 lượng bạc để thuê 2 con ngựa lông vàng đốm trắng, cấp tốc chạy ra ngoài thành.

Điểm đến của chuyến đi này chính là Thanh Vân Sơn cách kinh thành 60 dặm. Trên núi có một thư viện vang danh thiên hạ, Thư Viện Vân Lộc!

Trước kia núi Thanh Vân không phải gọi là Thanh Vân Sơn, mà gọi là gì thì chẳng rõ. Từ khi Thư Viện Vân Lộc được đặt ở đây, tiếng đọc sách vang lên liên miên không dứt, thanh khí vờn quanh.

Nên được gọi là Thanh Vân Sơn.

Hai người chạy song song với nhau trên quan đạo. Một canh giờ sau, Hứa Thất An dõi mắt nhìn ra xa, có thể trông thấy đường nét mơ hồ của Thanh Vân Sơn cùng với quần thể kiến trúc thư viện be bé.

“Từ Cựu, ca ca vẫn hơi thắc mắc.”

Hứa Thất An giảm tốc độ lại, chờ đường đệ cũng đang ghìm cương ngựa.

Hai con ngựa đang phi nước đại chuyển sang cất bước thong thả.

“Thánh Nhân có phải nhất phẩm không?”

Hắn cực kỳ tò mò về các hệ thống lớn của thế giới này, tiếc là chẳng biết cách nào để tìm hiểu.

Hứa Tân Niên giương cằm lên một cách kiêu ngạo: “Huynh nghĩ là đệ biết ư?”

Không biết thì không biết, còn phải làm cái mặt nghênh nghênh đó làm gì… Hứa Thất An chỉ biết thở dài, nói tiếp:

“Thánh Nhân sống bao lâu? Đệ có biết không?”

Hứa Tân Niên gật gật: “Hưởng thọ 82 tuổi.”

Đường đường là Thánh Nhân, người khai sáng nho đạo, dù cho chưa tới nhất phẩm chắc cũng chẳng kém là bao, vậy mà chỉ sống có 82 năm ư?

Ờ mà dưới góc độ người bình thường của thời đại này thì cũng xem như sống thọ. Nhưng mà sức mạnh của thế giới này lại không bình thường chút nào, sao ngay cả Thánh Nhân cũng không thể kéo dài tuổi thọ được nhỉ?

Ừm, không thể kết luận vội vàng, dẫu sao mình có quá ít thông tin…

“Thư Viện Vân Lộc không thể chứa người ngoài. Đây là quy củ, cho dù là đệ cũng không có cách nào khiến lão sư đồng ý.” Hứa Tân Niên nói:

“Đại ca có nắm chắc không?”

Hứa Thất An lắc đầu: “Mọi chuyện trên đời đều do con người quyết định (sự tại nhân vi).”

Bọn họ quyết định phải chuẩn bị trước, đưa nữ quyến trong nhà vào Thư Viện Vân Lộc. Có như vậy, dù cho bị Chu thị lang trả thù, thì Thư Viện cũng có thể che chở cho nữ quyến của Hứa phủ.

Vụ án thuế ngân suýt chút nữa là làm mình sảy chân, lần này phải thật cẩn thận… Haizz, xử lý không khéo là lại phải đối mặt với thêm một nguy cơ diệt môn… Hứa Thất An thúc ngựa, bỏ mặc Hứa Tân Niên lại phía sau, vọt đi để lại một đám bụi mịt mù.

Hứa Tân Niên không phục, vung roi ngựa lên, bức tốc đua với đường ca.

… …

Thanh Vân Sơn không hùng vĩ, cũng chẳng có gì đẹp. Nếu không có thanh khí vờn quanh thì cũng giống như mấy ngọn núi hoang tầm thường mà thôi.

Trên núi có viện, có lầu các, có quảng trường, có thác nước… Con đường nhỏ lát đá xanh giống như mạng nhện, liên kết những nơi này lại với nhau.

Trong một gian phòng ở lầu hai của một tòa lầu các cạnh vách núi. Nó được xây dựa vào vách núi, đứng cạnh hành lang có thể phóng tầm mắt khắp một vùng đồng bằng rộng lớn, cùng với đồi núi chập chùng phía xa.

Đại quốc thủ Lý Mộ Bạch, người đã từng thề rằng không bao giờ chơi cờ nữa, đang cầm một cuốn sách, đứng cạnh hành lang, nghe hai vị hảo hữu phía sau tranh luận kịch liệt:

“Ta mặc kệ, nước này ta đi nhầm. Ta muốn đi lại!”

“Hạ cờ rồi thì không được hối hận, đây là quy tắc.”

“Thánh Nhân viết: Biết sai liền sửa, là việc đại thiện.”

“Ý Thánh Nhân là như vậy hả?”

“Chẳng lẽ không phải?”

"Lão tặc, ông muốn luận đạo với ta đúng không? Đến đây, hôm nay chúng ta một mất một còn."

"Lão phu cũng chẳng ăn chay."

Lý Mộ Bạch lắc đầu: "Hai tên cờ nát."

Trong hai vị ở sau lưng, một vị là bậc thầy binh pháp Trương Thận, vị còn lại là một lão già mặc áo đen, râu dài đến ngực.

Trần Thái, tự Ấu Bình, một trong tứ đại nho của Thư Viện Vân Lộc.

Bốn vị đại nho đều có sở trường riêng, Lý Mộ Bạch là đánh cờ, Trương Thận tinh thông binh pháp, người vừa nhận chức Bố Chính Sứ Thanh Châu, Tử Dương Cư Sĩ Dương Cung, am hiểu nghiên cứu học vấn.

Còn vị Trần Ấu Bình này có tài trị quốc. Bộ "Trị Quốc Kinh Lược" của ông ta rất được săn đón trong quan trường Đại Phụng.

Lý Mộ Bạch xoay người rời khỏi hành lang, về lại phòng, cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người:

"Viện Trưởng đâu rồi?"

"Trưởng Công Chúa vừa đến, Viện Trưởng đi tiếp rồi." Trương Thận nhìn chằm chằm vào bàn cờ, thuận miệng trả lời.

Lý Mộ Bạch "Oh" một tiếng, gật gật đầu.

Trần Thái thở dài: "3 tháng nữa là kỳ thi mùa xuân rồi, nhưng hứng thú đọc sách của đám học sinh lại không cao lắm. Tối qua, ta dạo một vòng quanh ký túc xá, chỉ có vài đứa chịu khó thắp đèn đọc sách."

"Vẻn vẹn có mấy ánh đèn, giống như bàn cờ này…" Dứt lời, ông ta quơ tay trên bàn cờ một cái, giọng đầy đau đớn: "Ham chơi mất hết ý chí."

"Lão tặc vô sĩ!" Trương Thận gầm lên, thua thì ham chơi mất hết ý chí, còn thắng thì lại vênh cái mặt lên: "Ông giống y chang Lý Mộ Bạch, có chơi lại chẳng dám chịu."

"Liên quan gì đến ta!." Lý Mộ Bạch giận dữ.

Nói đến đây, ba vị đại nho lại rơi vào im lặng.

Đường làm quan của học sinh Thư Viện Vân Lộc quá chông gai. Cho dù thi đậu cử nhân, tiến sĩ, cũng rất khó thăng tiến trong quan trường. Thường bị đuổi đến thâm sơn cùng cốc làm quan ở đó, hoặc là bị thẩy đến chỗ xó xỉnh nào đó, chết dí đến già.

Những điều này đả kích nặng nề lên nhiệt huyết thi cử của đám học sinh.

Sự im lặng trong phòng đã kéo dài được một lúc, Trương Thận trầm giọng nói: "Không thể tiếp tục như vậy nữa, phải hâm nóng nhiệt huyết thi cử của đám học sinh ngay."

Vẻ mặt Trần Thái nặng nề, gật đầu: "Cho dù gian nan đến mấy, cũng phải giữ cho bằng được, không thể để con đường làm quan của Thư Viện Vân Lộc bị sụp đổ."

Lý Mộ Bạch nói một cách trầm ngâm: "Mở một buổi lễ khuyến học được không nhỉ? Mời Viện Trưởng lên thuyết giảng."

Tay Trương Thận vân vê một con cờ, nói: "Năm nào Viện Trưởng chả khuyến học, bọn chúng nghe nhiều phát ngán rồi, chẳng có bao nhiêu tác dụng."

Trần Thái vuốt râu nhíu mày: "Phải tìm một phương pháp mới lạ, khiến cho đám học sinh tự giác đọc sách, chú tâm đến kỳ thi mùa xuân."

"Văn chương thì sao?" Ông ta đề nghị.

"Làm rất nhiều rồi, nhưng cũng vô ích." Lý Mộ Bạch lắc đầu.

"Vậy thì chỉ còn lại thi từ." Trương Thận nhấp một ngụm trà, nói tiếp: "Xưa nay, thi từ vẫn luôn chạm đến lòng người. Mở một cái hội thơ còn hiệu quả hơn lễ khuyến học nhiều."

Nói xong, ba vị đại nho cùng liếc nhìn nhau, lắc đầu than thở.

Nho lâm Đại Phụng, thi từ đã suy yếu rất lâu rồi.