Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 33: Địa vị thay đổi



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

- Lão Mộc, thật không ngờ người ẩn giấu sâu nhất ở đây lại là ông. Đứa trẻ Mộc Bình này người của tôi đã từng điều tra qua nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt cả. Xem ra tình báo của Viễn gia hiện tại đã xuống dốc rồi.

Viễn Vũ Hùng giọng điệu cay đắng và bất cam hướng Mộc Quốc Thái nói. Lão cho rằng mình đã tính toán vô cùng kỹ lưỡng, không ngờ giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim họ Mộc phá đám. Đúng là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau mà.

Giờ phút này Mộc lão gia chủ đang cười đến không ngậm miệng lại được, làm gì có thời gian quan tâm đến lời nói ganh tỵ của Viễn Vũ Hùng. Kinh hỷ mà Mộc Bình đem đem đến cho ông ta là quá lớn, ngay cả mấy đứa con của lão cũng đang há to mồm, mắt trợn trừng vì kinh ngạc kia kìa.

- Được rồi, nếu tỷ võ đã kết thúc, chúng ta cũng không nên vì kết quả mà mất đi hòa khí.

Trần Chí Hào thân là người chủ tọa chính của tiểu hội tỷ võ liền đứng ra can ngăn. Dù sao thì Trần Việt bị Viễn Y Tình đánh cho nội thương trầm trọng, Trần gia của lão làm sao mà nói giúp Viễn gia được. Khi thấy Mộc gia có thể giành giải nhất, lão ta còn thầm vỗ tay khen hay một tiếng trong lòng nữa cơ đấy.

Phía dưới võ đài, mọi người đang hoan hô chúc mừng tân vương của giới trẻ bốn gia tộc năm nay. Dù cho có phục hay không thì cường giả vi tôn, Mộc Bình có thể đánh bại Viễn Y Tình liền nhận được sự chấp thuận của đại đa số mọi người.

- Ngươi chớ vội đắc ý sớm. Thanh Hà Môn của chúng ta quyết phải có được Dạ Lan Thảo. Nếu ngươi không thức thời cứ giữ lấy thì Mộc gia của ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.

Mặc dù thua cuộc nhưng Viễn Y Tình vẫn mạnh miệng đe dọa. Đáng tiếc Mộc Bình vẫn tỏ ra bình chân như vại, liếc nhìn cô ta một cái rồi xoay người bước xuống đài, chỉ để lại một câu:

- Tùy thời phụng bồi.

Đối với người thường, Chân Võ Môn là một tồn tại quái vật có thể tiêu diệt một gia tộc một cách dễ dàng. Ngay cả quân đội cũng chủ trương không muốn có xích mích gì với những môn phái lánh đời này.

Tất nhiên điều đó chỉ đúng một nửa. Đối với những gia tộc lớn như Mộc gia nếu người Chân Võ Môn dám khai chiến thì dù có thắng bọn họ cũng phải trả một cái giá cực đắt. Một cao thủ hoàng cấp có thể giết trăm người như giết con kiến nhưng họ không thể đối đầu với cả một đôi quân được trang bị vũ khí hiện đại được.

Dù sao thì người trong Chân Võ Môn cũng là phàm nhân có da có thịt. Nếu bị trúng đạn hay bom mìn thì kết quả vẫn là chết chắc. Vì thế, Chân Võ Môn thường xây dựng môn phái nơi hoang sơn rừng rậm để không ai có thể tìm thấy. Còn khi ra tay với người khác nào họ cũng dùng chiến thuật ám sát chứ không dại gì đối đầu trực tiếp.

Chính vì lẽ đó mà đa phần thế lực thế tục rất kiêng kỵ Chân Võ Môn. Nếu lỡ khai chiến, bọn người kia dựa vào võ công lợi hại chỉ chăm chăm việc ám sát những nhân vật lãnh đạo chủ chốt phe mình thì biết đối phó thế nào. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, đạo lí vốn là như vậy.

Hiện tại đừng nói đến việc tính cách của Mộc gia sẽ không để cho người khác uy hiếp mà ngay cả Mộc Bình càng không có lý do để lo sợ. Trong mắt anh chàng này, vị sư phụ thần bí kia còn lợi hại gấp trăm lần cái Thanh Hà Môn gì đó.

Chân Võ Môn rất bá đạo sao? Các người có thể lấy ra đan dược cuồn cuộn không ngừng giúp một người từ kẻ phế vật bất nhập lưu đột phá đến nhân cấp hậu kỳ chỉ trong vỏn vẹn chưa đầy hai tháng không?

Chân Võ Môn có trâu bò đến mức tiện tay ném ra một cuốn bí kíp võ học giúp một kẻ tu vi yếu hơn dễ dàng đánh bại đối thủ vượt cấp không?

Chân Võ Môn có dám tuyên bố giúp một người thăng lên hoàng cấp một cách đơn giản như lấy đồ trong túi áo không?

Nếu cái gì cũng không hơn sư phụ của Mộc Bình gã thì đe dọa cái rắm gì. Cái môn phái kia nếu dám đến thật, anh ta tin sư phụ mình có thể khiến cho họ có đến mà không có về.

Thật tội nghiệp cho Mộc Bình, anh chàng này đã quá tin tưởng vào vị sư phụ thần bí kia. Nếu anh ta biết được chống lưng cho mình chỉ là tên sư đệ ham ăn, háu uống thì không biết sẽ có cảm giác gì nữa.

Tiếp theo, gia chủ Trần gia liền thực hiện nghi thức trao giải thưởng cho bốn thứ hạng cao nhất. Đồng thời cũng giao lại Dạ Lan Thảo cho Mộc Bình như đã hứa hẹn. Sau cùng, Trần Chí Hào chỉ nói qua loa vài câu liền tuyên bố bế mạc buổi tỷ võ tiểu hội.

Sau một hồi tranh chấp, bốn đại gia tộc cuối cùng cũng mạnh ai về nhà nấy. Chỉ khác nhau là trừ Mộc gia ca khúc khải hoàn, vui vẻ như đón tết thì ba gia tộc còn lại đều mang tâm trạng u ám như mây đen.

Vừa về đến Mộc gia, Mộc Bình lấy lý do cần tịnh dưỡng sau một ngày tỷ võ căng thẳng để trở về tiểu viện của mình ngay.

- Sư đệ, đây là ba gốc Dạ Lan Thảo. Đệ chuyển chúng đến sư phụ giúp sư huynh.

Đưa ba ra ba chiếc hộp gỗ được thiết kế hết sức tỉ mỉ, Mộc Bình dùng bộ mặt như vừa lập đại công nhìn Tiểu Hắc.

- Hắc hắc, sư huynh yên tâm. Sư phụ người nhất định rất hài lòng. Những ngày sắp tới huynh hãy tập trung tu luyện để sớm đột phá nhân cấp đỉnh phong đi. Dạ Lan Thảo là củ khoai nóng, sẽ có nhiều người không cam lòng tìm đến huynh gây sự đấy.

Cất ba hộp gỗ vào người, Tiểu Hắc tiện thể nhắc nhở sư huynh của mình. Dẫu Mộc gia có là đại gia tộc thì khi người của Chân Võ Môn muốn lẻn vào thì rất khó để ngăn cản.

Bản thân Diệp Thanh Hàn bây giờ chỉ là một hồn phách yếu ớt, không thể ra tay giúp đỡ trong mọi tình huống được. Do đó, Tiểu Hắc không muốn Mộc Bình vì chủ quan mà phải ôm hận.

- Ngoài ra, sư huynh nên nghĩ cách để thương lượng với gia gia của mình. Theo đệ biết được, Mộc gia tính dùng Dạ Lan Thảo để cống hiến cho môn phái nào đó hắc hắc. Sư huynh hiểu ý đệ chứ?

Chuyện mấy lão gia chủ thương thảo đều không qua mắt được Tiểu Hắc, trừ thính giác cực nhạy, nó còn có khả năng đọc khẩu hình rất tốt.

Hiện tại, Tiểu Hắc vẫn chưa đủ tu vi để luyện chế ra đan dược linh cấp nhưng linh thảo là vật chỉ có thể ngộ không thể cầu. Vì vậy, nó nhất định không để kẻ nào khác chiếm đoạt Dạ Lan Thảo được.

Đúng như Tiểu Hắc tiên liệu. Ngay ngày hôm sau, Mộc Quốc Thái đã cho gọi Mộc Bình đến đại sảnh của gia tộc để hội họp.

Khi Mộc Bình vừa đến thì rất cả mọi người lớn nhỏ trên dưới của Mộc gia đều đã có mặt đầy đủ. Mộc lão gia chủ ngồi ở vị trí chính giữa, hai bên là năm người con trai của ông ta. Mộc Bình sau khi hành lễ với các trưởng bối liền đi đến ngồi bên cạnh cha mình là Mộc Thanh.

- Hôm nay ta triệu tập cuộc họp gia tộc. Một là để chúc mừng Mộc Bình đã đạt được quán quân tỷ võ. Việc thứ hai là bàn bạn cách thức xử lý Dạ Lan Thảo như thế nào.

Là người có địa vị cao nhất, Mộc Quốc Thái liếc nhìn một vòng rồi công bố lý do cuộc họp đột xuất này. Ngay khi ông ta vừa dứt lời, Mộc Trường Cung liền đứng dậy phát biểu:

- Mộc Bình giành được giải nhất rất đáng được khen ngợi. Riêng Dạ Lan Thảo tôi thấy nên cấp cho Mộc Đình sẽ phù hợp hơn. Dù gì Mộc Đình cũng là thiên tài số một của Mộc gia chúng ta.

"Rầm"

Mộc Trường Cung vừa nêu ra ý kiến thì cha của Mộc Bình đã đập tay mạnh xuống bàn, đứng dậy lớn tiếng phản đối:

- Ngũ đệ, Dạ Lan Thảo là do Bình nhi của nhà ta chiến thắng mà có được. Vì lý do phải đem cho đứa con bất tài của ngươi. Nếu nó có bản lĩnh thì nó cứ tự giành lấy giải thưởng chứ không phải bị một nữ nhân tát xỉu trên võ đài. Còn cái gì đệ nhất thiên tài Mộc gia? Mộc Thanh ta khinh.

Nếu là trước đây, Mộc Thanh lão sẽ không vì chút chuyện mà đi tranh cãi với huynh đệ của mình. Có điều hiện giờ, Mộc Bình đã lộ ra bản lĩnh kinh người. Thân làm cha, nếu không vì cốt nhục đứng ra thì gã cũng không xứng với hai tiếng phụ tử nữa rồi.

- Ngũ đệ, lần này nhị đệ có lý hơn ngươi. Mộc Bình hai mươi hai tuổi đã có tu vi nhân cấp hậu kỳ, cộng thêm võ công xuất chúng hoàn toàn có thể xem là kỳ tài của Mộc gia ta. Hài tử của đệ tuy không kém nhưng vẫn còn trẻ người non dạ. Ta thấy để Dạ Lan Thảo cho con trai của nhị đệ là tốt nhất.

Người có tiếng nói nhất trong năm anh em là đại ca Mộc Thu Lễ cũng lên tiếng ủng hộ cho Mộc Bình. Vị đại thúc này của hắn xưa nay luôn chính trực, bênh vực lẽ phải, không thiên vị cho ai bao giờ.

- Đại ca...nhưng Đình nhi nó được Hổ Lưu Phái liên hệ...chỉ cần...

- Đủ rồi

Mộc Trường Cung còn đang định phân bua thì Mộc Quốc Thái đột ngột lên tiếng cắt ngang. Lão nhìn đứa con út của mình rồi lắc đầu thở dài nói:

- Trường Cung, ta biết con rất yêu thương Đình nhi. Nhưng con phải nhớ Mộc gia chúng ta không phải là gia tộc một người. Từ bé Đình nhi đã được gia tộc dành cho rất nhiều tài nguyên tu luyện, còn Bình nhi thì không có ưu ái gì cả. Vậy mà ở cuộc tỷ võ hôm qua Bình nhi nó lại có thể đánh bại hết giới trẻ bốn đại gia tộc giành lấy thể diện cho Mộc gia ta. Xét đi xét lại thì Mộc gia ta nợ Bình nhi chứ nó không thiếu nợ gì gia tộc cả.

Ngay cả phụ thân mình cũng lên tiếng bênh vực cho Mộc Bình, Mộc Trường Cung cũng không biết gì hơn là cắn răng ngồi xuống. Còn trong lòng hắn ta đang suy tính điều gì thì không ai biết được cả.

Buổi họp cứ như vậy kết thúc, Mộc Bình được giữ lại để trò chuyện riêng với gia gia của mình. Trước khi rời đi, Mộc Thanh vỗ nhẹ lên vai đứa con trai út của mình như một sự tán thưởng. Hai người con của gã đều có được thành tựu xuất chúng, thân là gia phụ gã hết sức tự hào.

- Bình nhi, trước khi vào vấn đề ta sẽ nói cho con về những môn phái Chân Võ Môn ở Yên quốc này.

Mộc Quốc Thái chậm rãi pha một bình trà, mỉm cười ôn hòa nói với Mộc Bình. Sau vài phút, ông ta mới tiếp lời:

- Nói về Chân Võ Môn, xuất phát điểm của nó là ở Triệu quốc, nơi đó cũng chính là thiên hạ của võ học. Nước Triệu có thể lớn mạnh, xưng bá thế giới cũng là nhờ vào khí vận của các đại phái Chân Võ Môn ở khốc này.

- về sau, một số người vì vài lý do di chuyển sang các nước lân cận để khai tông lập phái cho riêng mình. Theo tình báo của quân đội thu thập trong nhiều năm, ở Yên quốc chúng ta có tổng cộng năm môn phái vào hàng trung đẳng được gọi là Ngũ Hợp Phái. Thanh Hà Môn cũng là một trong số đó, ngoài ra còn có Hổ Lưu Phái, Mạc Kiếm Môn, Loạn Thập Đao Phái cùng Hàng Quan Am. Ngoài ra còn có một số tiểu phái ít tiếng tăm hơn, số lượng cũng trên mười, rải rác khắp nước Yên.

- Năm môn phái này bình thường không đi lại trong hồng trần. Thỉnh thoảng họ mới xuất hiện thu nhận vài đệ tử có tư chất tốt. Những người được tuyển chọn sẽ phải rời xa gia đình, có khi cả chục năm mới ghé về thăm phụ mẫu một lần. Vị trí tọa lạc của các môn phái này cũng rất khó tìm kiếm, dù cho quân đội đã không ngừng thăm dò song vẫn chưa có kết quả xác thực rõ ràng.

- Trước khi tỷ võ, Mộc gia chúng ta đã lên kế hoạch là nếu giành được giải nhất sẽ dùng Dạ Lan Thảo để làm quà ra mắt cho một trong Ngũ Hợp Phái. Đổi lại một người trong gia tộc sẽ được bọn họ nhận làm đệ tử, tu luyện võ học Chân Võ Môn chân chính. Từ đó, thực lực của gia tộc sẽ tăng lên một khoản lớn.

Một hơi kể ra rất nhiều chuyện, Mộc Quốc Thái mới ngừng lại, uống cạn tách trà. Sau đó ông ta mỉm cười nói với Mộc Bình:

- Vốn dĩ ta cứ nghĩ người duy nhất có hi vọng giành được Dạ Lan Thảo là Mộc Đình. Không ngờ Mộc Bình cháu bao nhiêu năm nay lại che giấu lão già này đến khổ. Nếu không có Dạ Lan Thảo làm phần thưởng thì tên tiểu quỷ ngươi sẽ không chịu hiển lộ thực tài ra cho mọi người thấy đâu nhỉ.