Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 26: Mộc Bình sư đệ?



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

- Chà, cũng có chút khí khái, có điều chỉ hùng hổ thôi là không đủ đâu anh họ à haha

Khiêu khích thành công, Mộc Đình dùng một tay thủ thế, tay còn lại vẫn để sau lưng. Thái độ này càng khiến cho Mộc Bình giận dữ, anh ta lao đến tung một cú đá quét, định đánh ngã đối phương trước.

Đòn thế của Mộc Bình rất nhanh, chỉ là bản lĩnh của Mộc Đình lại cao hơn anh ta tưởng tượng rất nhiều. Hắn ta chỉ nhẹ nhàng tung người đã né được chiêu của Mộc Bình.

Tiếp theo, Mộc Đình dùng một tư thế đẹp mắt thực hiện một cú đá cực nhanh trên không trung trúng ngay ngực của Mộc Bình làm cho anh ta bị té văng xa cả chục thước.

- Dừng tay lại.

Còn định tiếp tục ra đòn, Mộc Đình chợt thấy một bóng người lao đến chen ngang vào giữa hắn và Mộc Bình. Người này vừa xuất hiện thì Ánh Tuyết và Mộc Lam liền mừng rỡ chạy đến.

- Mộc Dương đại ca, anh đến thật đúng lúc.

Thanh niên tên Mộc Dương này là con của đại thúc phụ của Mộc Bình Mộc Thu Lễ. Bề ngoài anh chàng này tầm khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Khuôn mặt hình chữ điền giống hệt cha của mình, đôi mắt to đầy nghiêm nghị.

- Mộc Đình, em đừng có quá đáng. Nếu như em còn gây sự với các huynh đệ khác, ta sẽ thưa việc này với ông nội để trừng trị em.

Mộc Dương không giống như Mộc Bình, thực lực của anh ta cũng là nhân cấp sơ kỳ ngang ngửa với Mộc Đình. Lại lấy Mộc lão gia chủ ra đe dọa nên Mộc Đình cũng cảm giác thấy khó mà dừng tay.

- Hừ, anh đừng vội mừng. Đợi khi tôi thăng cấp lên nhân cấp trung kỳ thì ngay cả anh cũng không thể ngăn cản tôi được nữa đâu.

Bỏ lại một câu, Mộc Đình liền xoay người bước đi. Hắn ta vốn biết mình được gia tộc thiên vị, chỉ cần không làm gì gây lớn chuyện thì không phải e ngại gì cả.

Từ đầu đến cuối, Tiểu Hắc đứng một bên quan sát một cách hờ hững như người ngoài cuộc. Nó nhìn theo bóng lưng Mộc Đình ở phía xa, khóe miệng khẽ cười nhạt.

"Tại sao ngươi không ra tay giúp đỡ tên kia? Ta xem tiểu tử ngươi trong lòng lại có ý đồ xấu xa gì đây"

Giọng nói của Diệp Thanh Hàng vang lên, lão ta có vẻ hứng thú với thái độ bàng quan của Tiểu Hắc.

- Giúp? Tại sao con phải giúp? Chỉ là tranh đấu giữa huynh đệ trong gia tộc, cùng lắm thì chịu chút vết thương ngoài da mà thôi. Nếu như thật sự chiến đấu sinh tử thì không cần con ra tay cũng sẽ tự động có người ngăn cản họ lại.

Lắc đầu một cái, âm thanh của Tiểu Hắc có chút băng lãnh vô tình.

Chỉ về hướng Mộc Bình đang lủi thủi bước từng bước nặng nề rời khỏi, nó lại nói tiếp:

- Động lực để một người nam tử vượt lên chính là danh dự. Ngã ở đâu thì phải đứng lên từ chỗ đó, là long hay trùng thì phải xem ý chí của bản thân. Anh chàng Mộc Bình này tuy có hơi ngốc nghếch nhưng không phải kẻ nhu nhược, sẽ không vì một thất bại nhỏ mà suy sụp. Dĩ nhiên, thời điểm này nếu có thể giúp đỡ anh ta một tay thì sẽ thu được nhân tâm rất dễ dàng.

Biết đệ tử của mình nhỏ tuổi mà lắm mưu nhiều kế, Diệp Thanh Hàn tò mò liền hỏi:

"Ý của ngươi là?"

- Đưa than sưởi ấm vào ngày đông giá rét giá trị bội phần so với thuê hoa dệt gấm ngày xuân. Mộc Bình đang thất vọng với chính mình, không biết cách nào để trở nên mạnh mẽ hơn. Hiện tại, nếu chúng ta có thể khiến anh ta trở thành cao thủ thì với tính cách người này anh ta nhất định sẽ mang đại ơn cả đời. Hắc hằc, sư phụ, người không phải từng nói người tu luyện võ công cao cường có thể hạ sát cả tu tiên giả cấp thấp sao? Người có sở hữu vài quyển công pháp võ học tuyệt đỉnh nào thì cho đệ tử mượn tạm?

Không trả lời Diệp Thanh Hàn, Tiểu Hắc lại hỏi một chuyện khác.

"Ta là tu tiên giả thì lưu trữ công pháp võ học cho phàm nhân để làm gì? Không phải ngươi muốn truyền thụ cho tên kia chứ?"

- Hắc hắc, sư tôn anh minh! Mộc Bình có ơn với con, nếu có thể giúp anh ta thì cũng xem như trả lại phần nhân tình đó. Không những thế, có một cao thủ nhất lưu bảo vệ cho mình trong giai đoạn tu vi của con đang còn yếu nhược không phải rất thực dụng sao? Lão nhân gia người thần hồn đã thương tổn quá nặng, cũng không thể ra tay nhiều lần được nữa. Ngoài ra, dựa vào thế lực Mộc gia, chúng ta có thể tìm kiếm thông tin các loại thiên tài địa bảo quý hiếm dễ dàng hơn. Một mũi tên trúng ba đích vậy tại sao không làm?"

Nghe Tiểu Hắc phân tích lý do xong Diệp Thanh Hàn chợt cảm thấy mình vẫn đánh giá thấp tâm cơ của tên đệ tử.

"Người như ngươi nếu không lăn lộn ở tu chân giới thì thật là uổng phí. Ta thật sự không biết tiểu tử nhà ngươi có chịu thiệt trước ai bao giờ chưa?"

Thở dài một hơi, Diệp Thanh Hàn tiếp lời:

"Khi ta còn ở tu vi Trúc Cơ kỳ có vô tình nhận được một cuốn vô danh kiếm quyết khi đang trộm đồ của một tên luyện khí sư. Mới đầu ta định vứt bỏ nhưng sau khi đọc qua vài trang liền thấy thân pháp bên trong khá thú vị nên đã giữ lại nghiên cứu. Nếu muốn ta có thể sao chép ra một bản cho ngươi, có điều khi tên kia truy hỏi nguồn gốc thì ngươi phải tự giải quyết."

"Con biết rồi, đa tạ sư phụ"

Chỉ là thuận miệng hỏi thử không ngờ sư tôn có bí kíp võ học thật sự, Tiểu Hắc vui mừng vội vàng bái tạ.

Với thực lực của mình hiện tại, Tiểu Hắc vẫn không có tư cách đánh nhau trực diện với người khác. Ngay cả khi đánh lén, nó cảm giác nếu gặp cao thủ thật sự thì Khống Vật Thuật vẫn chưa đủ khả năng để hạ thủ. Do đó, nó cần một người đáng tin cậy bảo vệ cho mình, mà nhân tuyển thích hợp nhất không ai khác hơn là Mộc Bình.

Bóng tối buông xuống rất nhanh như gặm nhấm cả thủ đô Huyền Kinh, riêng Mộc Bình đêm nay là một đêm thật dài. Từ bé đến giờ anh ta luôn giữ thái độ hòa nhã, không tranh giành với bất kỳ ai trong gia tộc. Chỉ là cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng, một số người trong Mộc gia như Mộc Đình chẳng hạn luôn muốn tìm cách gây sự với anh ta.

Trong một ngày bị đánh bại những hai lần, Mộc Bình đang cảm thấy hoài nghi về khả năng của chính mình. Bao nhiêu năm qua anh ta vẫn cố gắng rèn luyện không ngừng nghỉ, không ngờ kết quả vẫn không chịu nổi một kích của đối phương.

- Trong lòng khó chịu lắm à? Lòng tốt không thể đổi lấy sự tôn trọng của kẻ khác đâu, muốn làm thánh nhân trước tiên cũng cần phải có đủ thực lực đã.

Nghe thấy một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên, Mộc Bình sợ hãi bật người dật khỏi giường.

- Tiểu tử... Tại sao ngươi vào phòng ta được?

Mộc Bình nhớ rõ rằng mình đã khóa cửa phòng từ phía trong, ngay cả cửa sổ cũng không mở ra thì thằng nhóc này vào đây bằng cách nào. Với lại, tại sao nó đứng bên cạnh bên giường như vậy mà bản thân anh ta lại không hề có một chút cảm giác phát hiện ra được.

- Huynh không cần căng thẳng, đệ đến đây là muốn giúp huynh.

- Giúp cho ta? Ngươi nói vậy là có ý gì?

Hành động của Tiểu Hắc quá bí ẩn, Mộc Bình liền thận trọng trong từng lời nói của mình.

- Trước tiên, đệ muốn hỏi chú một câu. Huynh có muốn thay đổi số mệnh của mình, có muốn mạnh mẽ hơn không? Nếu chú trả lời muốn thì đệ sẽ thỏa mãn ước nguyện đó của huynh, còn không thì...xem như tối nay chúng ta chưa từng gặp nhau vậy.

Đưa ra lựa chọn cho Mộc Bình, Tiểu Hắc híp mắt cười đầy gian xảo. Đối với một người đang có khúc mắt trong lòng, tự nhiên có một người đến nói có thể giúp đỡ anh ta thì kết quả sẽ như thế nào?

Trong điều kiện bình thường, người đó sẽ hoài nghi và có thể từ chối, nhưng trong tình huống tâm lí đang ức chế, suy nghĩ chắc chắn sẽ khác đi. Nhất là con người đơn giản như Mộc Bình, nó lại càng có niềm tin vào khả năng thành công của mình.

- Ta... Ai mà chẳng muốn mình trở nên mạnh hơn. Đáng tiếc tư chất của Mộc Bình ta yếu kém, không thể so bì với kẻ khác.

Quả nhiên đã cắn câu, Tiểu Hắc nhẹ nhàng kéo chiếc ghế gần giường rồi ngồi xuống, hai chân bắt chéo.

- Yếu rồi sẽ mạnh lên nhanh thôi, điều huynh thiếu là một sư phụ đủ trình độ để biến huynh thành cường nhân. Hôm nay, huynh nghĩ xem ai là người đã đả thương kẻ địch giúp chú một tay?

- Là... Ngươi? Không đúng, tên tiểu tử ngươi nếu lợi hại như thế thì sẽ không suýt bị giết chết ở Vũ Lương.

Mộc Bình giọng nói có chút không xác thực, anh ta đã từng chứng kiến Tiểu Hắc dạo một vòng qua quỷ môn quan.

Nhìn Mộc Bình đang cúi đầu trầm tư suy nghĩ, Tiểu Hắc cười nhạt nói:

- Huynh không cần đoán già đoán non nữa. Trước đó đúng là đệ không biết chút công phu nào, ngay cả đứa con nít khác trong khu ổ chuột cũng không đánh lại. Nhắc đến chuyện này đệ phải cảm ơn huynh đây, nhờ huynh dẫn đệ vào Mộc gia, đệ mới gặp được sư phụ. Người mới truyền dạy một chút xíu bản lĩnh thôi mà đệ đã lợi hại như vậy rồi. Vốn chúng ta giao tình cũng không tệ nên đệ đã cầu xin lão nhân gia người nhận thêm huynh làm đệ tử... hắc hắc

- Sư phụ? Trong Mộc Gia có cao nhân lợi hại mà ngay cả ta cũng không biết đến?

Mới đầu Mộc Bình cho rằng đó là cao thủ bí mật mà ông nội mình mời về trấn thủ cho Mộc gia nhưng Tiểu Hắc đã ngay lập tức xóa tan suy đoán đó ngay.

- Sư phụ là người ngao du bốn phương, vô tình đi ngang Mộc gia, thấy đệ có bề ngoài ngọc thụ lâm phong, tư chất hơn người nên sinh lòng ái tài mà thu nhận. Nếu huynh muốn trở thành cao thủ số một thiên hạ, muốn giúp gia gia của mình xóa đi phiền muộn thì đây chính là cơ hội duy nhất. Vậy huynh hãy đưa ra quyết định đi.

Trong lòng Mộc Bình không khỏi khinh bỉ nhìn Tiểu Hắc khi nghe đến bốn chữ ngọc thụ lâm phong, nhìn cái tên nhóc đen đúa như ngươi chẳng có chút liên quan gì đến khái niệm mỹ nam tử cả.

Rất nhanh, Mộc Bình bỏ qua vấn đề đó, anh ta đang đấu tranh trong lòng của mình. Anh ta biết cho dù mình cố gắng phấn đấu cả đời cũng không thể bước chân vào tầng lớp cao thủ thực thụ. Nếu như vị cao nhân mà Tiểu Hắc nói đến chính là cao nhân Chân Võ Môn thì...

Nghĩ đến đây, hai tay Mộc Bình xiết chặt lại, ánh mắt trở nên kiên định, rõ ràng anh ta đã có lựa chọn cho mình.

- Được, ta tin ngươi. Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, muốn tiêu diệt tất cả bọn xấu dẹp loạn cho Yên quốc. Xin ngươi hãy giúp ta bái sư.

- Sư phụ lão nhân gia hành tung vô định, lại không thích lộ diện gặp kẻ khác, nên bây giờ huynh không thể gặp được đâu. Người có để lại cho huynh một quyển vô danh kiếm quyết, chỉ cần huynh tu luyện theo là được. Nếu có thắc mắc gì trong quá trình tu luyện có thể hỏi đệ hắc hắc.

Vừa nói xong, trong tay Tiểu Hắc đã xuất hiện sẵn một quyển sách đưa cho Mộc Bình. Anh ta vừa giở ra thì thấy vết mực vẫn còn mới chứng tỏ quyển sách này mới viết không được bao lâu. Trong lòng nổi lên nghi ngờ, Mộc Bình lật thêm vài trang, ánh mắt chuyển dần từ ngạc nhiên sang cuồng nhiệt say mê.

- Bộp

Đóng sách lại một cái thật mạnh, Mộc Bình liền khoanh chân quỳ xuống dập đầu xuống đất ba cái thật mạnh, nói to:

- Đệ tử Mộc Bình, tư chất ngu muội, được sư phụ ban cho võ công tuyệt học, đệ tử quyết sẽ không phụ lòng của người.

Võ công của Mộc Bình không tài giỏi nhưng anh ta vẫn nhìn ra được quyển vô danh kiếm quyết này vô cùng ảo diệu, tuyệt đối lợi hại hơn bất kỳ công pháp võ học nào mà anh ta từng biết đến.

Một vị sư phụ nhẹ nhàng ném ra một quyển võ học kinh thế hãi tục như vậy tất nhiên phải là cao nhân tuyệt thế rồi. Cơ duyên đến trước mũi như vậy, trừ phi Mộc Bình anh ta bị não nhúng nước, nếu không chắc chắn sẽ không từ chối.

- Tốt lắm, từ nay chúng ta là sư huynh đệ. Theo thông lệ, huynh phải gọi ngược lại ta thành sư huynh đấy nhé hắc hắc

Tiểu Hắc cười gian, nó xưa nay luôn thích chiếm tiện nghi của kẻ khác trong mọi tình huống mà.

Vừa nghe hai từ sư huynh, khuôn mặt của Mộc Bình co giật dữ dội, ánh mắt như dao bén nhìn thẳng vào Tiểu Hắc khiến nó cảm thấy lạnh cả gáy. Sau cùng, nó xua tay cười xòa nói:

- Xưng hô sao cũng được, tùy hỹ. Chúc mừng sư huynh được sư phụ thu nhận, sư đệ có một món quà ra mắt cho huynh đây.