[Đam Mỹ] Người Trong Lòng

Chương 13: Có H, đoạn trước Bùi Dã x Dung Chương, đoạn sau Dung Chương x Bùi Dã (Đây là truyện hỗ công)



Dung Chương nhìn hắn, ánh mắt như nước, ôn nhu chảy, “Ca chịu trách nhiệm.”

Bùi Dã không biết y nghe hiểu được hay là nghe không hiểu, “Ca, ca thật sự…”

Dung Chương hôn môi hắn, “Ca nói, ca chịu trách nhiệm.”

Đôi mắt Bùi Dã chỉ một thoáng liền sáng lên, liếm liếm hàm răng, “Vậy ca nằm xuống.”

Ca ca hắn tự nhiên phối hợp, thật sự nghiêng người nằm xuống. Toàn thân Bùi Dã, máu chảy dồn dập, tim như muốn nổ tung, thành công mở cờ trong bụng.

Dưới giường muốn lấy gì thì lấy là một chuyện, trên giường cũng muốn làm gì thì làm, nằm mơ cũng không có chuyện tốt như vậy!

Dung Chương để hắn muốn làm như thế nào liền chiều như thế ấy, Bùi Dã sợ y khó chịu, không dám làm chính diện cũng không dám làm mặt lưng, để y nằm nghiêng co lại một chân, tay lấy hộp cao dược, làm nhanh quá, suýt nữa đánh đổ cả hộp.

Dung Chương mỉm cười nói, “Gấp cái gì, từ từ đi.”

Bùi Dã mặt dầy như vậy, trên mặt cũng có chút nóng. Càng là âm thầm phỉ nhổ chính mình là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, càng là bất mãn nụ cười này của ca ca hắn.

Hắn đem ngón tay mình luồn vào, nhìn Dung Chương nhíu mày hít sâu, dán người phía sau lưng y, ghé vào lỗ tai y hỏi, “Ca, chậm như vậy được không?”

Dung Chương mím môi không hề mở miệng, ngón tay Bùi Dã ở trong cơ thể y lộn xộn, ngón tay như kén tằm, ngày càng trướng lên, mở miệng chỉ sợ phát ra rên rỉ.

Bùi Dã thấy y liền hạ mi mắt xuống, lông mi run run, dưới khố càng trướng, lá gan cùng lớn hơn.

Một bên lấy ngón tay làm Dung Chương, vừa đem đồ vật của hắn chen vào giữa hai chân Dung Chương ma sát.

Dung Chương rốt cục đè nén nói, “Tiến vào.”

Bùi Dã giả ngu, “Lấy cái nào tiến vào?”

“Tiến vào!”

Hắn mới đắc ý chậm rãi đem vật của mình tiến vào trong, “Hiện tại là ai gấp đây?”

Dung Chương thân thể từng tấc từng tấc một bị nới rộng, cảm thụ cảm giác thực sự xa lạ này… Lần trước, lẽ nào Bùi Dã cũng là như thế này?

Vất vả cắm vào một nửa, Bùi Dã nhẫn nhịn không động, trán ướt mồ hôi.

Dung Chương đang mềm lòng, Bùi Dã thấy vậy hít sâu, cười sảng khoái, cố ý dán vào lỗ tai y nói, “Ca, ca không phải luôn muốn đệ cưới vợ sinh con sao, sao không sinh cho đệ một đứa đi?”

“Bùi Hành —— “

Tai Bùi Dã ghét như thế, sợ bị y mang họ tên gọi thì mình lại mềm nhũn, một tay ngăn chặn đôi môi hắn, hạ thân thì rút ra rồi lại đâm vào tới đỉnh.

Dung Chương chưa mở miệng thì chữ kia biến thành kêu rên kẹt ở trong cổ họng, sau đó không nói gì nữa, miệng lưỡi Bùi Dã mau lẹ như hạ thân của hắn vậy, hắn vẫn còn thởi gian để nói chuyện, “Sinh một đứa không đủ, ca muốn đệ nhi nữ song toàn, vậy phải thay đệ sinh hai đứa, đệ sẽ nỗ lực…”

Lần này, Bùi Dã bắn hai lần, Dung Chương cũng bị hắn làm bắn một lần.

Hắn lo lắng cho thể lực Dung Chương, không dám lấy tay giúp y làm, chỉ làm ở phía sau. Bùi Dã lần thứ nhất không khống chế được, Dung Chương tuy rằng cũng bị vây trong bể dục, mà phía trước chỉ cứng một chút, không đủ để phóng thích. Mãi đến tận Bùi Dã làm một lần nữa, mới làm cho y như nước thủy vỡ đê.

Lúc cao trào, y chỉ nghe Bùi Dã nói, “Ca, đệ chỉ muốn cưới ca.” Không đợi y đáp lại, liền nhanh miệng nói tiếp, “Gả cho ca cũng được.”

Cao trào qua đi, y nhìn Bùi Dã, Bùi Dã đối với y vẫn là thép tôi luyện thành ngón tay mềm, y đối Bùi Dã cũng là như thế, làm sao có thể giận được.

Bùi Dã ôm y thật chặt, cánh tay dùng sức, lo lắng mình làm quá, chọc giận y giận.

Dung Chương lại như khi hắn còn bé, nhẹ nhàng vỗ lưng Bùi Dã.

Bùi Dã ngẩng đầu nở nụ cười, “Đệ còn làm được?” Lại vô lại nói, nói xong mới nhớ khen tặng một câu, “Đương nhiên, ca cũng không kém.”

Dung Chương cơ hồ bị hắn chọc cười, đẩy hắn đứng dậy, “Đi tắm.”

Bùi Dã cố sống cố chết lấy tay cánh tay khóa y lại, “Đệ không muốn.”

Dung Chương nhìn kỹ hắn, nhắm mắt lại, có chút buồn ngủ, “Biết mệt à?”

Bùi Dã cọ sống mũi lên gáy y, âm thanh khàn khàn lại cây ngay không sợ chết đứng, “Lần này là đệ động, lần trước cũng vậy là đệ động, mỗi lần đều là ta chính mình động, đương nhiên mệt.”

Tỉnh ngủ đã là giờ ngọ rồi, Bùi Dã thả Dung Chương đi xử lý công việc, còn mình tìm Tần Ngũ.

Lúc chạng vạng, Dịch Giác thần sắc cổ quái đến báo, “Sư phụ, Bùi công tử mang Tần Ngũ công tử ra khỏi thành, đi… Ca vũ phường. Sáng ngày mốt mới về.”

Lúc này ở ca vũ phường, vừa vặn là lúc ba năm một lần chọn người giỏi nhất, danh kỹ vui mừng đều khoe ra bản lĩnh sở trường.

Dung Chương cười cho qua chuyện, “Chính hắn đi xem trò vui thì thôi, còn mang thượng Tần gia Ngũ Lang, sau đó Tần gia hỏi, để xem hắn giải thích thế nào.”

Hôm qua mới… Hắn ngày hôm nay liền mang theo bằng hữu đi nơi yêm hoa, còn đi hai ngày! Sư phụ cư nhiên không buồn, Dịch Giác chỉ có thể nghiêm mặt, nhớ tới bộ dáng hẹn quá hóa giận của Tần Ngũ lang ra lúc khỏi thành, “Bùi công tử nói, lần này là mang Tần Ngũ công tử đi trải đời.”

“Khách ngắm cô nương, cô nương cũng ngắm khách.”

Giờ cơm trưa ngày kế, Thẩm Thỏa Nương tìm đến Dung Chương, hai người cùng dùng bữa. Nữ nhân mặc trang phụ nữ quan này ngày trước từng khoác lên mình quần áo kỹ nữ buông đũa bạc, bình yên nói một câu.

“Khách nhân thì đã có hơn nửa khuôn mặt đáng ghét, như Bùi Dã cùng Tần Ngũ đã ít lại càng ít. Ta đã thấy bộ dạng cưỡi ngựa hai người bọn họ, tuổi trẻ vũ dũng, anh tuấn phi phàm, đi tới thuyền lâu, ngươi nói có đúng là cưỡi ngựa nghiêng nghiêng bóng, trên lầu áo đỏ bay hay không?”[1]

Dung Chương nghĩ tới tình cảnh kia, mùa đông đầu mùa xuân, dáng dấp Bùi Dã giục ngựa, khóe môi mang tới ý cười, “Phải phải” liền không nhanh không chậm hỏi, “Nói như vậy, ngươi là đặc biệt đến nhìn Tần Ngũ lang trông như thế nào?”

Thẩm Thỏa Nương không có gì để nói, nàng kỳ thực hiếu kỳ muốn xem Tần Ngũ lang dáng dấp ra sao, so với Bùi Dã có ưa nhìn hơn hay không, đặc biệt thừa dịp gã và Bùi Dã xuất môn, đi lên chào hỏi, nhìn một lần rõ rõ ràng ràng.

Nàng ngẫm nghĩ việc này, cũng cảm thấy thú vị, mỉm cười nói, “Ta muốn xem hài kịch, ngươi lại nguỵ trang đến mức hoàn hảo như vậy, thật một chút vị chua đều không có?”

Dung Chương liền là nở nụ cười, gió xuân phất động nước yên ả phảng phất trên mặt, một ao nước xuân vì gió mà gợn sóng. Thẩm Thỏa Nương nhớ tới nụ cười này, hắn chỉ có thể cười trước mặt Bùi Dã, hoặc là nhớ tới Bùi Dã mới cười như vậy.

Ban đầu thấy Dung Chương cười như vậy, hắn vẫn là thiếu niên mang theo bút mực tự đề cử mình, mang theo đệ đệ.

Dung Chương nói, “Thỏa Nương, ngươi thông minh nhanh trí, hắn đối với ta thế nào ngươi đều nhìn ra, ta đi nơi nào àm tìm được giấm chua để uống đây?”

Đêm hôm ấy, Dung Chương không ngủ, một phút chốc cảm thấy chăn đệm mỏng, phút chốc cảm thấy được giường rộng.

Vào lúc canh ba, vẫn không thể ngủ được, liền nghe âm thanh lay động bên ngoài, cửa sổ mở, một âm thanh cao hứng được đè thấp lại vang lên, “Ca, đệ về rồi.”

Dung Chương cười, đang muốn nói “Lúc về đã đóng cửa sổ rồi mà”, Bùi Dã đứng trước giường y cách vài bước. Bên trong phòng ngủ có một ngọn đèn nhỏ, hắn người đầy phong trần, ánh mắt lại sáng đến thần kỳ. Bị đôi mắt của hắn nhìn chăm chú, Dung Chương không đành mở miệng dạy bảo, chỉ nói, “Không phải sáng mai mới về sao?”

Y muốn ngồi dậy, liền bị Bùi Dã đè lại, vẫn là nửa nằm. Bùi Dã tùy tiện cười nói, “Đệ nhớ ca. Hôm nay hạ thiếp mời đi gặp Lý Hàng Thủ, nàng đánh đàn bài ‘Tửu cuồng’, rồi ‘Trở về’. Đệ vừa nghe, không bằng làm một phát rượu cuồng rồi về nhà.” giống như tranh công bèn nói thêm, “Đệ cũng không dám làm phiền người mở cửa thành, để ‘Truy quang’ ở ngoài thành, một mình trở về.”

Đêm tối chạy như lướt gió, mấy canh giờ cũng nhanh trôi, Dung Chương khẽ lắc đầu, thở dài, “Lại đây.”

Bùi Dã đang muốn nói đệ một thân đều là cát bụi, còn có mùi ngựa nữa, nhưng thấy Dung Chương kiên quyết, liền thản nhiên nằm xuống bên người Dung Chương,

Giống như rất nhiều năm trước, bọn họ nằm ở trên giường, chỉ là đỉnh đầu không phải trời sao mà là màn.

Dung Chương ủ rũ lập tức nói, y hỏi một câu mình đã suy nghĩ, “Đệ để Tần Ngũ lang lưu lại trên thuyền hoa của Lý hành thủ?”

Bùi Dã nói, “Đệ có ghé qua, thấy gã trong phòng Lý —— “

Dung Chương cau mày.

Xem trò vui là một chuyện, ngủ cùng lại là một chuyện khác. Vạn nhất gây ra cái gì chuyện yêu đương…

Bùi Dã không nhịn được cười, nắm chặt tay y, “Ca, ca đừng hiểu lầm. Tần Ngũ trong phòng Lý hành thủ nghe đàn, ngồi nghiêm chỉnh, thở cũng không dám thở mạnh.”

Dung Chương nói, “Đệ mang Tần Ngũ Lang đi nghe đàn một đêm, nếu cha hắn có hỏi, đệ làm sao trả lời?”

Bùi Dã cũng buồn ngủ, lúc này nhíu mày, “Bọn họ là người nhà với nhau, Tần Ngũ làm người thế nào họ còn không biết sao? Tần Ngũ làm sao mà chiếm tiện nghi của Lý hành thủ. Nếu Tần gia muốn gây phiền phức cho đệ, thì đệ có ca nha.”

Vào buổi sáng, Dung Chương rửa mặt ăn qua loa miếng điểm tâm, hạ nhân muốn dọn thức ăn thừa, y lại nói, “Để đó.”

Một lát sau, một người khác quần áo xốc xếch, đi chân đất từ trên giường y đi xuống. Nhìn thấy trà liền uống, ăn hết cháo và điểm tâm sáng còn lại của y.

Dịch Giác trừng mắt, lại như thấy quỷ ban ngày. Con quỷ đệ nhất kia dãn gân cốt một cái, nhìn nói hỏi thăm một chút, “Chào.” Sau đó nói với Dung Chương, “Ca, đêm nay chờ đệ.”

Dịch Giác hận không thể đem đôi mắt mình trừng tới rớt ra.

Bùi Dã gọi người mở cửa thành đem “Truy quang” của mình về, rồi đi tìm Lâm thần y.

Lâm thần y đang thu dọn đồ đạc, trong miệng dặn cháu gái, “Con thay thúc thúc lưu lại nơi này, vững vàng an nhàn, con cũng có thể chế thuốc của con.”

Lâm cô nương nói, “Thúc yên tâm, con biết rồi.”

Lâm thần y dừng lại, thở dài một tiếng, lại nói, “Dung Chương người này, chậc, không biết con nhìn ra chưa. Mới nhìn thì là quân tử đoan chính, kỳ thực tâm tư thâm trầm. Được cái hắn không phải là tiểu nhân nhỏ mọn, đối với môn khách cũng…”

Bùi Dã gõ cửa sổ, Lâm thần y cả kinh, chỉ thấy hắn vươn mình tiến vào.

“Ta không phải cố ý muốn nghe đâu.” Hắn nói, “Lão cuối cùng quyết định đi rồi à?”

Lão là đại phu, dù cho được tôn xưng một tiếng là thần y, cũng phải nuôi sống chính mình.

Nuôi sống chính mình là muốn xem bệnh kiếm tiền chữa trị, lão còn muốn tìm dược liệu chế dược quý hiếm, dụng cụ chứa dược liệu hết thảy giá cả không thấp. Trả nổi tiền chữa trị phần nhiều là hạng người bất nghĩa, để làm khó dễ bọn họ, Lâm thần y mới cổ quái như thế.

Nương nhờ vào Dung Chương, chỉ cần chữa bệnh cho một người, dùng dược cũng có ghi lại, cho nên ban đầu lão ở lại. Lúc đó chỉ tính chỉ ở một hai năm, thầy thuốc cũng phải đi vạn dặm đường, mới có thể hiểu được dược liệu trong thiên hạ.

Mà Dung Chương không dự định cho lão đi, không biết tính sao, lão liền không thể đi được. Ban đầu lão tính đi, mà Dung Chương hời hợt nói một câu, “Lâm đại phu vốn dĩ có thể để ta chờ lâu hơn, nhưng chỉ để ta chờ hai canh giờ thôi.” Mặt già nua của lão liền đỏ, lại không thể đi nữa rồi.

Một năm biến thành hai năm biến thành ba năm, đến nay bảy năm có thừa.

Lão cuối cùng nghĩ một biện pháp, đem thầy thuốc khác là cháu gái mình tới, thay lão ở lại mấy năm

Lâm thần y nói, “Ca của ngươi… Địa lao…”

Bùi Dã cười nói, “Ta biết. Tần Ngũ đều biết, Tần Đại dặn hắn, ca của ta không phải kẻ tầm thường.”

Kẻ thù của bọn họ, ngoại trừ bị chém đầu thị chúng, một số ít còn sống, bị cầm tù ở địa lao dưới sông đào bảo vệ của Vân Trung thành. Dung Chương không chỉ không để cho chúng chết, y còn hoàn hảo cho chúng uống thuốc tốt, kéo dài tuổi thọ, sống không bằng chết.

Hắn thở dài ra một hơi, “Ca không phải người tốt, ta cũng không phải người tốt lành gì.” Lần đầu vỗ vai Lâm thần y, thương lượng, “Lão trước khi đi, đem cách giải quyết sâu độc nói cho ta nghe, cho ta thêm mấy hộp thuốc trị trĩ nữa nha.”

Lâm thần y cảnh giác, “Các ngươi dùng hết rồi?”

Lâm cô nương cũng vểnh tai lên nghe ngóng.

Bùi Dã nhìn tiểu cô nương nàng một cái, không thích hợp nghe mấy chuyện này, kéo Lâm thần y ra ngoài cửa, “Hộp của lão đâu có lớn…”

Lâm thần y cả giận nói, “Hồ đồ! Ngươi sao lại hành hạ ca của người! Dung Chương toàn chiều theo ngươi, làm loạn đến vậy, không muốn sống nữa à!”

Bùi Dã nói, “Hành cái gì, ta để y yên, ta để cho y dằn vặt ta đó, được chưa?”

Lâm thần y càng tức giận, gương mặt già nua lại đỏ, “Ai dằn vặt ai cũng giống nhau thôi! Lẽ nào các ngươi lại không…” Lão đè thấp giọng, “… Xuất tinh?”

Buổi tối ngày hôm ấy, Bùi Dã đàng hoàng xuất môn.

Cầm trên tay một cái hộp gỗ, như là mới vừa tắm rửa, tóc tai ướt.

Dù cho trong phòng có than hồng, vẫn là ngày đông. Dung Chương sờ sờ tóc của hắn, khô một nữa rồi, lông mày y thôi nhíu lại.

Bùi Dã theo dõi y thôi cau hai hàng chân mày, cảm thấy thực sự là chân mày y như núi, muốn hôn thì hôn.

Nhớ tới chuyện Lâm lão đầu nói, rồi mới miễn cưỡng đè bốc đồng. Đem hộp gỗ đặt xuống, “Ca, ca chắc chắn chứ?”

Hộp bên trong có một cây chủy thủ, một cái bình nhỏ. Dung Chương kéo ống tay áo lên, lộ phần tay, coi như trả lời. Màu da y trắng nõn, da thịt nhẵn nhụi, Bùi Dã dừng một chút, trên da thịt y cắt một đường. Lưỡi dao sáng như tuyết cắt qua, tơ máu lập tức chảy ra. Bùi Dã tháo nắp bình, một sâu nhỏ đỏ đậm như một hạt đậu đỏ, tiến vào vết thương, biến mất không còn tăm hơi.

Lúc hắn bị hạ cổ không để trong lòng, mà lúc này đây lòng chùng xuống, nắm lấy tay Dung Chương, liếm vết thương đó.

Gieo xuống cổ trùng sau khi se duyên, bọn họ đều biết, cũng không phải chưa từng tiếp xúc da thịt. Mà lần này làm xong, là thật sự muốn đồng sinh cộng tử.

Bùi Dã kéo thắt lưng, cởi quần áo Dung Chương ra, “Ca, lần này tới ca.”

Trên người mang theo hơi nước, từ ngực đến eo trước ánh đèn, là những đường nét mạnh mẽ.

Hắn nằm uỵch xuống giường, ánh mắt sáng quắc, nhìn Dung Chương, lúc này mới thả lỏng một chút, “Đệ có lời rồi.”

“Hả?”

Bùi Dã tuyên bố, “Ca thuộc về đệ.”

Dung Chương hôn lên đôi môi hắn, thân thể Bùi Dã so với lúc trước như căng thẳng hơn, y về chuyện này cứ thích ung dung hôn. Đợi đến hôn xong, hắn kéo tay Dung Chương mò tới phía sau mình, “Ca, ca có thể trực tiếp vào.”

Đầu ngón tay Dung Chương đụng tới vật cứng, giờ mới hiểu được vì sao Bùi Dã tối nay có chút không khỏe.

Y hôn giọt mồ hôi nhỏ trên trán Bùi Dã, xoa xoa phần mềm mềm bên dưới. Bùi Dã bụng dưới căng cứng như thiết bản, mặt sau lại cắn chặt chày ngọc không tha.

Bùi Dã tự mình chuẩn bị, nửa bị Lâm lão đầu dài dòng một hồi, không dám giày vò ca ca hắn, nửa là bởi vì lần trước. Hắn rất hưởng thụ chuyện làm trò vui khởi động trên người Dung Chương, đổi được trên người mình dù sao cũng ngại phiền phức.

Lần này là lần đầu tiên y nới rộng, không ngờ thực sự cho vào đằng sau khó tới vậy. Dung Chương trong lòng biết càng không muốn Bùi Dã khó chịu, ngón tay thon dài kẹp lấy vật kia rút ra, Bùi Dã như mất hết khí lực.

Dung Chương cau mày nói, “Lần sau đừng làm loạn.”

Bùi Dã giải phóng xong, trong khoảnh khắc tinh thần trở về, cười nói, “Lần này ca thử xem.”

Trong cơ thể hắn quả thực không tới nhanh như phía trước, làm Dung Chương tiến thối lưỡng nan. Dạo một hồi lâu, chính lúc dịu dàng. Cao thuốc chảy ra bên trong, chảy ra theo ngón tay.

Hai chân Bùi Dã kẹp trên eo Dung Chương, nóng lòng muốn thử mà giục, “Ca, đến đây đi.”

Dung Chương mới động mấy lần, Bùi Dã đã hỏi, “Có mệt không? Hay là để đệ tự mình làm.

Dung Chương quả thực muốn thở dài, mơ hồ cảm thấy được tiếp tục như vậy, nửa cuối cuộc đời chuyện gì đều phải tung hắn, lại vẫn không khỏi dung túng hắn.

“Được. Đệ động đi.”
[1] cưỡi ngựa nghiêng nghiêng bóng, trên lầu áo đỏ bay: trích từ Bò Tát Mạn, thi nhân cuẩ đời Đường. Nguyên văn: Như kim khước ức giang nam nhạc, đương thì niên thiểu xuân sam bạc. Kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu. Thúy bình kim khuất khúc, túy nhập hoa tùng túc. Thử độ kiến hoa chi, bạch đầu thệ bất quy. Câu kỵ mã ỷ tà kiều, mấu lâu hồng tụ chiêu, tả về cảnh nam nữ gặp nhau, “cưỡi ngựa” vừa anh hùng uy vũ, “ỷ tà kiều” là phong lưu tiêu sái, “mãn lâu hồng tụ chiêu” là chỉ người con gái trên lầu vì thế mà khuynh đảo, tay áo đỏ vẫy theo.

[2] Hành thủ: đệ nhất ca kỹ

H

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!