[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 27



Không phải Tạ Lệ lần đầu hỏi vấn đề tương tự, Thường Tiểu Gia cũng không có chính diện trả lời anh, cũng giống như bây giờ, rõ ràng khóa ngồi trên đùi Tạ Lệ, sắc mặt Thường Tiểu Gia ngay lập tức lạnh xuống, mắt tiu nghỉu, khóe miệng cũng đi xuống.

Tạ Lệ cũng không tức giận, anh phát hiện tính khí của người này chỉ có thể kiên trì, ở chung với Thường Tiểu Gia đã lâu, tính khí của cậu cũng càng mài càng tốt. Anh tự nói với mình, Thường Tiểu Gia chính là một đứa trẻ cứng đầu, hà tất tính toán với cậu, hơn nữa một khi so đo đến cùng anh cũng phải dỗ dành cậu, tự gây phiền phức. 𝑁hanh 𝙢à không có q𝘶ảng cáo, chờ gì 𝐭ì𝙢 ngaу ~ 𝐭r𝘶𝙢𝐭r𝘶у𝒆 n.vn ~

Thường Tiểu Gia nói: “Có ngủ hay không thì thế nào?”

Tạ Lệ vẫn luôn nhẫn nại không quá thăm dò Thường Tiểu Gia về vấn đề này, anh sợ hỏi nhiều sẽ khiến cho Thường Tiểu Gia hoài nghi. Dù sao có thể trà trộn vào Thường gia thực sự không dễ, nếu như anh bại lộ, Du Chính Khôn muốn an bài một người khác nằm vùng trà trộn vào Thường gia trên căn bản là chuyện không thể làm được.

Tất cả vì mọi người nhất định phải chịu đựng.

Nhưng vào lúc này, anh có thể cho phép mình tìm những lý do khác để hỏi Thường Tiểu Gia vấn đề này, thí dụ như: Anh muốn biết.

Tạ Lệ nghĩ như thế liền nói: “Tôi muốn biết.”

Thường Tiểu Gia cười lạnh một tiếng.

Tạ Lệ duỗi một cái tay nắm cằm của cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu nói: “Không cho cười.”

Thường Tiểu Gia muốn gạt tay anh ra nhưng đáng tiếc không thành công, vì vậy nhẹ giọng nói: “Anh hỏi cái này làm gì? Có phải anh muốn biết lời đồn nữ cảnh sát bị cưỡng gian rồi giết chết có phải là tôi làm?”

Tạ Lệ càng ngày càng bình tĩnh, ngón tay nắm cằm Thường Tiểu Gia ngả ngớn lắc lắc: “Là cậu sao?”

Thường Tiểu Gia nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Tạ Lệ, anh là ai?”

Tạ Lệ không trả lời, thần sắc anh trở nên nghiêm túc, nói: “Cậu cho tôi là người như thế nào? Tôi cho cậu một cơ hội, cậu nói hi vọng tôi là gì của cậu?”

Thường Tiểu Gia mím môi bật thốt lên: “Anh là cái gì của tôi ——” Cậu chỉ nói phân nửa rồi ngừng lại, hai tay ôm cổ Tạ Lệ nhắm mắt.

“Tôi là cái gì?” Tạ Lệ biết lời cậu muốn nói khẳng định khó nghe: “Cậu muốn nói gì thì nói, nhưng tôi muốn nói rõ với cậu, tôi làm người có điểm mấu chốt, cậu muốn giết cảnh sát là chuyện của cậu, cưỡng gian rồi giết chết phụ nữ tôi không thể tiếp thu.”

Thường Tiểu Gia nói: “Lẽ nào lúc ở ngục giam Ngư Đảo, không ai nói cho anh biết là tôi cưỡng gian rồi giết chết nữ cảnh sát kia sao?”

Tạ Lệ ngữ khí kiên định: “Bởi vì tôi chưa bao giờ cho là cậu làm. Tiểu Gia, nói cho tôi biết có phải cậu hay không?”

Lần này Thường Tiểu Gia an tĩnh rất lâu, cậu nhắm mắt, tốc độ nói rất chậm rãi: “Không phải tôi.”

Tạ Lệ lập tức ôm chặt cậu.

Thường Tiểu Gia kinh ngạc quay đầu nhìn Tạ Lệ: “Tôi nói anh sẽ tin sao?”

Tạ Lệ nói: “Tôi không tin cần gì phải hỏi cậu.”

Thường Tiểu Gia thần sắc mờ mịt, cậu không tự chủ giơ tay nắm áo Tạ Lệ, một lúc sau lại nói: “Từ trước đến giờ tôi không ngủ với phụ nữ, tôi không thích phụ nữ.”

Tạ Lệ nói mình tin tưởng là thật, từ trước anh đã tin tưởng Thường Tiểu Gia đối với phụ nữ không có hứng thú, càng không thể làm chuyện cưỡng gian rồi giết chết phụ nữ như vậy. Anh vuốt ve lưng Thường Tiểu Gia tâm tình có chút kích động, không hỏi Thường Tiểu Gia là ai làm, anh nghĩ mình sẽ từng bước từng bước điều tra, trước mắt đến nước này là đủ rồi.

Anh thở phào nhẹ nhõm, Thường Tiểu Gia không biết người của Hồng Phường buôn ma túy, Thường Tiểu Gia cũng không phát điên cưỡng gian rồi giết chết cảnh sát.

Thường Tiểu Gia yên tĩnh ngồi ở trong lồng ngực Tạ Lệ, còn nói: “Từ nhỏ tôi đã thích nam, tôi biết anh không có hứng thú với đàn ông, anh có thấy tôi là tên biến thái.”

Tạ Lệ cảm giác cổ họng nghẹn lại, một lúc sau mới lên tiếng: “Tôi nói lời vô ích mà thôi, tôi không nói cậu biến thái.”

Thường Tiểu Gia cười lạnh một tiếng, đột nhiên để sát tai anh nói: “Nói cho anh một bí mật, tôi không ngủ với nữ, cũng chưa ngủ với nam. Anh có thích đàn ông hay không tôi không quản, ngược lại nhất định anh phải ở bên cạnh tôi không cho đi, nếu không tôi sẽ giết anh.”

Đột nhiên tim Tạ Lệ đập mạnh, anh không biết Thường Tiểu Gia kề sát mình có cảm giác hay không, anh hỏi một câu: “Thường Tiểu Gia, có phải cậu yêu tôi?”

Thường Tiểu Gia không trả lời, không báo trước há mồm muốn cắn cổ anh.

Tạ Lệ nâng mặt Thường Tiểu Gia lên, vừa nãy đã cảm giác hàm răng của cậu đụng phải làn da của mình, nhất thời cả giận nói: “Cậu là chó phải không? Động một chút là cắn người?”

Thường Tiểu Gia lắc đầu giãy dụa, lúc gạt tay anh ra hai má cậu đã bị bóp ửng hồng. Sau đó Thường Tiểu Gia đứng lên, nói: “Cắn chỗ khác anh có thích không?”

Tạ Lệ sửng sốt.

Thường Tiểu Gia cởi áo ngủ của mình ra, ngồi ở trên giường ngước mắt nhìn Tạ Lệ, chậm rãi mở dây kéo quần của anh ra.

Trong nháy mắt Tạ Lệ muốn kéo Thường Tiểu Gia ra, anh khó thể hình dung tâm tình của mình, không biết là nên chống cự hay mong đợi nhiều hơn. Đột nhiên anh nhớ lại lúc ở trong tù, Thường Tiểu Gia lần đầu đề ra yêu cầu khẩu giao, anh không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Dưới cái nhìn của anh, đây là một việc khuất nhục, nhưng lúc này Thường Tiểu Gia hai má hơi ửng đỏ, tình nguyện làm với ánh mắt chăm chú mong đợi.

Anh nhớ Thường Tiểu Gia đã nói, cậu thật sự yêu đàn ông.

Tạ Lệ ngửa mặt ngã xuống giường, cơ bắp căng thẳng, hô hấp dồn dập. Tư duy của anh hỗn loạn, có thật nhiều hình ảnh thiên hoa loạn trụy phất phơ trong đầu, nhưng không có cách nào tỉnh táo suy nghĩ, anh không biết mình đang làm gì.

Vừa lúc đó, Tạ Lệ nhìn thấy cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Anh nằm trên giường, hình ảnh trong mắt là trên dưới điên đảo, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng ở cửa, trong lúc nhất thời chưa kịp hiểu người đó là ai.

Ở Thường gia có người đàn ông trung niên nào nửa đêm không gõ cửa mà tự động mở cửa phòng Thường Tiểu Gia?

Tạ Lệ bỗng nhiên cả kinh, kêu một tiếng: “Tiểu Gia.”

Thường Tiểu Gia từ giữa hai chân Tạ Lệ ngẩng đầu lên, cậu cũng nhìn người đàn ông đứng cạnh cửa, sau đó chậm rãi đứng lên, còn giơ tay lau miệng, nói: “Ba ba.”

Thường Quan Sơn chung quy là người từng va chạm xã hội, nửa đêm nhìn thấy con trai không mặc quần áo giúp một người đàn ông khẩu giao cũng bất động thanh sắc, thanh âm lão trầm thấp, nói một câu: “Mặc quần áo vào đi.”

Nói xong, Thường Quan Sơn lui ra khép cửa phòng lại.

Thường Tiểu Gia và ba của cậu giống nhau, đối với chuyện này phản ứng rất bình tĩnh. Cậu cầm lấy áo ngủ mặc vào, lúc buộc dây nói với Tạ Lệ: “Tôi đi ra ngoài một lúc.”

Tạ Lệ đã mặc quần ngồi ở bên giường, anh có một dự cảm sẽ rất phiền phức. Anh nghĩ mình không cẩn thận, ở đây lâu như vậy, không có ai hỏi đến chuyện của anh và Thường Tiểu Gia, nên cho nơi này an toàn, lại quên mất còn có một Thường Quan Sơn.

Lúc Thường Tiểu Gia đi ra ngoài, Tạ Lệ bắt cổ tay cậu lại, đứng lên nói: “Tôi đi với cậu.”

“Anh đi có ích lợi gì?” Thường Tiểu Gia muốn hất tay của anh ra.

Tạ Lệ ôm lấy cậu, nói: “Không phải tôi là bảo vệ của cậu sao? Tôi không nỡ lòng bỏ cậu đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ cần ba ba cậu nguôi giận tha thứ cho cậu, bị giết tôi cũng không quan tâm.”

Thường Tiểu Gia nghe vậy lại tức giận, hung ác nói: “Ai dám giết anh!”

Tạ Lệ đùa: “Không phải cậu nói muốn giết tôi?”

Thường Tiểu Gia tức giận đến khẽ run: “Không có tôi đồng ý, anh muốn chết tôi cũng không cho chết!”