Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 20: Ngươi có muốn thành tiên?



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

Cái Mộc Quốc Thái ám chỉ ở đây chính là vấn đề ba thế lực quân đôi, thủ tướng và Trữ gia. Bài toán nan giải này đã khiến cho cao tầng quân đội phải bó tay rất nhiều năm, người thì cho rằng nên bắt tay với thủ tướng đánh một trận quyết tử. Kẻ thì hiến kế nên khiêu khích cho hai phe kia đối đầu lẫn nhau, bọn họ ở giữa làm ngư ông đắc lợi. Ý kiến chia rẻ đối phương để họ tan rã thành từng phần nhỏ cũng từng được nhắc đến nhưng do độ khó không nhỏ nên cũng chưa đi đến đâu.

Tứ đại gia tộc cũng vì thế mà không ngừng tìm các kế hoạch cao minh hơn để giải quyết vấn đề, họ đều cho rằng sẽ có một biện pháp vẹn toàn. Chỉ là người trong cuộc mê muội, tìm được một mưu kế thập toàn thập mỹ nào có dễ dàng, Khi chúng ta đi đường gặp một vật cản, theo thói quen chúng ta sẽ cố gắng đi tìm một con đường khác an toàn hơn. Nhưng đôi lúc con đường mới tìm mãi không thấy, chúng ta lại rơi vào bế tắc mà quên mất chỉ cần đi lại đường cũ và tim cách giải quyết vật cản kia là xong thôi sao.

Dù việc tìm cách để giải quyết vấn đề theo con đường cũ cũng là một thách thức lớn, nhưng hướng đi đã có, tâm đã thoát khỏi ràng buộc thì việc tìm ra biện pháp chắc chắn sẽ khả quan hơn nhiều.

- Tiểu Hắc, cháu cứ ở lại Mộc gia, xem đây là nhà của mình. Muốn ăn cứ ăn, muốn chơi gì cứ chơi, đừng áy náy gì cả. Thỉnh thoảng chiếu cố đứa cháu trai vô năng này của ta một chút là được.

Nhận ra Tiểu Hắc đích thật là một nhân tài, thái độ Mộc lão lại càng hòa nhã hơn nữa. Đám tôn tử của lão tâm tư cũng không quá kém, chỉ là so với hai từ trí giả thì lại cách xa đến một vạn tám nghìn dặm. Nếu để đứa trẻ này ở lại bên cạnh Mộc Bình, biết đâu sẽ giúp cho đứa cháu yêu quý của ông ta tiến bộ hơn không ít.

- Gia gia, tiểu tử này chỉ biết ăn với ngủ, nó không gây chuyện phiền toái đến cháu là cháu đã tạ ơn bồ tát rồi.

Mộc Bình không cho là đúng vội lên tiếng. Tiểu Hắc ở lại Mộc gia không vấn đề gì, ngoại trừ ăn và ngủ ra đứa trẻ này không có tâm tư gì khác, có thể nói là thuộc dạng dễ nuôi. Chỉ là mỗi lần ở chung chỗ với nó, anh ta đều bị tên nhóc này chọc đến sôi gan sôi ruột, không có tí ký ức vui vẻ nào cả.

- Tiểu Hắc còn bé, ham chơi là chuyện rất bình thường. Cứ quyết định như thế đi! À, khoảng thời gian này cháu cứ ở lại trong Mộc gia, không cần trở về đơn vị. Sắp tới sẽ có nhiều chuyện xảy ra, không nên đi ra ngoài kẻo lại gặp chuyện không hay.

Mộc Bình thuộc đội đặc nhiệm, thực lực không tệ, có điều so với đám người cao thủ vẫn còn một khoảng cách rất xa. Mộc lão vì không muốn đứa cháu của mình bị cuốn vào vũng nước đục lần này nên đã dàn xếp để cho Mộc Bình được nghỉ phép một thời gian.

Bữa điểm tâm cứ vậy mà kết thúc trong không khí hòa hợp đầy vui vẻ, Mộc Quốc Thái cũng không có ý tứ thử thách Tiểu Hắc thêm lần nữa mà chỉ cười đùa nói chuyện phiếm với nó như tôn tử của mình. Điều này làm cho Tiểu Hắc có chút ấm áp trong lòng, đây chính là cảm giác gia đình mà nó từ lâu đã không cảm nhận được. Nó rất nhớ những ngày tháng còn bé hàn vi bên cạnh ông lão và chó mực.

Trở về phòng, Tiểu Hắc cũng không chơi đùa như mọi khi. Nó bắt đầu quan sát bề ngoài của mình xem có biến hóa gì đặc biệt hay không. Đáng tiếc sau cả nửa canh giờ kiểm tra khắp thân thể, trừ làn da mịn màng, răng, tóc trở nên khỏe mạnh như được chăm dưỡng từ bé thì nó không phát hiện ra điều gì khác lạ nữa.

"Khặc khặc, ngươi đừng cố gắng nữa tiểu tử. Nếu như không có công pháp tu luyện thì cho dù đã bước vào luyện khí tầng một, ngươi cũng chỉ khỏe mạnh và ngũ quan tốt hơn người bình thường một chút mà thôi"

Dường như biết được Tiểu Hắc đang nghĩ gì, giọng nói thần bí lại vang lên mang theo giọng điệu châm chọc.

- Người là thần tiên hay ma quỷ vậy? Ta biết ngươi không phải nhân loại thông thường.

Tiểu Hắc đang không biết cách nào để câu thông với giọng nói thần bí, ngay khi đối phương lên tiếng nó liền vội vàng đáp lời.

"Ma quỷ? Khặc khặc, nếu ta là ma quỷ thì ngươi bây giờ đến thi cốt cũng không còn chứ đừng nói đến chuyện còn có thể khỏe mạnh đối đáp với bổn tổn"

Thần bí nhân tiếp tục giọng cười quái dị của mình. Khi đối phương phủ nhận việc là ma quỷ, Tiểu Hắc thở ra một hơi, tiếp tục truy hỏi:

- Nói vậy người là thần tiên trong truyền thuyết?

"Thần tiên nào lại thê thảm như lão tử? Nói đúng ra ta cũng chỉ là một kẻ trên con đường tu luyện thành tiên mà thôi"

Nhắc đến hai chữ thần tiên, thần bí nhân có chút thay đổi, giọng nói cũng chuyển sang có chút bi thương.

- Trên đời này thật sự có thể tu luyện thành tiên nhân?

Dù đã sẳn sàng tâm lí nhưng chính miệng thần bí nhân nói ra cũng làm cho Tiểu Hắc cực kỳ chấn động. Cái thế giới quan non nớt của nó bỗng chốc vỡ vụn, những điều chỉ có trên phim giả tưởng lại thật sự tồn tại ngay trước mặt nó.

"Hừm, ở cái giới diện linh khí mỏng manh này chí ít ta vẫn chưa phát hiện ra kẻ tu chân thứ hai, hay căn bản cái thế giới mà ngươi đang sống không có khái niệm tu tiên đạo. Khặc khặc, thế nào tiểu tử, có thấy khao khát được thành tiên bùng cháy trong lòng ngươi không? Nếu bái ta làm sư, ngươi sẽ một bước lên trời, muốn tiền tài bao nhiêu cũng có, mỹ nữ mặc sức ngươi lựa chọn.

Vị thần bí nhân này đã đến giới diện này hơn tám trăm năm, lúc đầu lão ta còn lo sợ bị người tu chân khác phát hiện. Rốt cuộc hóa ra là lão đã lo lắng hão huyền. Ở cái giới diện mà linh khí loãng đến mức dù cho có bế quan sinh tử từ khi sinh ra đến khi hóa thành đống xương trắng thì người có tư chất tốt mấy cũng không thể trúc cơ được chứ đừng nói đến chuyện phi thăng thành tiên nhân trong truyền thuyết.

- Không chút hứng thú.

Ngay lập tức, Tiểu Hắc lắc đầu rất dứt khoát khiến thần bí nhân có phần ngẩn ngơ, tỏ ra lúng túng.

" Khụ khụ, ta quên mất ngươi vẫn chỉ là một tiểu mao hài, làm sao mà động lòng với mỹ nữ được. Với lại ngươi nghèo như thế, có bao giờ có khái niệm về cảm giác tiêu tiền như nước đâu chứ. Đúng rồi, tu tiên ngươi sẻ có sức mạnh đánh bại bất cứ kẻ nào trên cái thế giới này, hoành tảo vô địch thủ, có thể làm bá chủ một phương."

- Suốt ngày đánh đấm có thú vị gì? Ta lại càng không thích làm chức bá chủ gì đó. Hay ta thấy vẫn là thôi đi.

Tiểu Hắc khoát tay, biểu tình hời hợt. Lúc này, tâm tình của thần bí nhân đã có chút nóng vội, lão ta lại cố khuyên nhủ:

"Ngươi không muốn mình sống lâu thêm vài trăm tuổi thọ hay sao? Tu tiên có thể gia tăng thọ nguyên, tu luyện đến cảnh giới cao thâm thậm chí trường sinh bất lão cũng là điều có thể"

- Sống lâu có gì tốt. Ta từ nhỏ sinh ra đã gặp đủ chuyện đen đủi, nhiều lúc lão tử đây còn hận mạng mình quá dài kia kìa.

Đến nước này, vị thần bí nhân triệt để giơ cờ trắng đầu hàng. Lão ta có cảm giác như ăn phải một họng đầy ruồi bọ, buồn bực vô cùng. Trên đời này làm gì có cái loại người không mê tiền tài, mỹ nữ, đến cả sức mạnh và trường sinh cũng lắc đầu cơ chứ. Không ngờ tên nhân loại đáng được bảo tồn trong sách đỏ này lại là người mà lão ta lựa chọn nữa chứ, đây không phải là muốn hố chết Diệp Thanh Hàn lão sao.

Kỳ thực không phải những thứ mà thần bí nhân đưa ra không làm cho Tiểu Hắc động lòng, chẳng qua nó không tin trên đời này lại có bữa ăn nào miễn phí. Suýt chết đi một lần, tính cảnh giác của đứa trẻ này lại tăng lên rất nhiều, nó tuyệt sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác như trước nữa.

"Thôi bỏ đi, ta cũng không thể ép ngươi. Diệp Thanh Hàn ta tung hoành một đời, "Vô ảnh đạo tặc" bất kỳ ai nghe đến đều phải tránh xa ngàn dặm. Ngay cả đám gia hỏa đại tông môn cũng phải canh phòng lo sợ ta như chuột thấy mèo. Một kẻ tự nhận trên trời dưới đất, thứ gì thò tay ra đều có thể thu vào túi như ta lại có ngày bị một đứa trẻ từ chối. Đúng là trò cười cho thiên hạ haha"

- Lão là đạo tặc?

Ngay khi thần bí nhân có phần chán nản thoái chí, giọng điệu có chút buồn bực thì Tiểu Hắc lại lên tiếng.

"Đúng vậy, trong linh giới, ta tự nhận đệ nhị thì không tên nào dám nhận danh hiệu đệ nhất đạo tặc cả"

Thần bí nhân khẳng định rất tự tin, đầy vẻ kiêu ngạo. Có điều Diệp Thanh Hàn thật sự có vốn liếng để kiêu ngạo như thế, danh tiếng của gã đúng thật là rất lớn, chính là một truyền thuyết của tu chân giới.

- Ta không biết vì sao lão lại muốn chọn ta làm đệ tử? Ắt hẳn phải có lý do đặc biệt gì đó? Chỉ là ta có chút hứng thú với chức nghiệp đạo tặc.

Đôi mắt Tiểu Hắc tỏa sáng lấp lánh, dường như hai chữ Đạo Tặc lại làm cho nó có hứng thú hơn tất cả những thứ thần bí nhân vừa nêu ra.

"Khụ khụ, nói ra cũng không có gì đặc biệt, lão phu chọn ngươi bởi vì chúng ta có duyên phận, chẳng phải tiểu tử ngươi đã lựa chọn viên đá có hình dáng kỳ lạ bên trong đống cổ vật sao. Lão phu hiện giờ đang phụ thân vào bên trong viên đá này để tiếp tục duy trì thần hồn của mình. Lại nói, tư chất của ngươi không hề kém cỏi, có thể nói là xuất chúng, rất xứng đáng làm đệ tử của Thanh Hàn ta. Thật không nghĩ đến tiểu tử ngươi lại có hứng thú với đạo tặc chi đạo hơn cả những thứ khác. Sao ngươi không nghĩ kỹ lại, làm đạo tặc thì tiền tài, mỹ nữ, trân bảo chính là mục tiêu của chúng ta, có khác gì nhau đâu chứ?

Âm điệu có chút thắc mắc, thần bí nhân thật không thể hiểu được suy nghĩ của đứa trẻ này.

- Đạo tặc là đạo tặc, cùng với cái gì tiền tài, mỹ nữ, châu báu liên quan gì. Tiểu Hắc ta thích làm đạo tặc một cách đơn thuần, đó là nguyện vọng, là mơ ước từ bé, không vì cái gì khác.

"Được, được. Chỉ cần ngươi thấy thích là được, trên đạo tặc chi đạo ta đây tự tin có thể giúp ngươi đi đến đỉnh phong, một thân thâu kỹ độc bộ thiên hạ."

Hóa ra là một kẻ chấp nhất thuần túy, người như vậy nếu có thể trưởng thành nhất định tương lai nhất định lập thành nghiệp lớn. Dù sao thì cuối cùng cũng có được lý do để khiến tiểu tử kia hứng thú, thần bí nhân âm thầm thở phào. Lão thật không tưởng tượng được nếu như người mà mình đã đặt cược vào lại không muốn tu tiên thì mình phải làm gì nữa.

Chắc chắn Diệp Thanh Hàn lão sẽ trở thành giai thoại tiếu lâm trong giới tu sĩ đến vạn năm sau. Giống như một người ném một cái bánh bao cho chó, đắc ý rằng trước sau gì con chó cũng ăn sạch sẽ. Rốt cuộc người đó lại phát hiện ra con chó kia lại khịt mũi xem thường, cong đuôi bỏ đi. Hóa ra con chó đó là một gia hỏa ăn chay, bánh bao thơm ngon cũng như hoa rơi có ý nước chảy vô tình mà thôi. Nhân sinh bi thương đến cỡ nào cơ chứ.

- Nếu vậy thì bái lão làm sư phụ cũng không phải không được, chỉ cần lão thật tâm truyền thụ Tiểu Hắc ta sẽ toàn tâm toàn ý nghe theo.

Dụ hoặc của hai chữ Đạo Tặc quá lớn, Tiểu Hắc không thể cưỡng lại được. Với lại, nó cũng đã suy tính một cách cẩn thận. Ở thế giới này không nói đến việc có người tu tiên khác hay không nhưng nhất định là cực kỳ ít ỏi. Nếu tu tiên giả đầy đường như cỏ dại thì thế giới này đã rơi vào tay của bọn họ rồi, làm gì đến lượt phàm nhân có tư cách mà cai trị.

Ngoài ra, Tiểu Hắc biết nó chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé không nơi nương tựa, nếu không có cơ hội này đưa đến thì nó chỉ có thể sống một cuộc đời phàm tục vài chục năm. Sau đó cát bụi lại về với cát bụi, hoàn toàn như một giọt nước hòa vào đại dương mênh mông rộng lớn.

"Ngươi yên tâm, lão phu xưa nay chưa từng nhận đồ đệ. Ngươi là đệ tử đầu tiên và cũng có thể là duy nhất kế thừa y bát của ta, nên ta sẽ truyền lại hết tuyệt học cả đời của mình. Có điều ta cũng nói ngươi biết trước tu tiên đại đạo không hề dễ dàng, nên dù có ta phía sau chỉ dẫn thì ngươi có thể đi được bao xa còn phải xem vào tạo hóa của chính mình. Được rồi, ta tên là Diệp Thanh Hàn, người khác đặt cho ta một biệt hiệu là "Vô Ảnh" vì chưa kẻ nào bị ta trộm đồ mà có thể phát hiện ra được. Đến như gió, ra đi trong vô thanh, vô thức."