[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 45



Lúc Tạ Lệ trở về Thường gia đã muộn lắm rồi, anh đi lên lầu hai, liếc mắt nhìn cửa phòng Thường Tiểu Gia đóng chặt, anh đi đến phòng Thường Tiểu Cát ở phía đối diện.

Thường Tiểu Cát mang theo cô bé kia về buổi tối ngủ ở trong phòng của mình, đã được mấy ngày.

Tạ Lệ gõ cửa, một lúc sau Thường Tiểu Cát khoác áo ngủ mở cửa, thần sắc thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Lệ: “Cậu tốt nhất là có việc quan trọng.”

Bố cục phòng của Thường Tiểu Cát giống như phòng của Thường Tiểu Gia, Tạ Lệ nhìn thấy giữa phòng trên giường lớn, trong chăn bao bọc một người.

Anh quấy rầy chuyện tốt của Thường Tiểu Cát nhưng chẳng hề chột dạ, chuyện này đối với cha con Thường gia rất là quan trọng: “Anh biết Hàn Dược không?”

Sắc mặt Thường Tiểu Cát không hề thay đổi, hỏi ngược lại: “Cái gì?”

Tạ Lệ lặp lại một lần tên này: “Hàn Dược.”

Thường Tiểu Cát ra khỏi phòng, khép cửa lại, nói với Tạ Lệ: “Đi xuống lầu nói.”

Tạ Lệ đoán hắn không muốn để người trong phòng nghe được, vì vậy quay người cùng hắn xuống phòng ăn dưới lầu, cũng không nói nhảm: “Tôi nghe nói gần đây Đỗ Thịnh Liên đưa một người đến Hải Cảng, người kia tên là Hàn Dược, là người cũ Hồng Phường.”

Thường Tiểu Cát vẫn không lộ ra vẻ gì, ánh mắt yên tĩnh, hắn đóng cửa phòng ăn, hỏi: “Cậu biết Hàn Dược là ai?”

Tạ Lệ nói: “Tôi không biết, có người nói với tôi Đỗ Thịnh Liên tìm Hàn Dược là muốn đối phó với Thường tiên sinh.”

Thường Tiểu Cát vểnh mặt lên, hai mắt nhìn kỹ ánh mắt của anh: “Ai nói cho cậu?”

Tạ Lệ thở dài một hơi, áo khoác anh mở rộng, bên trong áo sơmi mặc một ngày đã nhăn nhúm, anh dựa vào bàn ăn bên cạnh, nói với Thường Tiểu Cát: “Cát thiếu, tôi biết anh không tin tôi. Chuyện này tốt nhất là để tôi xử lý đi tìm Hàn Dược, đem người mang tới trước mặt anh và Thường tiên sinh, như vậy các người sẽ không hoài nghi tôi. Thế nhưng tôi không thể, bởi vì một mình tôi không thể tìm được Hàn Dược. Nên tôi tranh thủ trở về nói cho anh biết, nếu như Đỗ Thịnh Liên tìm được Hàn Dược có thể ảnh hưởng đến Thường tiên sinh.”

Thường Tiểu Cát vẫn cứ trầm mặc nhìn anh.

Tạ Lệ nói: “Nếu như tôi muốn hại mọi người, tôi giữ yên lặng là tốt rồi.”

Thường Tiểu Cát trầm giọng hỏi: “Cậu còn biết cái gì?”

Tạ Lệ lắc đầu: “Những gì tôi biết đều nói cho anh biết. Tóm lại, tôi biết Đỗ Thịnh Liên tìm được một người tên là Hàn Dược, mục đích là muốn đối phó Thường tiên sinh.”

Thường Tiểu Cát gật gật đầu, quay người mở cửa phòng ăn đi ra ngoài.

Tạ Lệ đi tới cửa phòng ăn, nhìn Thường Tiểu Cát mặc áo ngủ đi về phía nhà lớn, anh nghĩ Thường Tiểu Cát đi tìm Thường Quan Sơn.

Vì vậy một mình anh đi lên lầu, mở cửa phòng Thường Tiểu Gia.

Thường Tiểu Gia nằm trên giường, mặc áo ngủ, nhét tai nghe, ngửa đầu nhắm mắt lại nghe nhạc.

Tạ Lệ thả nhẹ động tác, Thường Tiểu Gia vẫn nghe được, mở mắt ra nhìn anh.

“Tôi đi tắm trước.” Tạ Lệ cười với cậu, ném áo khoác qua một bên, sau đó đi vào phòng vệ sinh.

Thường Tiểu Gia kéo tai nghe xuống, linh hoạt xuống giường, chân trần đuổi theo nhảy lên lưng ôm cổ Tạ Lệ, kêu: “Tạ Lệ.”

Tạ Lệ chỉ có thể trở tay đỡ mông của cậu không cho cậu ngã xuống.

Thường Tiểu Gia ôm thật chặt Tạ Lệ, nói: “Tôi nhớ anh.”

Lòng Tạ Lệ mềm mại, anh dùng tay vỗ vỗ mông Thường Tiểu Gia: “Cậu để tôi tắm trước, sau đó trở về ôm cậu ngủ có được hay không?”

Thường Tiểu Gia không buông tay, đem đầu chôn ở cổ Tạ Lệ.

Tạ Lệ nói: “Tôi nới lỏng tay?”

Thường Tiểu Gia không nói gì.

Tạ Lệ nói: “Nới lỏng tay cậu sẽ ngã xuống.”

Âm thanh Thường Tiểu Gia rầu rĩ mềm mại, thì thầm: “Làm sao tôi lại yêu anh như vậy?”

Tạ Lệ không nhịn được khẽ cười, anh để Thường Tiểu Gia nằm úp sấp trên lưng, đi tới trước bồn rửa tay, buông một tay lấy bàn chải và kem đánh răng, anh nói: “Vậy cậu giúp tôi đánh răng, tôi cõng cậu không có cách nào đánh răng.”

Thường Tiểu Gia không phản ứng.

Tạ Lệ để bàn chải đánh răng nằm ngang trên ly nước, thử nghiệm dùng một tay đánh răng, một lát sau cảm giác Thường Tiểu Gia từ trên cổ mình ngẩng đầu lên, vì vậy cũng ngẩng đầu nhìn Thường Tiểu Gia trong gương, lại không nghĩ rằng sắc mặt Thường Tiểu Gia trong gương tái nhợt băng lãnh.

Hai mắt Thường Tiểu Gia ửng hồng, thông qua gương đối diện với Tạ Lệ, cậu lạnh giọng nói: “Trên người anh có mùi nước hoa.”

Trong nháy mắt, Tạ Lệ cúi đầu cố nén kích động, tỉnh táo hồi đáp: “Làm sao có thể? Trên người tôi không có mùi nước hoa.” Anh đã kiểm tra, anh chỉ ôm Nguyễn Thu Viện một lúc, không có dấu son môi cũng không có mùi nước hoa, một chút hương hoa đã sớm tản đi, áo sơ mi trắng cũng không để lại vết tích.

Ánh mắt Thường Tiểu Gia dần dần trở nên hung tàn: “Có. Buổi tối anh đi đâu vậy?”

Tạ Lệ buông Thường Tiểu Gia ra, xoay người đối mặt với cậu: “Tôi đi tìm Hồ Mẫn Hâm.”

Thường Tiểu Gia nói: “Anh gạt tôi.”

Tạ Lệ nắm lấy cánh tay của cậu, cúi đầu nhìn cậu: “Tôi không có lừa cậu, cậu có thể gọi điện thoại cho Hồ Mẫn Hâm.”

Thường Tiểu Gia chậm rãi lắc đầu: “Tôi tìm người theo dõi Hồ Mẫn Hâm một buổi tối, anh không đi tìm y.”

Tạ Lệ buông lỏng tay ra, dần dần đứng thẳng người: “Cậu không tin tôi?”

Thường Tiểu Gia giơ tay tát Tạ Lệ một bạt tai: “Anh nói anh vì tôi làm việc cho Thường Tiểu Cát, tôi có thể không quản anh, thế nhưng anh không thể lén tôi đi tìm phụ nữ khác.”

Lúc này Tạ Lệ không có tránh né nên bị trúng cái bạt tai này của Thường Tiểu Gia. Thường Tiểu Gia không hạ thủ lưu tình, Tạ Lệ cảm giác nửa bên gò má đau đớn, khóe miệng cũng bị thương.

Anh hít sâu một hơi, ngực chập trùng nhịn xuống tức giận, giơ tay ôm lấy Thường Tiểu Gia: “Tiểu Gia, không phải như cậu nghĩ.”

Thường Tiểu Gia ở trong lồng ngực Tạ Lệ dùng sức giãy dụa: “Nếu không có tôi, anh là cái thá gì? Cha và anh của tôi sẽ không để anh ở trong mắt, không dựa vào tôi anh có thể vào ở cái nhà này? Tạ Lệ, tôi đối với anh còn chưa đủ phải không? Anh thì sao? Kết hợp với Thường Tiểu Cát cẩu vật kia, cùng đùa giỡn tôi, xem tôi ngu xuẩn đúng hay không?”

Tạ Lệ nghe Thường Tiểu Gia khóc, khóc thở không ra hơi, nói lắp ba lắp bắp, anh không để ý Thường Tiểu Gia phản kháng, chặt chẽ ôm Thường Tiểu Gia vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Không phải như thế Tiểu Gia, tôi không đi gặp Hồ Mẫn Hâm, cũng không đi gặp phụ nữ khác, cậu nghe tôi nói được không?”

Đột nhiên Thường Tiểu Gia há mồm cắn một cái trên cổ anh, lần này cắn rất tàn nhẫn, thậm chí Tạ Lệ nghe được âm thanh hàm răng đâm thủng da thịt, anh cảm thấy động mạch của mình bị Thường Tiểu Gia cắn phá, máu tươi nhanh chóng trào ra.

Đau nhức làm Tạ Lệ theo bản năng kéo tóc Thường Tiểu Gia đẩy cậu ra.

Thường Tiểu Gia không khỏe bằng Tạ Lệ, cậu ngã trúng cửa phòng vệ sinh, phát ra “Ầm” một tiếng nặng nề, lưng cậu đánh vào chốt cửa, đau đến thân thể co lại.

Vào lúc này, đột nhiên Thường Tiểu Cát ở bên ngoài gõ cửa, kêu: “Tạ Lệ.”

Tạ Lệ giơ tay sờ máu tươi trên cổ, anh nhắm mắt lại, muốn tiến lên dìu Thường Tiểu Gia.

Thường Tiểu Cát ở ngoài cửa nói: “Ba ba tìm cậu.”

Tạ Lệ đi tới cửa phòng vệ sinh, nhìn Thường Tiểu Gia, quay người đi ra ngoài mở cửa.