Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 13: Tứ đại gia tộc



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

Bệnh viện nhân dân Vũ Lương được biết đến như bệnh viện tốt nhất của cả thành phố. Ngoại trừ đội ngũ bác sĩ có thực lực ra, nơi này còn được đầu tư các công nghệ chữa trị tiên tiến nhất.

Suốt nhiều năm liền, bệnh viện luôn đạt được khen thưởng của chủ tịch tỉnh, ngay cả những vị lãnh đạo cấp cao nhất cũng từng được chữa trị tại nơi đây. Điều đó cho thấy danh tiếng của bệnh viện Vũ Lương là hoàn toàn danh xứng với thực

Hôm nay bệnh viện nổi tiếng này đang tiếp nhận một ca cấp cứu đang trong tình trạng vô cùng nguy ngập. Bệnh nhân là một đứa bé khoảng trên dưới mười tuổi, bị người khác dùng hung khí đâm thẳng vào ngực, vết thương rất sâu. Đứa bé đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu vì mất máu quá nhiều, tình cảnh hiện tại như chỉ mành treo chuông.

- Y tá Trương, lập tức tiếp tục truyền máu. Đưa vào phòng kiểm tra, chúng ta cần số liệu sớm nhất để chuẩn bị cho việc phẫu thuật.

Không hổ là đội ngũ y bác sĩ giàu kinh nghiệm, Mộc Bình nhìn thấy mọi thao tác đều được xử lí rất chuẩn xác theo qui trình, không có một chút chậm trễ hay lúng túng nào thì hi vọng trong lòng lại tăng thêm một chút.

Anh ta không rành về y học nhưng nhìn sơ qua vết thương của Tiểu Hắc cũng có thể thấy được nó cực kỳ nghiêm trọng. Mộc Bình tự hỏi nếu bản thân mình lĩnh phải một đòn chí mạng như vậy, liệu anh ta có cầm cự nổi hay không.

- Anh Mộc, tình hình bé trai nhà anh sao rồi? Thật xin lỗi, tôi không nghĩ là hai người vừa đoàn tụ với nhau thì lại gặp phải tai nạn như vậy.

Cơ Nhạn sau khi nhận được tin nhắn của Mộc Bình thì vội chạy đến bệnh viện để thăm hỏi trợ giúp. Trong đầu cô ta vẫn tin tưởng Mộc Bình và Tiểu Hắc là cha con với nhau thật sự.

- Thằng bé không phải...

Mộc Bình đang phiền muộn trong lòng, muốn phản bác lại nhưng nghĩ đến cảnh ngộ của Tiểu Hắc thì lời muốn nói cũng đành giữ lại.

- Cô Cơ, bây giờ tôi có việc quan trọng phải rời đi. Cô có thể trông chừng thằng bé giúp tôi một lúc được không? Đa tạ cô nhiều lắm.

Tối nay lực lượng đặc nhiệm của quân đội có cuộc đột kích tấn công vào thế lực Trữ gia ở Vũ Lương, nhiệm vụ này rất quan trọng nên Mộc Bình không thể không đi. Sau khi bàn giao lại cho Cơ Nhạn, anh ta liền nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, thuê một chiếc taxi đi đến điểm tập kết.

- Cái anh chàng này, nói đi là đi ngay. Cho dù có việc quan trọng đến mấy cũng không thể so sánh với sinh mạng cốt nhục của mình chứ.

Lòng trắc ẩn luôn là thiên tính của phụ nữ. Đối với thái độ của Mộc Bình, Cơ Nhạn bức xúc lên tiếng. Có điều lúc này cô ta cũng không có quá nhiều thời gian để trách cứ vì phải trả lời một số câu hỏi của vài vị cảnh sát.

Bình thường những người ở khu ổ chuột có xảy ra chuyện gì cũng chẳng ai biết đến, bởi vì họ vốn không có điều kiện để đi bệnh viện chữa trị. Ngoài ra hầu như tám, chín thành người dân ở Tư Lạp đều không có giấy tờ tùy thân. Có thể xem họ là những người thừa không được xã hội chấp nhận. Nếu không phải Mộc Bình có thân phận đặc biệt, sợ rằng muốn chữa trị cho Tiểu Hắc cũng phải gặp không ít rắc rối.

Nhân quả thú vị, ba nghìn đại đạo ai nhìn thấu được huyền cơ? Là nạn, chạy khắp vạn giới cũng không tránh được. Là cát thì tất có quý nhân phù hộ, dù trong thập tử sát cục vẫn có thể tìm ra sinh lộ. Mãi rất lâu sau này, khi thành đại đạo, một trong những người đầu tiên Tiểu Hắc trả ơn chính là Mộc Bình.

...................

Ở bất kỳ quốc gia nào, quân đội luôn được coi là biểu tượng của sức mạnh, là niềm tự hào của cả một dân tộc. Yên quốc cũng không ngoại lệ, quân đội là lực lượng mạnh mẽ nhất, ngoài bảo vệ biên cương lãnh thổ ra họ còn gánh vác sứ mệnh dẹp yên các thế lực nội loạn bên trong.

Những năm gần đây, sự vùng lên của hai thế lực là thủ tướng Lý Vương Triều và Trữ gia đã khiến cho các vị lãnh đạo quân đội phải liên tục đau đầu. Vì không muốn quốc gia phải rơi rào nội chiến khiến dân chúng lầm than, quân đội không có cách gì hơn là phải thỏa hiệp với hai thế lực kia. Nhưng sự thật các vị lãnh đạo vẫn luôn ngấm ngầm chỉ đạo lực lượng của mình kìm chế và tìm cách suy giảm lực lượng của đối phương.

Quân đội là một thế lực đặc biệt, họ không do một ai hoàn toàn kthâu tóm quyền lực mà là tập hợp của những gia tộc theo nghiệp binh gia lâu đời. Đứng đầu mỗi gia độc đều là những vị tướng lĩnh đã cống hiến xương máu cả đời mình cho Yên quốc, danh tiếng và ảnh hưởng trong quân ngũ vô cùng to lớn.

Bình thường các vị lãnh đạo các gia tộc quân đội này ít khi phải trực tiếp gặp mặt nhau, tuy nhiên hôm nay cả tất cả lão gia chủ của bốn đại gia tộc lớn nhất lại tề tụ lại trong một căn phòng bí mật được canh gác vô cùng nghiêm ngặt.

- Theo lời của lão Mộc thì người đã phỏng tay trên của Trữ gia là cao thủ Chân Võ Môn đến từ Triệu quốc?

Người vừa đưa ra câu hỏi là một vị lão giả mày kiếm, mắt to, da mặt có nhiều vết sạm, có điều anh khí vẫn không bị che lấp. Nhìn vị này mọi người liền ngay lập tức nghĩ đến Trương Dực Đức (Trương Phi trong tam quốc diễn nghĩa), rõ ràng ông ta là một người cương trực và nóng tính.

- Tin tức này được một thành viên trong gia tộc của tôi truyền về, tính xác thực rất cao. Nếu không điều tra kỹ càng, làm sao tôi dám thỉnh mấy lão bất tử các ông đến đây cơ chứ.

Mộc Quốc Thái cười nhạt đáp lời, ông ta chính là gia chủ của Mộc gia, cũng là ông nội của Mộc Bình. Lần này tụ hội bốn gia tộc lớn, hay còn được mệnh danh là tứ trụ của quân đội Yên quốc, bao gồm Mộc gia, Trần gia, Kim gia và Viễn gia. Ông lão vửa đặt câu hỏi lúc nãy không ai khác hơn là Trần gia chủ Trần Chí Hào.

- Nếu thật sự cao thủ Triệu quốc đã cướp lại linh thảo thì chúng ta cũng là giúp chúng ta một tay. Thật không ngờ Trữ gia càng ngày càng lớn mật, xem ra dã tâm của họ là muốn độc chiếm cả Yên quốc. Lão Viễn, tình báo bên ông có tin tức gì về việc này không?

Người vừa lên tiếng là Kim Sáng, gia chủ Kim gia, một lão giả nhỏ con có đôi mắt sáng. Vị này ngày xưa trong quân đội được mệnh danh là thống soái mưu lược kỳ tài vì ông ta rất thông minh, binh pháp chiến thuật rất lợi hại đã lập được vô số chiến công hiển hách. Khi các lão gia chủ bàn luận, thường sẽ lắng nghe ý kiến phân tích của Kim gia chủ trước tiên.

- Trong Trữ gia, chúng ta đã biết ngoại trừ bên cạnh gia chủ Trữ Phùng có một cao thủ lợi hại hộ vệ ra thì chỉ có con trai trưởng ông ta là Trữ Cao có quan hệ thân cận với gia tộc Phú gia, một gia tộc ẩn thế trung đẳng. Mà Trữ Văn Hoàng ở Vũ Lương, kẻ chỉ đạo vụ việc vận chuyển linh thảo từ Triệu quốc lại là thân tín của Trữ Dược Sinh, vị tứ gia nổi lên trong vài năm gần đây. Thông tin về kẻ này không nhiều, tôi đã phái nhân thủ đi thu thập thêm tin tức về hắn ta.

Nói về tình báo quân đội, Viễn gia chính là lão đại, gia tộc này không mạnh về chiến đấu trực diện nhưng họ lại có một hệ thống gián điệp ở khắp nơi, kể cả trong và ngoài Yên quốc. Tầm quan trọng của thông tin ở bất kỳ thời đại nều vô cùng quan trọng, do đó gia chủ Viễn gia Viễn Vũ Hùng luôn có vị trí đặc biệt trong mọi cuộc bàn bạc thảo luận của tứ đại gia tộc.

- Vậy việc này giao cho lão Viễn phụ trách, đội đặc nhiệm của Mộc gia chúng tôi tối nay sẽ bắt giữ tên Trữ Văn Hoàng và dọn dẹp thế lực của Trữ gia ở Vũ Lương.

Trong bốn gia tộc, Mộc gia luôn là lực lượng tiên phong, bọn họ luôn đặt lợi ích quốc gia lên đầu. Bất kỳ kẻ nào muốn phá hoại Yên quốc đều sẽ bị bọn họ thẳng thừng tiêu diệt.

- Ý của lão Mộc ông là muốn ra tay sao? Theo tôi thì dù có lật tung cả tỉnh Lộc Xuyên lên thì cũng chẳng ảnh hướng tí gì đến Trữ gia cả. Mà thôi, lão già ông luôn thích quản chuyện bọn xã hội đen, tham nhũng sâu mọt mà.

Kim Sáng biết tính cách của lão đồng chí của mình nên chỉ góp ý vài câu rồi thôi. Chỉ là một cơ sở địa phương, cho dù bị tiêu diệt thì Trữ gia cũng không vì điều đó mà đi gây chiến với quân đội. Mục tiêu của họ là phải làm sao một mẻ tóm gọn tất cả thành viên nòng cốt của Trữ gia, khiến gia tộc này phải giải tán, trả lại sự yên bình cho Yên quốc.

Bốn vị lão giả tiếp tục trao đổi về nhau về những kế hoạch ứng phó với những diễn biến khó lường có thể xảy ra. Rõ ràng quân đội cũng đã đánh hơi được những chuyển động đáng ngờ của mạch nước ngầm đang lan chảy, thậm chí họ còn cảm nhận được một nguy cơ tiềm ẩn cho một trận chiến khốc liệt sắp sửa diễn ra.

...................................

Trữ Văn Hoàng không biết được gã ta xui xẻo gặp phải Mộc gia ghét ác như cừu, mà hiện tại gã có biết thì cũng đã muộn. Nhìn xung quanh là một loạt những kẻ mặc đồng phục của đặc nhiệm quân đội đang chỉa súng vào mình, gã biết cuộc đời mình đã xong rồi.

Trữ Văn Hoàng gã không phải kẻ ngốc, gã sẽ không mơ mộng gì đến chuyện Trữ gia ra tay cứu vớt mình. Trong mắt cao tầng của gia tộc, gã vốn chẳng là cái gì cả.

Lực lượng đặc nhiệm của Mộc gia nhanh chóng khống chế tất cả thành viên của Trữ gia Vũ Lương, kẻ nào phản kháng đều bị bắn hạ ngay. Đó chính là quyền lực của quân đội, có thể tiêu diệt bất kỳ ai chống lệnh, quân lệnh chính là cao nhất.

- Báo cáo chỉ huy, chúng tôi đã thu thập tất cả mọi chứng cớ phạm tội cũng như tài liệu của Trữ Văn Hoàng và thuộc hạ.

Một vị sĩ quan chạy đến báo cáo với viên chỉ huy của mình. Chỉ với những bằng chứng bọn họ có được tối nay, toàn bộ Vũ Lương sẽ có một đêm gà bay chó chạy, những kẻ dính líu đến Trữ gia sẽ phải vào tù vì tội lỗi mà bọn chúng gây ra.

- Tốt lắm, hãy kiểm tra lại kỹ lưỡng mọi ngóc ngách có thể. Sau đó chúng ta sẽ rút quân.

Một giờ sau, Mộc Bình đang trên đường trở lại bệnh viện nhân dân Vũ Lương. Sau khi xử lí xong thế lực Trữ Văn Hoàng, đội đặc nhiệm liền nhận lệnh trở về đơn vị của mình, việc còn lại sẽ do các lực lượng quân đội thông thường xử lí.

- A lô, cô Cơ, tình hình của đứa trẻ ra sao rồi? Bác sĩ có cứu chữa được không? Đã tiến hành phẫu thuật xong chưa?

Cầm điện thoại lên, Mộc Bình không đợi Cơ Nhạn nói gì thì đã hỏi một tràng, thể hiện rõ tâm trạng lo lắng của anh ta.

- Anh làm cha kiểu gì vậy? Con mình gặp chuyện cửu tử nhất sinh mà lại chạy đi đâu mất.

Cơ Nhạn lúc này rất muốn mắng cho Mộc Bình một trận nhưng nghĩ đến giọng điệu quan tâm thật lòng của anh ta thì lại hòa hoãn lại đôi chút, cô bèn tiếp lời:

- Ca phẫu thuật rất thành công, con anh đã qua khỏi cơn nguy kịch. Bác sĩ còn nói đứa bé sống được đúng là một kỳ tích vì vết thương chí mạng rất sâu. Do thể trạng của con anh từ bé đã yếu ớt, nên cần phải nằm phòng hồi sức đặc biệt, khả năng phục hồi cũng cần vài tháng thời gian.

- Tôi biết rồi, cảm ơn cô rất nhiều. Tôi đang trên đường đến bệnh viện, chúng ta nói chuyện sau nhé.

Thở ra một hơi, Mộc Bình cảm thấy tâm tình đã tốt hơn rất nhiều. Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, phong cảnh Vũ Lương hiện ra trong mắt anh, cảnh sắc thành phố về đêm rất đẹp, đầy lung linh huyền ảo. Có điều Mộc Bình biết nhiệm vụ anh ta đã hoàn thành, anh sẽ nhanh chóng phải rời khỏi nơi này để trở về Huyền Kinh.