Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 4: Giao dịch tại khu mộ cổ



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

Bên ngoài khu mộ cổ, một chiếc xe tải nhỏ và ba chiếc xe ô tô loại bốn chỗ lặng lẽ xuất hiện. Một đám người vừa xuống xe sau khi trao đổi với đám đàn em của lão Cửu xong thì liền bắt tay vào vận chuyển các thùng hàng to bên trong xe tải xuống. Trên tay của những kẻ mới đến này cũng được trang bị vũ khí đầy đủ, chứng tỏ hàng hóa được vận chuyển lần này không hề tầm thường.

- Xem ra là một bọn buôn bán ma túy hoặc vũ khí trái phép

Ở một gốc cây cách cổng ngôi mộ cổ không xa, Mộc Bình đang dùng ống nhòm mini quan sát mọi việc. Khi đến gần khu mộ cổ, anh ta đã phát hiện ra những chiếc xe này nên vội vàng kéo Cơ Nhạn tìm một chỗ ẩn thân để thuận tiện cho việc theo dõi. Là một thành viên của đội đặc nhiệm, kỹ năng ẩn nấp của anh ta là cực tốt, điều Mộc Bình lo lắng là đối phương có quá nhiều người, lại được trang bị vũ khí đầy đủ.

- Làm sao anh có thể xác định?

Cơ Nhạn khuôn mặt đang trắng bệch, lo sợ nấp bên cạnh Mộc Bình, giọng nói chút run run thắc mắc.

Mặc dù cô ta là người có trí tưởng tượng phong phú nhưng không phải kẻ bị bệnh hoang tưởng. Cơ Nhạn hiểu mọi chuyện diễn ra trước mắt mình rõ ràng là một hoạt động ngầm đáng ngờ chứ không liên quan gì ma quỷ ở đây cả.

Có điều cô vẫn thắc mắc về hai vị khách mình gặp trong quán ăn, Cơ Nhạn thầm nhủ khi trở về cô ta phải điều tra thêm mới được.

- Cô nghĩ người làm ăn chân chính họ sẽ giao dịch ở nơi như thế này vào giờ này sao? Chưa kể bọn chúng còn mang theo vũ khí sát thương cao nữa. Đây chắc chắn là bọn tội phạm có tổ chức, cực kỳ nguy hiểm.

Mộc Bình bình tĩnh trả lời. Anh ta quyết định tiếp tục theo dõi tình hình rồi mới quyết định hành động, một mình anh ta thì dù có lợi hại mấy cũng không thể chống lại cả đám người kia được. Còn cô nàng đồng nghiệp thì anh ta nào dám tính vào trong kế hoạch của mình. Trông chờ gì vào một nữ tuần cảnh mới vào nghề đây chứ.

- Vậy chúng ta nên gọi chi viện không?

- Không, nếu đợi hỗ trợ đến thì bọn chúng đã rời đi từ khi nào rồi. Vả lại, tôi không cho rằng cảnh sát sẽ đưa người đến giúp chúng ta.

Mộc Bình giơ tay ngăn cản Cơ Nhạn. Anh ta đã sớm biết cảnh sát Vũ Lương đều đã bị bọn xã hội đen mua chuộc, nếu gọi cho họ chẳng khác nào đánh rắn động cỏ cả. Bên này vừa gọi viện binh thì bọn tội phạm kia sẽ sớm được mật báo mà tẩu thoát, vậy chẳng phải công sức theo dõi của anh ta trở thành công cốc rồi sao.

......................

- Chít chít

Một tiếng chuột kêu khiến Tiểu Hắc giật mình, nó cúi người xuống thì chợt nhìn thấy một con chuột to bằng cả cái đùi của mình đang chạy loạn dưới chân. Quá khiếp đảm, nó suýt kêu lên thành tiếng thì bất ngờ một cánh tay đã nhanh chóng bịt miệng nó lại.

- Suỵt, nhóc đừng lên tiếng.

Một âm thanh dịu dàng rất nhỏ vang lên bên tai của Tiểu Hắc. Theo bản năng, nó hoảng sợ định vùng chạy nhưng lại cảm giác được cơ thể mình đã bị giữ chặt, không thể cử động dù chỉ là một chút.

Biết bản thân đã bị tóm được, bỗng nhiện tâm trạng của Tiểu Hắc lại bình tĩnh lạ thường. Nó tinh tế cảm nhận đôi tay trước mặt rất mịn màng, thon dài và có một mùi hương nhẹ rất tuyệt. Xuất thân từ khu ổ chuột nhưng tiểu tử này lại suốt ngày lang thang ở những khu phố xá trung tâm nên nó có biết khái niệm về nước hoa. Mùi thơm này hoàn toàn khác với cái thứ mùi nồng cả mũi gọi là nước hoa mà nó ngửi thấy ở những người giàu có ở Vũ Lương.

Cảm giác rất dễ chịu, Tiểu Hắc to gan hít thêm vài hơi. Hành động này dường như khiến cho người sau lưng nó phát hiện, nhưng đối phương vẫn không tỏ thái độ gì khó chịu với nó cả.

Ngoài ra, giọng nói của vị thần bí nhân nghe rất êm tai, đúng là giọng của một thiếu nữ, nghe qua thì không có ý tứ uy hiếp gây tổn hại gì cho nó cả. Tiễu Hắc sau khi nhận xét mọi thứ thì nó quyết định không cố sức chống cự nữa mà buông lỏng toàn thân.

- Ồ, thật là một đứa trẻ dễ dạy.

Giọng thiếu nữ kia có vẻ giật mình vang lên. Xem ra việc đứa nhỏ này ngừng chống cự sau vài phút khiến cô ta cảm thấy bất ngờ xen lẫn thú vị.

Ở tình cảnh như vậy, hầu hết những đứa bé khác sẽ càng vùng vẫy kêu gào ầm lên đến cùng chứ không hành động như Tiểu Hắc. Thiếu nữ rất rõ ràng đứa trẻ này biểu thị thái độ hợp tác không chống cự nữa chứ không phải do nó đã kiệt sức đầu hàng.

- Một lát em cứ ở đây, đừng lên tiếng hay chạy lung tung. Những người kia rất nguy hiểm, biết không?

Dặn dò vài câu, thiếu nữ cũng không khống chế nó nữa, mà tập trung quan sát đám người lão Cửu ở phía xa. Tiểu Hắc bấy giờ mới có thể tự do hoạt động, nó liền vội vàng nhìn rõ dung mạo của đối phương.

Chỉ vài giây sau, Tiểu Hắc liền ngơ ngẩn. Hóa ra đó là một cô gái với mái tóc dài qua vai, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt long lanh như những vì tinh tú đang chiếu sáng trong đêm. Thiếu nữ mặc trang phục cổ trang mà nó từng được trông thấy trên phim truyền hình trong vài lần xem trộm ở mấy cửa hiệu bán hàng tiện lợi.

- Chị ơi, chị là tiên nữ đúng không ạ?

Tiểu Hắc không dám lớn tiếng, nó cố gắng phát âm thật nhỏ đủ để thiếu nữ nghe được. Chỉ là nàng ta không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười xoa nhẹ đầu của nó.

.....................

Sau khoảng mười phút các thùng hàng hóa đã được vận chuyển vào bên trong khu mộ cồ, phía lão Cửu cho mấy tên thủ hạ của mình đứng cảnh giác xung quanh. Còn lão thì đích thân kiểm tra hàng hóa với người cầm đầu phía bên kia là một trung niên mặt có vết thẹo dài.

- Vì để bảo vệ "vật kia" nên chúng tôi đã cố ý giấu nó vào bên trong mấy rương đồ cổ này. Cho dù có kẻ muốn cướp cũng không biết đâu là thứ mà chúng ta đang thực sự vận chuyển.

Gã mặt sẹo giải thích ngắn gọn rồi lặng lẽ móc từ túi ra một mảnh giấy nhỏ đưa cho lão Cửu. Sau khi xem xong, lão Cửu gật đầu rồi lập tức dùng quẹt lửa phi tang mảnh giấy.

- Các anh đã làm việc rất tốt. Phía chúng tôi sẽ nhận trách nhiệm hộ tống món hàng này về Trữ gia an toàn.

Lão Cửu rất nhanh đã kiểm kê xong đống hàng hóa, lão nở nụ cười hài lòng, giơ cánh tay thô ráp của mình ra định bắt tay với tên mặt sẹo thì bỗng nghe tiếng la thất thanh từ ngoài cổng khu mộ cổ truyền vào:

- Có kẻ địch tấn công

Không ngờ ngay giây phút này lại xảy ra chuyện, lão Cửu hừ lạnh lập tức ra lệnh cho bọn đàn em:

- Lập tức mở đường rút lui, cứ để bọn ngoài kia cầm chân kẻ địch cho chúng ta. Quan trọng nhất là phải bảo vệ hàng hóa của lão gia an toàn.

Phải nói rằng lão Cửu là một kẻ rất nhanh nhạy và ũng cực kỳ tàn nhẫn, trong tính toán của lão thì việc đầu tiên chính là vứt bỏ đám đàn em làm lá chắn để lão ta có thể rút lui an toàn. Vắt chanh bỏ vỏ! Để thành công thì không từ thủ đoạn, để đạt mục đích thì hi sinh bất kỳ kẻ nào cũng được, đó là chân lý mà lão ta đá áp dụng trong suốt cuộc đời đầy máu tanh của mình.

Ba bốn tên đàn em của lão nhận được lệnh liền vác trên vai những cây búa bự, bọn chúng như đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, đồng loạt đập vỡ một góc tường của khu mộ cổ để mở lối thoát hiểm. Tuy bờ tường khu mộ được xây dựng cao và dày nhưng do niên đại quá xưa cũ nên nhiều chỗ đã hư hại xuống cấp trầm trọng. Đám người lão Cửu đã nghiên cứu rất kỹ và xác định được nơi bức tường yếu nhất để phá vỡ nó mở đường trốn chạy khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

.....................

Phía ngoài cỗng khu mộ cổ hiện tại đang diễn ra một cuộc chiến khá kỳ lạ. Kỳ lạ ở chỗ kẻ địch chỉ có một người nhưng hơn ba mươi tên to khỏe cầm đao dài trên tay lại không phải đối thủ của người kia. Người nọ đơn thân độc mã cứ như cáo lạc bầy gà, mỗi một đường kiếm vung ra thì lập tức cứ một đến vài tên bị chém hạ.

- Cơ hội đến rồi.

Mộc Bình vừa thấy người áo trắng bất ngờ xuất hiện tấn công đám người giữ cửa thì anh ta liền nhận ra đó chính là ông lão đi cùng vời cô gái trong quán ăn. Dù không biết tại sao ông lão chỉ xuất hiện một mình nhưng anh ta biết mình đã không nhìn nhầm. Đây tuyệt đối là cao thủ nhất lưu, thậm chí còn lợi hại hơn lời đồn rất nhiều.

Cứ nhìn mà xem, một ông lão ở độ tuổi đáng lẽ còn cần phải chống gậy để hỗ trợ di chuyển vậy mà giờ lại đang bay nhảy như sóc. Còn đám người đang vây quanh ông ta với dao dài và súng thì cứ như những diễn viên nghiệp dư trong các đoàn làm phim, chỉ chờ để ngã ra lãnh tiền cát xê mà thôi.

Ấy vậy mà mọi thứ đang diễn ra rất thực, rất sống động trước mắt Mộc Bình. Xiết chặt nắm đấm của mình lại, anh ta quyết định không thể bỏ qua cơ hội lần này được.

Đã nghĩ thông suốt, Mộc Bình không do dự lén đưa tay ra đánh xỉu Cơ Nhạn, rồi từ trong người rút ra một khẩu súng nhỏ. Đây là loại súng được thiết kế riêng cho các đội đặc nhiệm trong quân đội, nó rất nhỏ để thuận tiện cho họ cất giấu trong người, còn hỗ trợ giảm thanh nữa.

Sau đó, Anh ta lao nhanh như chớp ra khỏi vị trí ẩn nấp xông vào trận chiến đang hỗn loạn phía trước hét lớn:

- Cảnh sát đây, các anh đã bị bao vậy, mau bỏ vũ khí xuống.

Những tên thủ hạ của lão Cửu nghe đến cảnh sát thì hơi khựng lại. Chỉ chờ có như vậy, ông lão áo trắng liền vung kiếm xoay một vòng, chém ngã liên tục cả chục tên nữa.

- Con mẹ nó, tao bắn chết mày

Một trong vài tên ít ỏi canh giữ bên ngoài có mang súng liền chửi ầm lên, nổ súng thẳng về phía ông lão áo trắng. Vài tên khác cũng chỉa súng về phía ông ta, Mộc Bình thấy mình không thể uy hiếp bọn người kia thì lập tức bắn vào những tên cầm súng trước mặt.

Nói về xạ nghệ thì những tên xã hội đen không thể nào so bì với một quân nhân chuyên nghiệp nên sau phát đầu tiên anh ta hạ gục được một tên. Ngay lúc này ba tên cầm đao đã áp sát Mộc Bình nên anh ta không thể tiếp tục nhả đạn về phía mấy tên cầm súng nữa mà phải đối phó với mấy kẻ trước mặt trước tiên.

Với kinh nghiệm tác chiến và phản xạ của mình, Mộc Bình rất nhanh lách người qua một bên để tránh một nhát chém trực diện. Tiếp theo anh ta lại lăn một vòng vì hai tên còn lại cũng đã chém đến.

Vừa lăn, Mộc Bình cũng bắn ra hai phát đạn trúng ngay chân của hai tên khiến chúng ngã ra đau đớn. Tên còn lại hoảng sợ, định xoay người bỏ chạy thì đã thấy đối phương chỉa súng thẳng vào mình. Thế là gã đành phải buông vũ khí đầu hàng nhanh chóng.

Trận chiến giữa Mộc Bình và ba tên cầm đao diễn ra chưa đầy vài phút, ngay cả đội đặc nhiệm của cảnh sát xuất sắc cũng chỉ có thể làm đến vậy thôi.

Khi Mộc Bình định xoay sang hỗ trợ cho ông lão áo trắng thì đã không thấy bóng dáng ông ta đâu nữa. Trước mặt anh ta tất cả những tên còn lại đều bị hạ gục. Vài tên xem chừng đã chết, còn lại một số thì bị mất tay hoặc chân, nằm rên la dữ dội.

..................................

- Cửu ca, quân ta canh phòng bên ngoài cổng đã bị tiêu diệt cả rồi.

Một trong hai tên hộ vệ cầm súng trường bên cạnh lão Cửu báo cáo. Bọn chúng có thiết bị liên lạc với nhau nên khi không nhận được trả lời từ phía bọn đàn em thì đồng nghĩa với việc bị đối phương bắt giữ hoặc giết chết rồi.

- Mặc kệ bọn chúng, mau chóng vận chuyển hàng lên xe và rời khỏi nơi này.

Lão Cửu hơi biến sắc ra lệnh. Lão cũng không ngờ hơn ba mươi tên đàn em của mình lại bị đối phương diệt gọn như vậy.

"Không lẽ người của quân đội đã bao vây nơi này."

Mồ hôi lạnh trên trán lão Cửu chảy xuống, mặc dù chỉ cách những chiếc xe tải của Trữ gia chuẩn bị sẵn vài chục thước nhưng cảm giác bất an lại dâng trào mãnh liệt trong lòng của lão ta. Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo nhẹ nhàng cất lên, có điều cả đám xã hội đen nghe thấy lại cảm giác như quỷ gọi hồn đã đến.

- Ngươi không trốn được đâu! Tất cả các người cũng vậy, không một kẻ nào có thể thoát được cả.