[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 36



Thường Tiểu Cát nhìn thấy bọn người Hoắc Chiếu Ninh xuất hiện, nói với Thường Quan Sơn: “Để con đi xem sao.” Vì vậy mang hai thủ hạ đi về phía Hoắc Chiếu Ninh.

Tạ Lệ nói khẽ với Thường Tiểu Gia nói: “Đại Hào ra tù.”

Thường Tiểu Gia “Ừ” một tiếng, ngữ khí cũng không chút nào để ý.

Tạ Lệ nhìn thấy Đại Hào nói nhỏ bên tai Hoắc Chiếu Ninh hai câu, Hoắc Chiếu Ninh nhìn qua phía hai người, nhưng rất nhanh tầm mắt liền chuyển đến Thường Tiểu Cát, nhìn Thường Tiểu Cát nở nụ cười.

Thường Tiểu Gia kéo tay áo Tạ Lệ: “Tạ Lệ, tôi không muốn ở chỗ này.”

Tạ Lệ nghe vậy liếc mắt nhìn lên lầu hai, nói với Thường Tiểu Gia: “Đi lên lầu ngồi một chút đi, trên lầu không có ai.”

Thường Tiểu Gia gật gật đầu.

Tất cả mọi người đều chú ý đến đoàn người Hoắc Chiếu Ninh không ai để ý đến Thường Tiểu Gia và Tạ Lệ. Hai người đi về phía cầu thang lên lầu. Cầu thang chật hẹp, chỉ đi được một người, Tạ Lệ đi trước, đưa tay ra sau dìu Thường Tiểu Gia.

Thường Tiểu Gia nắm chặt tay anh, theo anh cùng lên lầu.

Lúc này lầu hai không có ai, hơn nữa trên này đối diện sân khấu dưới lầu một, hai người đến gần lan can ngồi xuống là có thể thấy rõ toàn bộ hoàn cảnh dưới lầu một.

Thường Tiểu Cát đưa Hoắc Chiếu Ninh đến gặp Thường Quan Sơn. Thường Quan Sơn đối với Hoắc Chiếu Ninh rất khách khí, thái độ của Hoắc Chiếu Ninh cũng cung kính. Tạ Lệ không nghe bọn họ nói gì, nhưng nhìn họ khá hòa hợp, không giống như trong truyền thuyết hai đại xã đoàn đối chọi với nhau gay gắt.

Đại Hào đứng ở bên cạnh Hoắc Chiếu Ninh nhìn chung quanh, hắn thấy Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia ở trên lầu hai. Hắn giơ tay lên, nhìn Tạ Lệ làm một động tác cắt yết hầu.

Tạ Lệ chưa kịp phản ứng, đã thấy Thường Tiểu Gia đột nhiên đi tới lan can, nhấc chân lên rồi giẫm xuống, sau đó dùng ngón tay làm một động tác bẻ gãy, há mồm phát ra tiếng: “Răng rắc!”

Lập tức hai mắt Đại Hào phẫn nộ như phát ra lửa.

Tạ Lệ kéo Thường Tiểu Gia đang cười nham hiểm trở về, nói: “Hà tất để ý đến hắn?”

Thường Tiểu Gia cười nói: “Tôi thích.”

Cậu vừa dứt lời thì nhân vật chính của tiệc mừng thọ hôm nay khoan thai xuất hiện. Đỗ Thịnh Liên đi vào phòng tiệc phía sau có bảy, tám người đi theo, trong đó bọn người Ngô Xán. Ngoài ra còn có một cô gái trẻ trung xinh đẹp nắm cánh tay ông, đó là cô gái lần trước Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia đã gặp qua một lần – Nguyễn Thu Viện.

Vừa nhìn thấy Nguyễn Thu Viện, Tạ Lệ nhíu lông mày, anh đứng lên dựa vào lan can nhìn xuống dưới.

Nguyễn Thu Viện mặc một bộ sườn xám bó sát người, trên vai khoác áo choàng lông màu xám, tóc quăn dài buông xuống, một đường hấp dẫn rất nhiều ánh mắt đàn ông.

Tạ Lệ nghe bọn người phía dưới nghị luận, nói Nguyễn Thu Viện là con gái nuôi mới nhận của Đỗ Thịnh Liên, nói là con gái nuôi, kỳ thực cũng là tình nhân.

Có người ngữ khí hạ lưu hỏi: “Đỗ Thịnh Liên từng tuổi này còn có thể cứng được?”

Những người khác đều cười không nói lời nào.

Đột nhiên, tầm mắt Tạ Lệ bị người dùng tay chặn lại, anh cảm giác lòng bàn tay mềm mại chạm vào lông mi của mình, làm anh không nhìn thấy gì.

Anh giơ tay lên nắm lấy bàn tay kia, nghe Thường Tiểu Gia ở bên tai lạnh lùng nói: “Anh nhìn cô ta thêm một lần nữa, tôi lập tức tìm người giết cô ta.”

Tạ Lệ xoay người đối mặt Thường Tiểu Gia, kéo tay cậu khỏi đôi mắt mình, nói: “Tôi đang nhìn Đỗ Thịnh Liên và Ngô Xán.”

Đôi môi Thường Tiểu Gia mím thành một đường thẳng tắp.

Tạ Lệ thấy mọi người đều nhìn về phía Đỗ Thịnh Liên không ai chú ý tới họ, anh nắm chặt tay Thường Tiểu Gia hôn một cái.

Sắc mặt Thường Tiểu Gia mới hòa hoãn một chút.

Lúc này, Tạ Lệ nhìn thấy Thường Quan Sơn dẫn vợ và và con đi về phía Đỗ Thịnh Liên nghênh tiếp. Diệp Hinh Chi khoác tay Thường Quan Sơn tư thái ưu nhã, phía sau bọn họ tất nhiên là con trai lớn Thường Tiểu Cát.

Thường Quan Sơn thân thiết nắm tay Đỗ Thịnh Liên hàn huyên, sau khi vợ và con lớn chúc phúc Đỗ Thịnh Liên xong lão mới bắt đầu nhìn chung quanh, thấy Thường Tiểu Gia ở lầu hai. Lão nháy mắt ra hiệu cho Thường Tiểu Gia đi xuống dưới.

Thường Tiểu Gia không muốn vẫn phải cùng Tạ Lệ đi xuống đến bên cạnh Thường Quan Sơn.

Đỗ Thịnh Liên vẫn còn nhớ lần trước Thường Tiểu Gia mạo phạm mình, ngữ khí chanh chua nói: “Ai nhá, Thường nhị thiếu gia thật nể mặt!”

Thường Quan Sơn cười nói: “Con nít không hiểu chuyện, lão Đỗ đừng tính toán với nó.” Sau đó nói với Thường Tiểu Gia: “Còn không chúc Đỗ nhị gia sống lâu trăm tuổi.”

Thường Tiểu Gia nhỏ giọng nói: “Đỗ nhị gia sống lâu trăm tuổi.”

Đỗ Thịnh Liên cười lạnh một tiếng: “Tôi người đã già không còn dùng được, đứng lâu đứng không được, mau đỡ tôi ngồi xuống đi.”

Nguyễn Thu Viện đỡ Đỗ Thịnh Liên đi vào bên trong, bởi vì đông người nên những người trước mặt buộc lòng phải tránh ra hai bên nhường đường.

Tạ Lệ kéo tay Thường Tiểu Gia lui ra bên cạnh, lúc Nguyễn Thu Viện đi ngang anh đột nhiên mu bàn tay nhẹ nhàng đụng vào anh, bởi vì xúc cảm quá rõ ràng, Tạ Lệ biết nhất định là Nguyễn Thu Viện cố ý.

Đợi đến Đỗ Thịnh Liên ngồi xuống, Thường Quan Sơn mới nói với Thường Tiểu Gia: “Con phải luôn ở bên cạnh ba ba, không được chạy loạn.”

Thường Tiểu Gia đáp: “Ồ.”

Đến khi khai tiệc Tạ Lệ không ngồi cùng bàn với Thường Tiểu Gia.

Tạ Lệ ngồi bên cạnh Thời Hoằng Tinh, vừa ngồi xuống không lâu thì nhìn thấy Nguyễn Thu Viện cũng ngồi xuống bên cạnh.

Sau đó, Nguyễn Thu Viện lợi dụng lúc chúc rượu nhét một tờ giấy vào tay Tạ Lệ.

Mãi đến khi Tạ Lệ đi phòng vệ sinh, tự giam mình ở phòng riêng mở tờ giấy nhiều nếp nhăn ra nhìn thấy một số phòng.

Anh hít sâu một hơi, ném tờ giấy vào trong bồn cầu dội nước. Lúc anh trở về phòng tiệc bên trong còn rất náo nhiệt, Thường Tiểu Gia ngồi bên cạnh Thường Quan Sơn đang trò chuyện với Hoắc Chiếu Ninh. Không biết Hoắc Chiếu Ninh nói gì, Thường Tiểu Gia nghe rất nghiêm túc.

Tạ Lệ không nhìn thấy Nguyễn Thu Viện.

Anh do dự mấy giây, quay người đi về phía thang máy.

Tuy rằng trên tờ giấy chỉ có số phòng, thế nhưng Tạ Lệ biết Nguyễn Thu Viện ám chỉ khách sạn này. Anh đi thang máy lên lầu chín, dọc theo hành lang tìm được phòng 908, ấn chuông cửa.

Rất nhanh, Nguyễn Thu Viện mở cửa phòng ra, sau khi để anh đi vào, lập tức đóng cửa lại.

Đây là một phòng lớn của khách sạn, có phòng khách và phòng ngủ, trong phòng khắp nơi đều có vết tích sinh hoạt, thành ghế sa lon còn ném hai cái váy, thoạt nhìn là nơi Nguyễn Thu Viện thường ở.

Sau khi Tạ Lệ bước vào cửa không nói một lời.

Vẫn là Nguyễn Thu Viện nói trước: “Phòng này tôi ở rất lâu, không có nghe lén cũng không có camera, anh yên tâm đi.”

Tạ Lệ xoay người lại nhìn cô, thần sắc phẫn nộ, nói: “Có phải cô điên rồi hay không?”

Nguyễn Thu Viện còn mặc sườn xám, áo khoác lông đổi thành áo khoác len, cô dựa vào thành ghế salon đối mặt với Tạ Lệ: “Cái gì làm tôi điên? Tại sao anh đến Hải Cảng? Không phải vì hành động Tiết Hồng sao?”

Tạ Lệ nói: “Nhưng cô là nữ!”

Nguyễn Thu Viện hỏi: “Lúc nào cảnh đội lại kỳ thị giới tính?”

Tạ Lệ cắn răng nghiến lợi nói: “Rõ ràng cô hiểu ý của tôi! Cô nằm vùng phải hi sinh bao nhiêu thứ? Đáng giá không?”

Nguyễn Thu Viện khoanh tay ở trước ngực, đột nhiên hỏi: “Hải Mạn đáng giá không?”

Tạ Lệ không nói, anh chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, hai tay lên che kín mặt, một lúc sau mới khàn khàn nói: “Cô vì Hải Mạn nhưng cô có nghĩ tới, nếu như Hải Mạn biết, cô ấy đau lòng bao nhiêu?”

“Hải Mạn sẽ không khổ sở. ”

Nguyễn Thu Viện đi tới trước mặt Tạ Lệ: “Hải Mạn vì điều tra họ Thường kia mà hi sinh, chúng ta không thể để cho cô ấy hi sinh không rõ ràng, anh có hiểu hay không, Tạ Lệ?”

Tạ Lệ ngẩng mặt lên, anh nói: “Tôi hiểu.”

Trong phòng trở nên yên tĩnh. Cảm xúc Tạ Lệ cũng bình phục, anh ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Viện: “Cô kêu tôi lên đây quá mạo hiểm, cô không sợ Đỗ Thịnh Liên tìm cô?”

Nguyễn Thu Viện ngồi đối diện anh, nói: “Lúc này Đỗ Thịnh Liên sẽ không tìm tôi, hơn nữa tôi cùng bất kỳ người đàn ông nào đơn độc ở trong phòng, cũng sẽ không chọc người hoài nghi, người khác sẽ cho rằng chúng ta đang trộm tình.”

Tạ Lệ trố mắt, đột nhiên cảm giác căng thẳng, anh ngẩng đầu lên, theo bản năng nhìn về phía cửa phòng.

Nguyễn Thu Viện châm một điếu thuốc, hỏi anh: “Anh căng thẳng cái gì?”

Tạ Lệ lắc lắc đầu, anh nhìn Nguyễn Thu Viện hút thuốc, nói: “Trước đây cô không hút thuốc lá.”

Nguyễn Thu Viện vén tóc che mặt ra sau tai: “Có lúc áp lực quá lớn, hút thuốc có thể hóa giải áp lực.”

Tạ Lệ hoàn toàn hiểu trạng thái của Nguyễn Thu Viện, chính anh cũng thường dựa vào hút thuốc để giảm bớt áp lực, lúc trước anh cũng không hút thuốc lá.

Nguyễn Thu Viện nói: “Tôi gọi anh đến, có chuyện muốn nói cho anh biết.”

Tạ Lệ nhìn cô.

Nguyễn Thu Viện rít một hơi thuốc lá, nói: “Ngô Xán đang khuyến khích Đỗ Thịnh Liên, họ muốn diệt trừ cha con Thường Quan Sơn và Thường Tiểu Cát.”

Tạ Lệ cau mày.

Nguyễn Thu Viện tiếp tục nói: “Anh biết cái gọi là sản nghiệp Hồng Phường kỳ thực cũng là sản nghiệp của Thường gia. Cha con Thường Quan Sơn mượn thế lực Hồng Phường làm ăn, thế nhưng phần lớn tiền vào hầu bao của họ. Ngô Xán đã sớm không cam tâm, muốn tìm cơ hội trừ Thường Quan Sơn để Đỗ Thịnh Liên làm chủ Hồng Phường.”

Tạ Lệ nôn nóng nói: “Chuyện này với chúng ta không có ý nghĩa gì.”

Bọn họ muốn chân chính tiêu diệt toàn bộ xã đoàn Hồng Phường, mà không phải chỉ có Thường Quan Sơn. Thường Quan Sơn chết có lẽ Hồng Phường sẽ từ từ sa sút, thế nhưng nguy hại đối với xã hội vẫn như cũ. Nhiệm vụ của họ cũng sẽ không hoàn thành.

Nguyễn Thu Viện gật gật đầu: “Cho nên tôi mới nói với anh, tôi hi vọng anh có biện pháp ngăn cản bọn chúng, đồng thời mượn cơ hội này tranh thủ tín nhiệm của Thường Quan Sơn.”

Hai tay Tạ Lệ nắm lấy nhau để trên môi: “Cô biết kế hoạch của bọn chúng không?”

Nguyễn Thu Viện nói: “Kế hoạch cụ thể tôi không biết, nhưng tôi biết bọn chúng đang tìm một người tên là Hàn Dược. Vì thế tôi đi tìm hiểu người tên Hàn Dược này, hắn là người đời trước của Hồng Phường. Người đứng đầu Hồng Phường trước Thường Quan Sơn là Lục Dật, anh biết Lục Dật là ai không?”

Tạ Lệ không phải là người Hải Cảng, lịch sử Hồng Phường không biết nhiều, trước khi anh nhận nhiệm vụ chỉ biết mấy lão đại đương nhiệm Hồng Phường, vì thế anh kỳ quái nhìn Nguyễn Thu Viện lắc đầu, không hiểu vì sao cô lại hỏi vấn đề này.

Nguyễn Thu Viện nói: “Lục Dật là cha vợ của Thường Quan Sơn, là cha của người vợ trước đã qua đời của Thường Quan Sơn, là ông ngoại của Thường Tiểu Gia.”

Tạ Lệ nghiêm nghị, một lát sau mới hỏi: “Lục Dật đã qua đời? Ông ta chết như thế nào?”

Nguyễn Thu Viện nói: “Chết bệnh.”

Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Tạ Lệ đột nhiên vang lên, anh nhận cuộc gọi thì nghe tiếng của Thời Hoằng Tinh truyền tới: “Tạ Lệ anh ở chỗ nào, Gia thiếu đang tìm anh, anh ấy tức giận.”

Tạ Lệ nói: “Tôi đi ra ngoài hút thuốc, lập tức trở về, cậu bảo Tiểu Gia ở phòng tiệc chờ tôi.”

Thời Hoằng Tinh nói: “Anh ấy đã đi ra ngoài tìm anh.”

Bên này điện thoại vừa cắt, Tạ Lệ nghe tiếng gõ cửa rất mạnh.

Nguyễn Thu Viện nhìn thẳng anh, cởi áo khoác cởi ra, đồng thời nói với Tạ Lệ: “Cởi quần áo!”

Tạ Lệ dùng sức mím môi, lại nói: “Không được.”