Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 19: Đối đáp với Mộc lão gia chủ



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

- Mộc huynh, ta đã xem qua hiện trường rồi. Không hề có dấu hiệu động thủ, cũng không phát hiện thấy mê hương hay độc dược. Năm tên hộ vệ cũng chỉ là ngất đi, không bị tổn thương gì cả.

Âm thanh của vị trung niên vừa xuất hiện có chút già nua so với dung mạo của mình, xem ra là một người bảo dưỡng tốt nên trông trẻ hơn so với tuổi thật.

- Vất vả cho Văn đệ rồi! Loại cây Phượng Hoàng này ba nhà Kim, Trần Viễn cũng có, ta mặt dày đi xin một vài quả cho đám tôn tử mấy lão già kia chắc sẽ không từ chối. Ta chỉ thắc mắc không biết vì sao đối phương lại chỉ nhắm vào Mộc gia của ta. Lý do là tư thù hay còn âm mưu gì khác phía sau hay không?

Tin tức của Mộc Quốc Thái rất thông nhạy, Mộc gia vừa xảy ra chuyện ông ta đã kiểm tra tình hình ở các gia tộc khác. Xui xẻo thay, kẻ địch dường như chỉ có hứng thú với cây Phượng Hoàng của Mộc gia mà thôi. Mấy gia tộc còn lại ngay cả cái lá cây cũng không bị mất, nghĩ đến việc này Mộc lão gia chủ đã âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông tên đạo tặc rồi.

- Theo tiểu đệ thấy thì có thể là kẻ ra tay chỉ vô tình chọn trúng Mộc gia chúng ta, hoặc hắn ta sẽ còn ra tay với các gia tộc khác không biết chừng. Với bản lĩnh cao cường như thế, kẻ này muốn cướp hết đồ của các gia tộc cũng như lấy đồ trong túi mình mà thôi. So với hắn, Văn mỗ tự nhận không bằng.

Mộc Quốc Thái ngạc nhiên nhìn vị huynh đệ kết bái của mình, người khác không biết ông ta là ai nhưng Mộc lão gia chủ lại vô cùng rõ ràng. Năm xưa chính ông ta đã vô tình ra tay cứu giúp vị họ Văn này một mạng, người này sau đó cũng vì trả ơn mà đến Mộc gia trợ giúp cho Mộc Quốc Thái lão. Qua một thời gian, cả hai đều thấy tính tính của đối phương rất hợp ý mình nên đã quyết định kết bái huynh đệ. Từ đó về sau, Văn Vô Úy tự xem mình là một thành viên của Mộc gia, sống chết thủ hộ gia tộc.

Văn Vô Úy kính trọng Mộc Quốc Thái anh minh lỗi lạc, sống tình nghĩa. Ngược lại Mộc lão lại rất ngưỡng mộ võ công và khí phách quân tử của vị huynh đệ họ Văn. Hai người đều là bậc trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, quang minh lỗi lạc, khi kết nghĩa liền viết nên một giai thoại điển phạm nhân gian, lưu truyền cho con cháu hậu thế noi theo.

Chính nhờ người huynh đệ này mà Mộc Quốc Thái mới có cái nhìn sâu sắc hơn về Chân Võ Môn, bởi Văn Vô Úy chính là cao thủ hoàng cấp trung kỳ hàng thật giá thật.

- Ngay cả Văn đệ cũng nhận định vậy, không lẽ kẻ này tu vi đã siêu việt hoàng cấp?

Mộc Quốc Thái khẽ nhíu mày, ông ta đã chứng kiến bản lĩnh của cao thủ hoàng cấp. Nếu Mộc gia lão đối đầu với cao thủ huyền cấp chỉ sợ chưa đầy một ngày trên dưới gia tộc đều bị đối phương tiêu diệt sạch sẽ.

- Cũng không hẳn, có một số kỳ nhân dị sỹ có những bản lĩnh đặc biệt nhưng tu vi lại không cao lắm. Nếu là huyền cấp cao thủ thì người đó cũng không cần phải đi lấy cắp loại quả Phượng Hoàng không quá quý hiếm này.

Văn Vô Úy không cho là đúng lắc đầu. Huyền cấp cao thủ chính là tồn tại cao cao tại thượng, đủ sức để khai mở một môn phái nhỏ. Ở địa vị đó, người ta há lại đi trộm một chút quả Phượng Hoàng mà môn phái nào cũng có. Nếu kể ra chắc chắn sẽ bị người trong Chân Võ Môn phỉ nhổ đến chết.

Mặc kệ mọi người đang đoán già đoán non, đưa ra vô số giả thiết, thì gã đầu sỏ gây ra chuyện này lại đang ngủ rất ngon giấc. Cho đến khi người trong Mộc gia tìm được Tiểu Hắc thì nó vẫn không hay biết chuyện gì đang diễn ra cả. Xung quanh của nó lúc đó là bùn đất và một đống nhầy nhụa đen thui hôi thối như mùi cống rảnh lâu ngày không dọn dẹp. Khó khăn lắm vài người hầu gái hợp lại tắm rửa vệ sinh cả nữa ngày trời mới xóa đi được cái mùi kinh khủng kia trên người Tiểu Hắc.

Đến tận ngày hôm sau, tên tiểu tử này mới chịu tỉnh lại.

- Ai da, ngủ một giấc cảm giác mọi mệt mỏi đều tan biến hết. Ôi, cái bụng của ta lại đói nữa rồi.

Vừa giât mình tỉnh giấc, Tiểu Hắc thấy mình đang nằm trong căn phòng thơm tho ngăn nắp. Đại Hắc thì lười nhác tựa đầu vào tay của nó, nhìn cái bụng no căng của con chó nhỏ là Tiểu Hắc biết ngay con hàng này đã được ăn uống phủ phê khi mình vắng mặt.

- Ngươi cũng thật không có nghĩa khí gì cả Đại Hắc. Ít nhất cũng nên chừa một chút đồ ăn vặt lại cho huynh đệ của mình chứ.

Đang oán trách Đại Hắc chỉ biết hưởng thụ riêng mình, hai mắt Tiểu Hắc vừa nhìn thấy vị tỷ tỷ chuyên chăm lo cho mình thì giơ tay vẫy vẫy gọi lớn:

- Tỷ tỷ xinh đẹp, cho đệ xin ít điểm tâm, đệ đói bụng quá rồi.

- Ngươi còn đòi điểm tâm nữa sao tiểu tử thối? Chỉ biết quậy phá để người khác phải nhức cả đầu.

Ngay phía sau cô hầu gái, Mộc Bình bước vào với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Tiểu Hắc.

- Haha hôm qua đệ chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút để tiêu hóa đồ ăn. Không ngờ đi một vòng lại lạc mất, Mộc gia các người cũng thật là, xây dựng cả một phủ đệ lớn hơn cả công viên nữa.

- Ngươi....Thôi, mặc đồ mới vào rồi đi theo ta gặp gia gia.

Mộc Bình muốn nổi bão nhưng cố gắng kiềm chế lại, ông nội đang đợi anh ta nên không thể chậm trễ thời gian với tên nhóc này.

- Nhưng đệ đang rất đói bụng. Nếu như đệ không được ăn no thì làm gì cũng sẽ không thuận tiện, huynh thấy ta gầy yếu như thế này.

Khuôn mặt Tiểu Hắc tỏ vẻ đáng thương nài nỉ. Quả thật hiện tại nó đang rất đói, cảm giác gần như toàn bộ sức lực của mình đã bị rút đi sau khi sự kiện kỳ lạ ngày hôm qua.

- Gia gia đang đợi ta và ngươi đến dùng điểm tâm sáng, còn không mau mặc đồ vào.

Không xa lạ gì chiêu trò của Tiểu Hắc, Mộc Bình hờ hững ném bộ đồ mới cho nó.

- Xong ngay, xong ngay

Vừa nghe được ăn điểm tâm, đôi mắt Tiểu Hắc sáng như đèn pha, bao nhiêu cảm xúc ủy khuất đều tan biến cả. Nó vội vàng nhảy xuống giường mặc ngay bộ đồ mới vào.

- Mặc đồ vào trông ngươi cũng ra trò đấy. Tiểu tử, ta có cảm giác hình như làn da của ngươi mịn màng hơn thì phải.

Ngắm nghía Tiểu Hắc một chút, Mộc Bình phát hiện Tiểu Hắc có chút khác biệt mà anh ta không sao giải thích được.

Ngoại trừ làn da vốn khô ráp của nó đã chuyển thành mịn mà như làn da con nít, Mộc Bình còn cảm giác khí chất Tiểu Hắc đã hoàn toàn khác xa so với ngày hôm qua.

- Huynh có bệnh không đấy? Da của đệ trước giờ vẫn vậy. Chúng ta mau đi ăn thôi, đệ không đợi được nữa rồi.

Kỳ thật, Tiểu Hắc đã sớm nhận ra những biến hóa trên cơ thể mình. Theo nó suy đoán, tất cả điều này đều có liên quan đến việc phục dụng Khai Căn Quả mà ra.

"Có thời gian phải thử trò chuyện với vị thần bí nhân kia mới được"

Do không có thời gian để tìm hiểu những thay đổi trên người Tiểu Hắc, Mộc Bình đành tạm gác nghi vấn của mình lạ. Hai người nhanh chóng sóng đôi đi về phía biệt viện của lão gia chủ Mộc gia.

Là một đại gia tộc, đáng lẽ bữa điểm tâm của vị đứng đầu dù không đạt đến Mãn Hán toàn tiệc thì cũng phải sơn trân hải vị, thế mà Mộc Quốc Thái lại yêu cầu đầu bếp chuẩn bị cho mình một số món thanh đạm. Ông ta đã giữ thói quen này từ thời còn là quân nhân, không bao giờ tiêu xài hoang phí.

Theo như lời vị tướng già nay răn dạy con cháu, ông nói nước Yên còn nghèo, phải học cách tiết kiệm. Đừng vội sống xa hoa hưởng thụ, một khi chiến tranh nổ ra thì lương thực cũng sẽ không có mà ăn.

- Gia gia, cháu đem Tiểu Hắc đến vấn an người.

- Tốt, vào đây, hai đứa cũng ngồi xuống dùng điểm tâm với lão già này đi.

Mộc Bình vừa đến, Mộc Quốc Thái nở một nụ cười hiền từ vẫy tay. Nhìn vào ai cũng không ngờ được một ông lão nhìn như bụt vậy lại là một vị thiết huyết tướng soái thống lĩnh vạn quân.

- Thật là nhiều món ăn quá, cháu không khách sáo đâu.

Tiểu Hắc xuất thân nghèo khổ, những món ăn bình dân đối với nó cũng đã là mỹ vị khó cầu nên vừa vào bàn đã gắp đũa như hổ đói. Thấy đứa trẻ này bạo dạn không kiêng dè, Mộc lão gia chủ ánh mắt có chút tán thưởng nói với người hầu:

- Mang thêm thức ăn để đứa trẻ này được ăn no bụng.

- Vâng lão gia

Vốn thức ăn trên bàn đã đủ cho ba, bốn người dùng, nhưng thấy sức ăn của Tiểu Hắc thì Mộc Quốc Thái liền phải phân phó gia nhân chuẩn bị thêm. Sau thời gian một chén trà quan sát Tiểu Hắc, Mộc Quốc Thái nhẹ nhàng cười nói:

- Ta đã nghe Mộc Bình kể chuyện về cháu, cháu còn bé đã rất sáng dạ, tương lai ắt sẽ thành nhân tài.

- Lão gia quá lời rồi, cháu chỉ là một đứa trẻ cơm không đủ ăn,áo không đủ mặc, lại không được học hành đẩy đủ. Chỉ có được vài tài lẻ kiếm sống qua ngày, nào dám nhận hai chữ nhân tài.

Tiện tay lấy thêm một cái bánh quẩy, Tiểu Hắc bình thản đáp.

- Haha trí giả không thể lấy xuất thân sang hèn để luận bàn.

Mộc lão vẫn giữ nụ cười ấm áp nhẹ nhàng trả lời. Ở một đứa trẻ mười tuổi, có thể miễn nhiễm với lời khen tặng của người khác quả là không đơn giản.

- Ta có một câu đố nhỏ này dành cho cháu, nếu trả lời đúng sẽ có thưởng.

Mộc Quốc Thái quyết định thử tài Tiểu Hắc, ông muốn xem đứa trẻ này có thể khiến ông ngạc nhiên đến đâu, có đáng giá để Mộc gia bồi dưỡng cho nó không. Đặt ra ba quả táo lên bàn, ông ta chỉ vào chúng rồi nói:

- Ở đây ta có ba quả táo khác nhau, mỗi quả táo đại diện cho một đội quân, cháu có cách nào khiến cho một quả táo có thể đánh bại hai quả táo còn lại không?

Trong đầu của Mộc lão gia chủ đã chuẩn bị sẵn rất nhiều đáp án, ông ta hứng thú muốn xem đứa trẻ này sẽ giải quyết như thế nào.

- Cứ chia nhỏ chúng ra là được.

Vẫn cúi đầu húp chén cháo trắng, Tiểu Hắc không cần thời gian suy nghĩ liền lập tức trả lời.

- Làm sao để thực hiện?

Mộc Quốc Thái tiếp tục hỏi. Ông ta có hơi thất vọng vì Tiểu Hắc không chịu suy nghĩ thấu đáo mà lại vội vàng trả lời. Hấp tấp là đại kỹ của binh gia, một người như thế khó mà làm nên việc lớn.

- Có công cụ thì sẽ dễ dàng thôi.

Nắm lấy con dao trên bàn, Tiểu Hắc mỉm cười chụp lấy hai quả táo cắt thành từng phần nhỏ rồi cho vào miệng nhai ngấu nghiến.

- Nói thì dễ nhưng thực hiện sẽ khó khăn hơn nhiều, nếu không cục diện nước yên cũng không thành ra thế này.

Mộc Quốc Thái khẽ thở dài buông một câu khiến người nghe khó hiểu. Trong mắt của Tiểu Hắc liền lóe lên một tia tiếu ý, đáp trả:

- Không phải cháu vừa làm được đó sao? Cháu không biết đại trí trong lời của lão ga là như thế nào nhưng với cháu thì gặp con đường khó không hẳn phải tìm con đường khác để đi, mà đơn giản là phải đi lại con đường đó theo cách khác mà thôi.

Một tiếng sét dường như đánh tan cả một bầu trời u ám, Mộc Quốc Thái cảm giác như thấy mình vừa được khai sáng rất nhiều qua một câu nói đơn giản của đứa trẻ ngồi đối diện. Miệng ông ta không ngừng lẩm bẩm:

- Gặp đường đi khó không hẳn phải tìm con đường khác để đi, mà đơn giản chỉ là cần đi lại con đường cũ theo một cách khác. Haha, Mộc Quốc Thái ta tự cho mình anh minh cả đời, vậy mà suy nghĩ lại không bằn một đứa trẻ nhỏ.

Buông ly trà trong tay xuống, Mộc lão gia chủ cười lớn tiếng, một nụ cười như trút được một nỗi lòng bao nhiêu năm qua của ông ta.