Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 8: Sóng ngầm ở Huyền Kinh



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

Chỉ bắt nguồn từ một cọng linh thảo nhỏ bé mà tất cả các thế lực lớn của Yên quốc sắp sửa bị cuốn vào một cơn giông tố chưa từng có trước đây. Chỉ duy nhất một kẻ đang tận hưởng những ngày tháng tươi đẹp nhất của mình chính là Tiểu Hắc. Trên tay của nó đang là cái đùi gà nướng thơm phức, món ăn mà nó ao ước từ rất lâu mà vẫn chưa có điều kiện để thưởng thức.

- Đúng là ngon tuyệt, sống thế này mới là sống chứ. Cảm giác của người có tiền thích thật.

Ngồi bên ghế đá ở công viên gần khu trung tâm thành phố thưởng thức đùi gà béo thơm phức, Tiểu Hắc đung đưa đôi chân trần đầy những vết chai của mình. Lần đầu tiên trong đời nó cảm thấy thư thái tận hưởng một ngày trôi qua như vậy. Từ khi sinh ra đến giờ, nó luôn phải kiếm ăn từng bữa, rất nhiều hôm nó phải cố gắng ngủ để qua cơn đói.

- Ông anh to con tốt bụng kia tên là gì nhỉ? Phải chi mình biết được địa chỉ của anh ấy thì tốt quá, khi hết tiền ta lại có thể đến nhờ giúp đỡ.

Trong lòng Tiểu Hắc thầm nhớ đến Mộc Bình, người đã ban cho nó mấy ngày ăn uống phủ phê mà nó chưa từng trải nghiệm trong đời. Nếu như Mộc Bình biết tên nhóc kia vẫn còn đánh chủ ý đến anh ta thì chắc chắn sẽ nhảy lên mắng to. Người vô sĩ anh ta đã thấy nhiều rồi, nhưng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa lại vô sỉ đến vậy thì đúng là hậu sinh khả úy, thiên tài ngàn người có một nha.

Sau khi có được món tiền trên trời rơi xuống, Tiểu Hắc liền đãi đám đàn em một bữa ăn vặt đến no căng cả bụng. Tuy nó không phải người thích cứu giúp kẻ khác nhưng tiểu tử này cũng không phải dạng người keo kiệt.

Đối với Tiểu Hắc, người nó quen biết nếu nó có khả năng chia sẻ hay giúp đỡ thì nó tuyệt sẽ không khoanh tay từ chối. Tư tưởng phóng khoáng này hầu như không một đứa trẻ nào ở khu ổ chuột có thể có được, do đó bọn trẻ con rất tôn sùng vị đầu lĩnh của mình.

- Phần của mày đây, Đại Hắc

Chiếc đùi gà sau khi cắn được một nửa, Tiểu Hắc không tiếp tục ăn nữa mà đưa cho chú chó đang nằm trong lòng mình. Nhìn hắc cẩu gặm đùi gà một cách vui vẻ, Tiểu Hắc dịu dàng vuốt ve bộ lông đen mượt của nó. Nếu phải kể đến người thân của mình trên cõi đời này thì Tiểu Hắc chỉ còn mỗi Đại Hắc mà thôi.

Trở ngược lại mười năm trước, khi Tiểu Hắc mới chào đời, nó đã bị cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ bên đống rác ở khu ổ chuột Tư Lạp. Đứa bé sơ sinh đáng thương cố gắng gào khóc nhưng trong đêm mưa gió chẳng một bóng người nào xuất hiện quanh đó cả. Mà nếu như có thấy thì cũng chưa chắc họ sẽ ra tay cứu giúp, bởi khu ổ chuột tồi tàn này thân họ còn lo chưa xong thì có thể nghĩ đến việc ra tay nghĩa hiệp sao chứ.

Vào thời khắc sinh tử đó, một con chó mực trong lúc tìm thức ăn thừa trong đống rác thải đã phát hiện ra Tiểu Hắc. Con chó mực đó đã tha đứa bé nó tìm được về cho chủ của mình, một ông lão già nua sống trong túp liều xập xệ trong khu ổ chuột. Ông lão nghèo khổ này sống cô độc một mình cả cuộc đời, không vợ không con, nên khi nhìn thấy Tiểu Hắc ông ta đã chấp nhận cưu mang nó. Tiếc là mệnh ông ta cũng không dài, khi đứa bé lên bảy tuổi thì ông cũng qua đời sau một cơn bạo bệnh.

Được sinh tồn có phải là điều may mắn hay không? Rất nhiều người sẽ không do dự gật đầu khi nghe câu hỏi này. Có điều với Tiểu Hắc thì nó lại không thể trả lời được. Nó cảm giác cuộc đời của mình rất đen đủi, nhưng khi đến giới hạn của tuyệt vọng thì lại có một tia hi vọng vô hình bám lấy nó. Giống như khi bạn đi mua sổ số nhưng không bao giờ trúng cả, đến khi muốn từ bỏ thì trớ trêu thay bạn lại nhận được giải khuyến khích. Nhờ vào tia hi vọng đó mà nó vẫn cố gắng sống cho đến ngày hôm nay.

Vì còn quá nhỏ nên Tiểu Hắc không thể lao động kiếm sống. Nó chỉ có thể lang thang khắp các con đường để ăn xin hoặc trộm cắp khi có cơ hội. Mỗi người đều có lý do cho hành vi của mình, Tiểu Hắc thích cảm giác trộm đồ của những kẻ giàu có khó ưa, nó cho rằng mình đang đòi lại những gì lão thiên nợ nó.

Tất nhiên không phải phi vụ nào của nó cũng thành công, mỗi lần thất bại Tiểu Hắc phải chịu một trận đòn thê thảm, có khi năm liệt giường cả mấy ngày. Nếu không phải những thứ nó nhắm đến không quá giá trị thì có lẽ cái mạng của nó cũng tiêu từ lâu rồi.

- Chắc là tao phải đem mấy món đồ mà thần tiên tỷ tỷ tặng đem bán thôi Đại Hắc à.

Sờ đến cái túi rỗng toét của mình, Tiểu Hắc than nhẹ một tiếng. Mặc dù không biết giá trị của cổ vật nhưng nó đoán chừng cũng có thể kiếm được một ít tiền. Nghĩ vậy, tiểu tử này liền quyết định đến các tiệm cầm đồ để dò hỏi giá cả.

- Gâu gâu

Đại Hắc sau khi xử lí xong cái đùi gà liền kêu hai tiếng, vẫy đuôi liên tục và không ngừng liếm lấy tay của Tiểu Hắc. Sau khi chó mực mẹ chết đi, Đại Hắc chính là đứa duy nhất trong bầy chó con còn sống sót. Vì vậy, Tiểu Hắc xem Đại Hắc như anh em của mình, có gì cũng chia sẻ và quyết tâm bảo vệ nó đến cùng.

................

Lưu Thủy là một khu nghỉ dưỡng nằm sát thủ đô của giới giàu có Huyền Kinh, khu vực này chiếm một khoảng diện tích rộng dọc theo bờ sông Đại Vận.

Một biệt viện ở đây giá cũng không dưới mười triệu, giá trị không thua gì những căn nhà đắt đỏ ở ngay trung tâm thủ đô. Sở dĩ có giá như vậy là vì nơi này phong cảnh rất đẹp và yên tĩnh, người dân Huyền Kinh lưu truyền câu nói rằng nếu chưa đến Lưu Thủy sao vẽ được giang sơn. Ý rằng phong cảnh của Lưu Thủy đẹp như bức họa, có thể so sánh với cảnh đẹp của cả Yên quốc.

Lúc này, tại một căn biệt viện lớn nằm ở vị trí tốt nhất nhì Lưu Thủy, phía trước có treo một tấm biển lớn "Hoành Giang Tứ Hải", đang có một chiếc xe Rolls Royce loại giới hạng cho giới siêu giàu đậu trước cửa lớn. Người bước xuống xe đầu tiên là Hồ Bính, gã bước đến chào hỏi với hai tên vệ sĩ gác cửa:

- Xin hai vị vào báo Tôn tiên sinh rằng Tứ gia đến thăm viếng người.

- Được, ngươi đợi ở đây. Ta sẽ vào truyền đạt lại cho Tôn sư, nếu người đồng ý ta sẽ để các người đi vào.

Thái độ của hai tên vệ sĩ tỏ ra rất bình thản, dù danh tiếng của Tứ gia ở Huyền Kinh không ai không biết.

- Chỉ là mấy tên gác cửa cũng kiêu ngạo như vậy. Tên Tôn Thiết Sơn này hắn nghĩ hắn là thiên vương lão tử chắc?

Nghe Hồ Bính thuật lại lời của tên vệ sĩ, Trữ Dược Phi tỏ ra tức giận. Mặc dù biết Tôn Thiết Sơn võ công lợi hại nhưng lão cho rằng dù lợi hại đến đâu nếu đâu cũng chỉ là con người. Họ Tôn có thể chống lại một đội quân trang bị vũ khí hiện đại hay sao? Nếu không phải Hồ Bính luôn khuyên nhủ thì Tứ gia lão không muốn nhờ cậy đến Tôn Thiết Sơn làm gì.

- Tứ gia, loại người kiêu ngạo như Tôn Thiết Sơn mới dễ dàng bị chúng ta nắm vào lòng bàn tay. Những kẻ gian xảo mới khiến chúng ta phải bận tâm.

Hồ Bính lắc đầu mỉm cười, có một câu gã không nói ra. Trữ Dược Phi lão cũng là một kẻ kiêu ngạo, lão ta cũng sẽ không là gì nếu không có Hồ Bính gã.

Hai người chờ khoảng thời gian một ly trà thì tên vệ sĩ kia nhanh chóng quay lại.

- Tôn sư bảo hai vị có thể vào gặp người ở phòng khách, xin mời.

Khi hai người Trữ Dược Phi và Hồ Bính vào đến phòng khách thì vị Tôn tiên sinh kia đã đợi sẵn. Nhìn bề ngoài gã ta khoảng tầm năm mươi tuổi trở lại, chân mày hơi đậm, toàn thân tráng kiện, sắc mặt đầy khí chất. Điều thú vị là gã cũng mặc trang phục cổ trang giống như hai ông cháu Vũ Kiếm mà Tiểu Hắc đã gặp.

Hai bên tả hửu của gã là hai gã hộ pháp, ăn mặc cùng một kiểu trang phục và biểu tượng giống như Tôn Thiết Sơn, xem ra là cùng một tổ chức với nhau.

- Xin chào Tôn tiên sinh, Tứ gia nhà tôi mạo muội đến thỉnh an ngài.

Hồ Bính đi trước, vừa thấy Tôn Thiết Sơn liền chắp tay lại làm một lễ trang trọng. Điều này khiến vị họ Tôn gật đầu hài lòng nhưng Tứ gia đứng sau gã lại hừ lạnh một tiếng.

Trong mắt của Trữ Dược Phi, Tôn Thiết Sơn còn lâu mới bằng được với địa vị của lão, nếu nói đến thỉnh an thì phải là tên kia thỉnh an lão mới đúng. Dù bất mãn với Hồ Bính nhưng lão ta cũng cố nở một nụ cười tiến đến chào hỏi.

Vị Tứ gia và mọi người không để ý khóe miệng của Hồ Bính lúc này hơi nhếch lên một chút. Với một người nổi tiếng mưu lược và tài ăn nói như gã thì tuyệt không thể có chuyện nói sai được. Tất cả là do gã cố ý, mục đích chính là tạo khoảng cách giữa Tôn Thiết Sơn và Trữ Dược Phi, chỉ cần hai kẻ này trong lòng bất mãn với đối phương thì sau này gã sẽ dễ dàng dựa vào điểm đó để lợi dụng.

- Tôn tiên sinh, lần này Tứ gia ngoại trừ việc viếng thăm ngài còn đem đến một thông tin vô cùng hữu ích.

Sau khi trà và bánh được dọn lên, Hồ Bính liền bắt đầu đứng lên nói chuyện như kịch bản gã và Trữ Dược Phi đã chuẩn bị trước.

- Ồ, tin tức có ích cho ta sao? Không phải các vị muốn nói đến Huyền Hoàng Thảo đó chứ, các vị thật sự đã tìm được thứ đó?

Tôn Thiết Sơn lời nói có chút gấp rút, rõ ràng Huyền Hoàng Thảo rất quan trọng với gã.

- Đúng là Tứ gia nhà tôi vì ngài đã bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí là phải phái người sang nước Triệu để mang về. Đáng tiếc, trên đường vận chuyển, linh thảo đã bị người khác cướp mất.

- Cái gì?

Tôn Thiết Sơn nghe nói Huyền Hoàng Thảo đã tìm được trong lòng vui như mở cờ, nhưng khi nghe đến việc linh thảo mà lão nằm mơ cũng muốn có lại bị kẻ khác ra tay cướp đoạt thì sắc mặt trở nên giận dữ, môt tay đập mạnh xuống bàn gỗ khiến nó vỡ nát ra.

- Nếu đã bị cướp mất thì tại sao các người không đi điều tra mà lại đến đây hả?

Nhìn thấy Tôn Thiết Sơn chỉ dùng một tay tùy ý mà có thể vỗ nát chiếc bàn gỗ, trong lòng Hồ Bính cũng phải thầm khen công phu lão ta thật sự lợi hại. Tuy vậy, Hồ Bính rất nhanh chóng lấy lại tập trung, sắc mặt tỏ ra vô cùng áy này, vội vàng nói:

- Chúng tôi tất nhiên là đã cho người đi điều tra và đã có kết quả. Chỉ là thế lực của người này quá lớn, chúng tôi không thể đụng vào được.

- Là ai to gan như vậy? Cậu cứ nói thử xem?

Tôn Thiết Sơn không phải một con trâu điên, khi nghe đến kẻ cướp linh thảo của gã là người không đơn giản thì gã liền bình tĩnh lại.

- Người đó chính là... Thủ tướng của nước Yên Lý Vương Triều. Mật thám của chúng tôi đã thám thính được người này có sở thích thu thập những dược liệu quý hiếm, kỳ trân dị bảo. Nghe nói trong tay ông ta còn có một cây nhân sâm hơn ngàn năm tuổi, vô cùng giá trị.

Ngay khi Tôn Thiết Sơn vừa khống chế được tâm tình thì Hồ Bính liền đưa ra một tin tức khiến gã ta không nhịn được phải đứng bật dậy.

- Không ngờ lại có cả nhân sâm ngàn năm. Trời cũng giúp ta rồi haha.

Cười như điên dại, Tôn Thiết Sơn không ngờ tu vi hoàng cấp mà gã bị giam cầm bấy lâu nay lại có hi vọng trở lại. Đây tuyệt đối là tin tức tốt nhất mà gã có được từ khi tháo chạy đến nước yên.

.........................................

Đã hai ngày trôi qua nhưng Cơ Nhạn vẫn cảm thấy cổ mình hơi đau nhức. Hai ngày trước khi tỉnh lại cô đã thấy mình nằm ở bệnh viện thành phố Vũ Lương. Cô vốn có ý nghi ngờ Mộc Bình nhưng nghe nói anh ta cũng bị ngất xỉu và phải nhập viện chung với cô thì ý nghĩ đó liền tiêu tan.

Hôm nay Cơ Nhạn đã xuất viện và trở lại với đội tuần cảnh để tham gia công tác. Mặc dù cố gắng gặng hỏi Mộc Bình chuyện gì xảy ra tối hôm đó, nhưng anh chàng kia cứ trả lời ấm ớ, không đâu vào đâu.

- Em vốn nghĩ xã hội phát triển, cuộc sống người dân sẽ khá hơn. Không ngờ vẫn còn nhiều người nghèo khổ như vậy.

Cơ Nhạn là con gái của gia đình có tiền của nên cô ta chưa thấy được tầng lớp bần cùng của xã hội sống thế nào. Đúng lúc đi tuần tra bắt gặp một đứa bé ăn mặc rách rưới, đen đúa, gầy gò đang tiến đến thì động lòng trắc ẩn lên tiếng.

- Đứa bé đen đúa, gầy gò?

Mộc Bình đang miên man suy nghĩ về hành động của đội đặc nhiệm sẽ diễn ra vào tối hôm nay nên không chú ý cảnh vật xung quanh. Khi nghe Cơ Nhạn nhắc đến từ đứa bé, hình ảnh Tiểu Hắc lại hiện lên trong tâm trí làm anh giật mình thanh tỉnh trở lại.

"Không phải xui xẻo như vậy chứ, cả cái thành phố Vũ Lương lớn như vậy mà cũng đụng mặt tên tiểu tử thối đó sao"

Mộc Bình nhìn thấy từ xa Tiểu Hắc đang mỉm cười tươi rói như lượm được vàng chạy về phía mình thì trong lòng đã ngấn lệ. Nếu như không có Cơ Nhạn ở đây, anh ta tuyệt đối sẽ xoay đầu bỏ chạy thật nhanh. Đây thật đúng là nghiệt duyên mà.