Đệ Nhất Sủng

Chương 32: Cậu chủ mộ, chúng ta đang bàn chuyện công việc



“Cậu chủ Mộ, anh rốt cuộc có đang nghe không đó?” Cố Cơ Uyển nhíu mày.

Người đàn ông này, không biết đang nhìn đi đâu!

Đôi mắt cô nhìn xuống dưới, vẫn không thấy rõ anh đang xem cái gì, thì người đàn ông khẽ nói: “Cách điều chế?”

“Không sai! Chính là cách điều chế.” Nói xong câu này, Cố Cơ Uyển trở nên nghiêm túc.

“Nhãn hiệu thuộc tập đoàn Century, Thanmelin...."

Đôi mắt của Mộ Tu Kiệt trầm xuống: “Sao cô biết Thanmelin?”

Thanmelin là một trong những dòng sản phẩm chăm sóc da thuộc chuỗi thương hiệu Hongyan thuộc tập đoàn Century của anh, nhưng dòng sản phẩm này cho đến nay vẫn chưa được tung ra thị trường.

Ngoài những nhân viên cấp cao và đội ngũ R&D bên trong nội bộ Hongyan, thì người ngoài không thể biết được, thế mà Cố Cơ Uyển lại biết tên nhãn hiệu chưa được công khai này?

Cố Cơ Uyển khẽ nhạc nhiên, mới nghĩ ra là lúc này Thanmelin vẫn chưa được tung ra thị trường.

Cô biết trước, thật sự là có chút không phù hợp.

Chẳng qua, chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể giả bộ không biết: “Không phải tôi sắp đính hôn với anh hay sao? Với tư cách là vợ sắp cưới, biết một chút bí mật của anh có gì mà kì lạ chứ.”

Nhưng cậu Mộ đây hiển nhiên không chấp nhận câu trả lời giả vờ ngớ ngẩn này của cô: “Đừng đánh trống lảng, sao cô lại biết được?”

“Tôi không muốn nói.” Lừa được anh là không thể, Mộ Tu Kiệt khôn khéo như vậy, viện một cái cớ nào cũng đều không thể qua mắt của anh được.

Dứt khoát không nói gì thì hơn.

“Anh muốn truy hỏi đến cùng vì sao tôi biết, hay là muốn biết làm thế nào để Thanmelinh tung ra thị trường trước?”

Mộ Tu Kiệt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, khuôn mặt thẳng thắn, không có chút gì là làm việc trái với lương tâm.

Lúc này, vòng eo nhỏ nhắn của cô vẫn đang nằm trong tay anh, mảnh khảnh đến nỗi chỉ cần anh dùng lực một chút thì sẽ bẻ gãy được!

Hô hấp nặng thêm, anh chỉnh lại chỗ ngồi của mình, không để cho cô cảm giác được sự thay đổi này của mình.

Gần đây không biết có phải bởi vì vừa mới được chạm vào phụ nữ hay không mà suy nghĩ hơi nhiều, lúc ôm cô thì lại dễ bị kích thích như vậy?

Anh rất không thích loại cảm giác mất khống chế này.

Nhưng dường như không thể chống lại được.

“Nói, làm thế nào có thể để Thanmelinh tung ra thị trường trước?” Anh khẽ dịch chuyển vị trí của cô, không để cho cô ép quá chặt vào vị trí đó của mình.

Từ nãy giờ vẫn luôn ép chặt, anh cố xua tan suy nghĩ đó, không thì khó mà khống chế được.

“Thanmelinh không thể tung ra thị trường, đó là do quá trình điều chế chất làm trắng da xảy ra vấn đề, yếu tố hoạt tính mà các anh muốn không phát huy hết tối đa tác dụng của nó.”

Mộ Tu Kiệt không nói chuyện, chỉ nhìn chăm chằm ánh mắt nghiêm túc của cô.

Anh phát hiện, lúc cô bé này nghiêm túc, đôi mắt thật sự rất đẹp, giống như viên trân châu đang tỏa sáng.

“Thật ra để phát huy hết tác dụng của nó thì chỉ cân dùng phương pháp nóng lạnh luân phiên trong quá trình điều chế nước cất là được. "

Tinh chất làm trắng trong Thanmelinh của bọn họ, nước sử dụng cả quá trình đó không phải là nước bình thường, mà là nước cất được điều chế từ thảo mộc.

Nhưng nước cất của bọn họ lại dùng cách khử trùng ở nhiệt độ không đổi trong quá trình điêu chế.

Điều bọn họ không biết đó là những bông hoa tươi mới hái xuống, được chưng trong môi trường vừa nóng vừa lạnh đó thì càng tinh khiết hơn.

Đây là bí mật nhỏ mà Cố Cơ Uyển trong lúc vô tình phát hiện ra ở kiếp trước, nhưng kiếp trước, Mộ Tu Kiệt căn bản không muốn nói chuyện với cô.

Trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng lại không có cơ hội nói chuyện với anh, nên cô phàn nàn việc này với Cố Vị Y, người mà cô vẫn luôn tin tưởng.

Nhưng không ngờ, Cố Vị Y không biết dùng thủ đoạn gì mà lại nói phương pháp này cho Mộ Tu Kiệt.

Sau đó, Cố Vị Y trở thành một người có công lớn trong việc Thanmelinh tung ra thị trường.

“Khử trùng luân phiên nóng và lạnh?” Bàn tay của Mộ Tu Kiệt vẫn đặt trên eo của cô như cũ, bàn tay khác thì lấy điện thoại ở bên cạnh, bấm gọi một dãy số.

Anh và người bên đầu dây bên kia đang nói chuyện, không biết đối phương đưa ra nghi vấn gì, hình như không quá chấp nhận cách này.

Mộ Tu Kiệt liếc nhìn Cố Cơ Uyển, sau đó, anh thản nhiên nói: “Làm thử, ngay lập tức.”

Sau đó, anh cúp điện thoại, ném nó qua một bên, ánh mắt phức tạp rơi trên người Cố Cơ Uyển: “Cô hiểu những thứ này?”

“Hồi nhỏ đã từng tự điều chế.” Cố Cơ Uyển tìm đại một cái cớ.

“Sao tôi không nghe nói tới?"

Cô hừ một tiếng, hơi khinh thường: “Ngài Mộ đây vẫn luôn không có hứng thú đối với mọi chuyện của tôi, sao ngài có thể biết được chứ?”

Đương nhiên, điều cô nói đến đó là kiếp trước.

Nhưng đối với Mộ Tu Kiệt của hiện tại mà nói, bọn họ chẳng qua chỉ quen nhau không đến một tháng, nếu nói có hứng thú thì là không thể, chẳng qua là nghe theo bà nội mà đính hôn thôi.

Nhưng, anh phát hiện, anh đối với cô bé này hình như cũng không phải hoàn toàn không có hứng thú. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Hay Online

“Nếu như thử nghiệm thành công, cô muốn dùng số tiền này để trả nợ tiền của tối nay?”

“Không, tối nay tôi chỉ quẹt chín trăm triệu, thù lao thế này có phải quá thấp rồi hay không?”

“Cô muốn bao nhiêu?” Nếu như thử nghiệm thành công, có thể làm cho tinh chất của dòng sản phẩm này phát huy tối đa tác dụng của nó, vậy mấy trăm triệu cũng không có gì đáng nhắc.

“Yêu cầu của tôi không nhiều, ba tỷ ” Cô chỉ đưa ra một đề xuất, các nhân viên không biết phải điều chỉnh biết bao nhiêu trình tự, mới có thể thật sự điều chế thành công.

Vì vậy, ba tỷ cũng không ít, nhiều hơn nữa thì lại quá tham lam rồi.

Dù sao, phương pháp khử trùng nóng lạnh luân phiên đó vẫn cần nhân viên kĩ thuật từng chút một mà điều chỉnh nhiệt độ, phải thử nghiệm lại nhiều lân mới được.

Cô không tham lam, cũng biết tham lam sẽ có kết cục gì.

“Được, ba tỷ, đến lúc đó, cô tự quẹt thẻ.”

Mộ Tu Kiệt cũng không để ý thẻ đó bị cô quẹt bao nhiêu tiền, chẳng qua nếu như cô muốn tính toán, vậy thì tùy cô.

“Anh tin tưởng như vậy à, lỡ cách này không thành công thì sao?” Sao mà vừa nghe đã cảm giác 3 tỷ trong tay rồi?

“Ánh mắt của cô nói cho tôi biết, có thể thành công” Hai tay của anh lại lần nữa di chuyển đến eo của cô.

Hai tay nắm chặt lại, vẫn ôm chặt eo của cô trong lòng bàn tay như cũ.

Hơi thở dễ chịu thoáng qua đáy mắt của anh, lại nhìn nơi mà hai tay của mình đang nắm chặt, mảnh khảnh, yếu đuối, chỉ cần dùng sức là gãy!

Nếu như lần sau dùng sức một chút, không biết có thực sự gãy không?

Đôi mắt của người đàn ông nhất thời đen lại, thu hồi lực trên tay, nhưng chợt gia tăng.

“Anh... " Cố Cơ Uyển cảm giác eo mình khó chịu, cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa bị dọa chết.

Hai tay của cô đặt lên trên bả vai của Mộ Tu Kiệt, muốn mượn lực để chống đỡ bản thân, rời khỏi đùi của anh.

Không ngờ, cô vừa mới đứng lên, thì chợt bị anh kéo ngồi trở lại.

“A..." Bắp chân của anh căng chặt, thân thể cô đụng vào, thật sự là không dễ chịu.

Không dễ chịu nhất đó là tư thế này không lịch sự cho lắm, phải không?

Bàn tay của cô rơi vào bàn tay to lớn của anh, cố gắng muốn đẩy anh ra, nhưng vẫn không đẩy được.

Cố Cơ Uyển tức giận, sao mới một buổi tối mà đã bị anh ức hiếp như vậy rồi?

“Cậu chủ Mộ, chúng ta đang bàn công việc!” Làm chuyện đúng đắn có được không?

“Tôi chỉ nhìn thấy có một cô bé đang chủ động ngồi trên đùi của tôi, vẫn luôn lộn xộn từ nãy giờ.”

Hô hấp của anh rối bời, lân này đến ngay cả Cố Cơ Uyển cũng cảm nhận được, giọng nói của anh mang theo hơi thở nóng bỏng, loại hơi thở kích thích này...

Cô cuối cùng cũng nghĩ ra, vừa bắt đầu thì bản thân đã ngồi trên đùi của anh, vì để thuận tiện nói chuyện với anh, giống như thật sự... vượt quá giới hạn...

Gương mặt nhỏ nóng bừng, lan đến tận vành tai.

“Xin lỗi, giờ nói chuyện xong rồi, tôi...a!”

Thân thể nhỏ nhắn bị anh lôi qua, chợt đụng vào ngực của anh. Giọng nói khàn khàn của Mộ Cơ Uyển làm cho người ta hôi hộp, khẽ thủ thỉ bên tai cô: “Chuyện của tôi... vẫn chưa xong."